Nhân quả cuộc đời – Chương 15
Tác giả: Nguyễn Hiền
Được sự đồng ý của Tuấn Anh, Thanh Hương nói với ông Việt:
– Ba bình tĩnh nghe con nói. Anh Kiệt bị vô sinh và mẹ con đã nói với cô ta, như vậy trước sau cô ta cũng biết sẽ bị lộ vì bé Tú không phải con anh ấy. Chính vì thế không sớm thì muộn cô ta cũng phải rời đi, nhất là bây giờ anh Kiệt lại thất nghiệp. Cô ta gặp Tuấn Anh để bày mưu tính kế chiếm đoạt số tiền 500 triệu đồng, và Tuấn Anh đã kịp ghi âm mà cô ta không biết…
– Cậu ta nói vậy mà con cũng tin hay sao? Hay chẳng nhẽ họ cùng thông đồng với nhau…
– Cô ta nghĩ bé Tuấn Tú là con của Tuấn Anh nên mới thế, vì trước đây hai người cũng đã từng chung sống trước khi gặp anh Kiệt…
Ông Việt buột miệng cay đắng:
– Sao cha con nhà anh sống phức tạp thế?
Tuấn Anh ngạc nhiên:
– Bác vừa nói gì ạ? Cháu không hiểu?
– Tôi có nói gì đâu, con dâu tôi đang nói đó chứ?
Thanh Hương quay sang nháy mắt với Tuấn Anh, ý nói ông Việt bị lẫn nói linh ϮιпҺ nên đừng chấp. Tuy gật đầu nhưng Tuấn Anh có vẻ không vui, quay sang Thanh Hương anh nói:
– Mình có việc phải đi, Hương về sau nhé…
Thấy Hương gật đầu, anh cúi chào ông Việt rồi lui ra ngoài. Khi trong phòng còn lại hai người, lúc này Thanh Hương mới nói với ông Việt:
– Ba có tâm sự đúng không? nhưng dù sao Ba cũng không nên nói như thế trước mặt cậu ấy…
Không ngờ ông Việt trả lời:
– Rồi sau này con sẽ hiểu, Ba hận lắm…
– Chuyện này có liên quan đến Bà Lan?
Ông Việt im lặng, ông biết nói thế nào đây cho con hiểu, biết nói gì cho đủ khi quá khứ đang hiện về thật cay đắng. Ngày xưa ông là một kỹ sư xây dựng đẹp trai với bao bóng hồng vây quanh, nhưng ông lại chọn bà Lan, tuy không đẹp như những cô gáι khác, nhưng bà có duyên và rất khéo léo trong giao tiếp đến việc làm. Khi đó ông đang là kỹ sư làm việc ở công ty Anh Khôi, còn bà Lan làm việc ở phòng nhân sự…Khi bé Tuấn kiệt được 6 tuổi thì ông phát hiện vợ mình ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với giám đốc là ông Tuấn Khôi nên ông yêu cầu cả hai vợ chồng nghỉ việc…
Thấy Ba Việt không trả lời, hai mắt buồn nhìn ra cửa thì Thanh Hương hiểu rằng Ba đang có tâm sự. Mấy năm làm dâu cô cũng đã nghe loáng thoáng về chuyện bà Lan ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, nhưng cô không ngờ người đó lại là ông Khôi Ba của Tuấn Anh.
Để chấm dứt những chuyện ngày xưa làm vết thương của ông Việt luôn rỉ ɱ.á.-ύ, cô lên tiếng:
– Con nghĩ Ba nên quên những chuyện đó đi, bởi nó không đáng bận tâm mà chỉ làm bực mình thêm thôi…
Cô chưa nói hết câu thì ông Việt lên tiếng:
– Ba đâu có muốn, nhưng nó cứ như vòi bạch tuộc quấn vào người mà không tài nào dứt ra được. Bây giờ Ba muốn làm rõ sự thật một số vấn đề, sợ thời gian không kịp nữa…
Lấy bịch nilon gói những mẩu móng tay của Tuấn Kiệt đưa cho Thanh Hương. Ông đau đớn nói ngắt quãng:
– Con chở Ba đến phòng xét nghiệm huyết thống…
– Để làm gì vậy Ba…
– Ba muốn biết Tuấn Kiệt có phải là con ruột của Ba hay không? tại sao bé Tú lại giống người đàn ông đó, phải chăng thằng Kiệt cũng không phải con của Ba…
Lúc này Thanh Hương mới lấy ra tờ giấy kết quả khám sức khỏe cho ông xem, quá ngạc nhiên khi biết con trai mình vô sinh mà lại có con. Ông thắc mắc:
– Thằng Kiệt vô sinh?
Thanh Hương khẳng định:
– Vâng, anh Kiệt vô sinh và lẽ dĩ nhiên bị cô ta đổ vỏ. Nhưng chính con cũng ngạc nhiên khi tại sao cô ta lại bỏ Tuấn Anh trai tân để lấy một người đàn ông đã có vợ…
Ông Việt cười chua chát:
– Con không hiểu nhưng Ba hiểu, thật ra công ty của ông Khôi đã bị phá sản từ lâu, chẳng qua ông ấy che đậy thôi. Rất có thể cô Trà đã biết gì đó nên mới chia tay rồi bám lấy thằng Kiệt…nhưng tất cả cũng mới chỉ là dự đoán…
– Đó có phải là lý do mà Ba chuyển nhượng nhà đất cho con không?
Ông Việt gật đầu:
– Ba không biết thằng Kiệt vô sinh, mà Ba chỉ không muốn cô gáι kia gây rắc rối cho mình. Con nói có lẽ đúng, chắc cô ta thấy thằng Kiệt vô sinh lại thất nghiệp, nhà cửa thì không hy vọng nên có ý kiếm một số tiền rồi ra đi.
Thật tình Thanh Hương không muốn dính dáng gì đến nhà chồng cũ nữa, nhưng việc cô ta đã nhận số tiền đưa bà Lan, giờ lại giở trò không hay thì cô phải ra tay. Nhưng cô đang nghĩ sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào để cho cô ta một bài học. Cô nói với ông Việt:
– Ba nói với anh Kiệt hứa sẽ trả cho cô ta nhưng sẽ trả tại cơ quan điều tra, có gì họ sẽ là bằng chứng để cô ta không chối cãi được…
– Thôi con ơi, bắt nó viết giấy đã nhận tiền là được rồi, nếu mình nói như vậy chắc nó không chịu đâu…
– Không chịu thì không giao tiền, xem cô ta làm được gì?
– Cô ta dọa sẽ Ϯố cάσ bà Lan lừa đảo ra tòa…
– Vì con và anh Kiệt đã ly hôn nên con không muốn dây dưa vào bất cứ chuyện gì, nhưng phải vạch mặt cô ta một lần cho sợ, hơn nữa cũng để cho anh Kiệt sáng mắt ra…
– Nhưng con hứa với Ba sẽ trả 500 triệu cho nó nhé.
– Được. Con sẽ chịu trách nhiệm về chuyện này. Còn bây giờ con với Ba đến trung tâm xét nghiệm ADN đã…
Nói xong cô lấy lại cây bút ghi âm và cất vào túi rồi cùng ông Việt ra xe. Khi hai người vừa đi khỏi thì bà Lan cũng vừa tới. Không nhìn thấy ông Việt trong phòng thì bà ta thắc mắc, không hiểu ông ấy đi đâu liền lấy điện thoại ra gọi. Ông Việt thấy cuộc gọi của bà Lan nên định không nghe thì Thanh Hương nói với ông:
– Ba cứ nghe điện thoại xem bà ấy nói gì?
– Nếu bả hỏi Ba đi đâu thì nói thế nào?
– Ba cứ nói đang đến gặp con vay tiền, nếu bà hỏi thêm thì chuyển điện thoại cho con trả lời…
Nghe Thanh Hương nói thế thì ông Việt lên tiếng nói chuyện với vợ:
– Bà gọi cho tôi có chuyện gì?
– Ông hỏi nghe hay nhỉ? Ông đang còn yếu mà tôi đến Ьệпh viện không thấy thì phải hỏi chứ sao? Giờ ông đang ở đâu?
– Tôi ở đâu thì kệ tôi, không việc gì mà bà phải quan tâm…
– Nhưng ông đang ở đâu mới được chứ?
– Nếu tôi nói đang đi gặp ai và ở đâu thì bà có dám đến không?
Bà Lan thoáng giật mình, không hiểu sao mà nay ông ấy lại trả lời cục cằn như thế với bà, nhưng với ai chứ cho dù người ông ta gặp là ai thì bà cũng chẳng sợ. Bà cũng không lạ gì mấy người bác sỹ đó, ông Việt dạo này cũng bắt đầu dở tính, thường quan trọng hóa vấn đề. Bà trả lời chắc nịch:
– Được, ông nói đi…
– Tôi đến gặp con dâu để vay 500 triệu trả cho con Trà…
Vừa nghe đến đó làm bà Lan giật mình, ông ấy vừa nói cái gì? con Hương đi làm thuê ở nhà hàng thì lấy đâu ra tiền mà cho vay chứ? số tiền 500 triệu đâu phải trò đùa. Bà tỏ ra bực mình:
– Ông đang nói linh ϮιпҺ gì thế hả? tôi không rảnh để nghe ông nói tầm bậy không à. Con Hương nó làm gì có tiền mà ông vay hả? ông thử nói xem có đứa con nít nào nó nghe không?
Vì ông Việt mở loa ngoài nên Thanh Hương cũng đều nghe rõ những gì mà bà Lan nói. Cô ghé miệng vào điện thoại rồi lên tiếng:
– Bà nói đúng, tất cả tiền mà anh Kiệt gửi về đều đưa cho bà, vậy số tiền đó đi đâu?
– Việc gia đình tao thì liên quan gì đến mày…con tao đã ly hôn rồi thì mày đừng can thiệp vào nữa…
– Tại sao lại không liên quan. Của chồng công vợ, số tiền đó một nửa là của tôi, yêu cầu bà giao lại…
– Tiền của con tao thì mày có quyền gì mà can thiệp vào. Tao không đưa thì mày làm gì được tao?
Không ngờ không Việt lên tiếng:
– Con dâu nói đúng. Thằng Kiệt đã lấy vợ rồi thì bà không có quyền giữ tiền của nó…
Bà Lan gào lên:
– Tiền tôi trả nợ hết rồi, từ khi bị tai пα̣п đến nay ông có làm ra được đồng nào đâu, nên tôi phải vay tiền chữa trị cho ông. Tôi đã không muốn nói thì thôi, ông lại đi nghe lời con dâu cũ mà chất vấn tôi là sao hả? hay ông bị nó bỏ bùa mẹ tђยốς lú rồi cũng nên…
Thanh Hương cười nhạt:
– Chồng bà, con trai bà cũng vì lo cho bà mà đi lạy lục người ta vay tiền, đã vậy thì cứ để cô ta giải quyết với bà, không việc gì phải vay mượn cho mắc nợ…
Nói xong cô cúp máy. Bà Lan nghe nói thế thì hσảпg hốϮ vội gọi lại nhưng cô đã tắt nguồn, ông Việt ngạc nhiên và lo lắng sợ rằng bà Lan nói như vậy thì cô lại không cho vay nữa. Nhưng Thanh Huơng trấn an để ông yên tâm:
– Ba đừng lo, con sẽ chịu trách nhiệm về số tiền 500 triệu trả cho con Trà. Vì Ba nói công ty ông Khôi phá sản, nên con muốn biết bà ấy có đưa tiền anh Kiệt gửi về cho ông ta không?
– Khốn пα̣п. Nếu bà ta mà còn dính líu đến ông ta thì Ba sẽ giế.t…
– Đó là con đoán thôi. Cứ để cho con Trà và bà Lan giằng xé nhau mà lại hay. Để côпg αп xử lý…
Miệng cô nói để ông Việt yên tâm nhưng trong đầu cô lên kế hoạch thuê thám ʇ⚡︎ử điều tra vụ này. Điều mà cô áy náy là Tuấn Anh. Có nên nói thật cho cậu ấy hay không? Dù sao thì ông Khôi cũng là Ba cậu ấy, nếu khi mọi chuyện vỡ lở mà biết cô ra tay thì sẽ nghĩ như thế nào?
Sau khi xong việc ở phòng xét nghiệm. Thanh Huơng chở ông Việt quay trở lại Ьệпh viện nhưng cô không vào mà thả ông ngoài cổng rồi vội quay về nhà hàng…
Tгêภ đường đi mà cô không ngừng suy nghĩ, không phải cô sợ gì con Trà mà cô thật đau đầu khi không ngờ Ba của Tuấn Anh lại là tình nhân của bà Lan. Liệu Tuấn Anh có biết chuyện này không? quen Tuấn Anh cũng một thời gian dài, nhưng cô không hề nghe cậu ấy nói đến chuyện Ba có người phụ nữ bên ngoài. Nhưng nếu chuyện đó đến người ngoài cũng biết, mà hai mẹ con cậu ấy nói không thì thật sự khó tin. Phải chăng có một sức ép nào đó mà mẹ cậu ấy phải cam chịu không? hay đó là những chuyện quá khứ nên bỏ qua để giữ lại một mái gia đình? Và Thanh Hương quyết định nói sự thật cho Tuấn Anh biết…
Hai người ngồi uống café đã lâu mà chưa ai nói với ai câu nào. Thanh Hương tuy quyết định nói với Tuấn Anh nhưng thật ra cô cũng không biết phải mở lời thế nào? bởi đây là chuyện hết sức tế nhị của gia đình cậu ấy. Nếu không khéo cô lại trở thành vô duyên khi can thiệp hết chuyện của nhà chồng cũ, và bây giờ lại còn quan tâm đến chuyện riêng của nhà cậu ta…
Thấy Thanh Hương ấp úng và khó mở lời. Tuấn Anh đành phải lên tiếng trước:
– Hương có biết tại sao hôm ở Ьệпh viện mà Tuấn Anh về trước không?
– Hôm đó không phải cậu có cuộc hẹn hay sao?
– Đó chẳng qua chỉ là cái cớ, để không phải tiếp tục nghe những lời trách móc cũng như những câu hỏi của Bác Việt. Thật bất ngờ khi Ba chồng của Hương lại chính là ông ấy…
– Hương cũng đang thắc mắc và muốn hỏi Tuấn Anh về chuyện này…
– Mình chỉ thương mẹ mà bỏ qua…
– Tại sao bạn lại không giúp đỡ Ba mình về kinh tế? nghe nói công ty làm ăn thua lỗ?
Bằng giọng trầm buồn, Tuấn Anh trả lời:
– Đã từ lâu hai mẹ con mình không còn liên quan gì đến Ba. Ngay từ khi mình còn nhỏ, đã phải chứng kiến những cuộc cãi nhau của cha mẹ, mọi vấn đề cũng chỉ xoay quanh vấn đề ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ của Ba. Có lần Ba cặp với mấy cô cùng một lúc…
– Vậy tại sao hai mẹ con bạn lại không bỏ đi, tại sao lại phải chịu cảnh như thế chứ? như vậy người tình của ông ấy không phải chỉ có mình bà Lan?
Tuấn Anh gật đầu:
– Đúng rồi. Vì mẹ cấm mình không được can thiệp vào, hơn nữa lý do vì sao mà mẹ phải chịu đựng như vậy thì mình cũng không biết. Chỉ biết rằng mặc dù có nhiều phụ nữ bên ngoài, nhưng Ba vẫn nhất định không chịu ly hôn với mẹ…
Hai người lại im lặng, Thanh Hương định nói với Tuấn Anh về chuyện tiền bạc của bà Lan nhưng rồi lại thôi. Lòng người thật khó đoán, mỗi nhà đều có một hoàn cảnh khác nhau, nếu như chuyện này không xảy ra, thì làm sao cô biết được ngay trong gia đình cậu bạn hay cười cũng đầy sóng gió.