Nhân quả cuộc đời – Chương 14
Tác giả: Nguyễn Hiền
Tối hôm đó Tuấn Kiệt muốn ở lại Ьệпh viện tâm sự với Ba, nhưng vì ông Việt đã hẹn với Thanh Hương nên giục con trai ra về. Thấy thế anh lấy làm thắc mắc:
– Sao Ba lại không muốn con trai ở lại cho vui hay sao? Đừng nói có bà nào đến tâm sự nhé…
Ông Việt cười:
– Nếu Ba mà còn phong độ như thế thì tốt quá, tiếc rằng có còn gì đâu…
Hai cha con cùng cười, lát sau ông nói tiếp:
– Thôi về đi con, không có nó lại nghi ngờ…
– Con thì ai mà thèm…
– Nói vậy chứ cũng đào hoa gớm, mà cũng bình thường chứ có phải đẹp gì đâu mà khối cô mê, nhưng con để mất con dâu thì thật là một sai lầm…
Thấy con trai im lặng cúi đầu không nói gì thì ông cũng im lặng. Ngồi thêm một lúc nữa thì Tuấn Kiệt cũng chào Ba ra về. Anh lê từng bước chân nặng trĩu đi ra cổng Ьệпh viện, rồi không hiểu sao anh ghé vào một quán café gần đó, ngồi nhâm nhi từng giọt café đắng và không ngừng suy nghĩ. Chỉ mới hai năm thôi mà biết bao nhiêu chuyện xảy ra, anh bỗng thấy đầu mình hoàn toàn trống rỗng. Mang tiếng đi làm ở nước ngoài về nhưng anh hoàn toàn tay trắng, đồng nghĩa với việc mất đi người vợ mà anh hết mực yêu thương. Nguyên nhân từ đâu thì chính anh cũng phải chấp nhận, đó tất cả là do anh gây nên để rồi bây giờ không có quyền gì trong việc chia tay. Có một điều gì đó mà Thanh Hương không nói ra. Hôm ở tòa án cô chúc anh sức khỏe, nhưng khi ra ngoài thì chính cô nói những lời châm biếm mà anh nghĩ mãi cũng không hiểu được. Tiếc rằng anh không nghe được những lời cô nói với Ba, nhưng có lẽ cũng chỉ là những lời hỏi thăm sức khỏe…
Tiếng chuông điện thoại làm anh giật mình. Nhìn màn hình thấy lưu tên Mộc Trà thì anh định không nghe mà có gì về nhà nói, nhưng anh cũng hiểu tính cô nếu như không vừa lòng về một việc gì đó thì không khí trong nhà sẽ rất khó chịu. Bỗng anh nhìn thấy mẹ anh đang đi cùng một nguời đàn ông vào quán. Hai người không ngồi ở bàn bên ngoài mà vào một phòng VIP kín đáo để nói chuyện. Quá bất ngờ, Tuấn Kiệt liền di chuyển vào một bàn phía trong để quan sát, chờ hai người đi ra rồi sẽ bám theo…
Khoảng 30 phút sau thì người đàn ông đi ra, Tuấn Kiệt vội bám theo nhưng ông ta di chuyển rất nhanh ra ngoài đón taxi rời đi. Vì ông ta mang khẩu trang che kín mặt nên anh không tài nào biết là ai mà chỉ biết ông ta tuổi trung niên, dáng người cao to phong trần. Lúc anh quay trở lại bàn thì cũng là lúc mẹ từ trong phòng đi ra. Thật kỳ lạ là mẹ cũng khẩu trang che kín mặt, nhìn trước ngó sau rồi cúi xuống đi ra ngoài với thái độ không ʇ⚡︎ự nhiên. Tuấn Kiệt ʇ⚡︎ự hỏi người đàn ông kia là ai? ông ta có quαп Һệ với mẹ như thế nào? tiếc rằng vì quá bất ngờ nên lúc hai người đi vào, anh không kịp chụp tấm hình làm bằng chứng.
Lấy điện thoại gọi cho mẹ xem mẹ trả lời như thế nào, rõ ràng mẹ đang đứng vẫy taxi ngay cửa quán nhưng khi chuông điện thoại vừa reo thì bà Lan lên tiếng:
– Alo, con gọi cho mẹ có gì không?
– Mẹ đang ở đâu ạ?
Một thoáng giật mình, bà Lan trả lời:
– Mẹ đang ở nhà chứ ở đâu, mà gọi cho mẹ có việc gì không?
– May quá, con cũng sắp về đến nhà, con định hỏi mẹ chuyện này…
Bà Lan không trả lời, ngay lúc đó một chiếc xe taxi cũng vừa đến, bà nhanh chóng lên xe và rời đi. Khi mẹ đi rồi mà Tuấn Kiệt còn chưa tin những gì đang diễn ra. Rõ ràng mẹ đang đứng truớc mặt anh nhưng lại trả lời đang ở nhà. Tại sao mẹ lại nói dối chứ? Tại sao nói chuyện với nguời đàn ông kia mà phải vào phòng kín? Bao câu hỏi tại sao trong đầu mà anh không giải thích đuợc. Thuờng nguời ta cần trao đổi công việc quan trọng mà không muốn bị ảnh huởng bởi tác động bên ngoài, thì mới chọn nơi kín đáo và yên tĩnh như thế. Còn mẹ có làm gì đâu mà phải cần kín đáo, rồi khi trở ra hai nguời cũng không đi cùng nhau. Anh bỗng suy nghĩ có bao giờ mẹ phản bội cha không? Nhưng anh gạt ngay ý nghĩ đó bởi mẹ già rồi không còn trẻ nữa. Ở tuổi của mẹ thì còn ham hố gì mà nghĩ đến chuyện đó? Anh bỗng giật mình khi nhớ đến số tiền lớn mà anh gửi về. Hỏi thì mẹ nói trả nợ hết rồi. Vậy nhà anh nợ gì mà nhiều thế? Nhưng sợ mẹ buồn nên anh cũng không chất vấn chuyện này.
Bỗng điện thoại đổ chuông, anh ể oải lên tiếng khi biết đó là cuộc gọi của mẹ:
– Alo, con nghe
– Sao nói về nhà mà không thấy?
– À, con lại gặp nguời bạn nên đi uống cafe với họ rồi…
Bà Lan tỏ ra bực mình:
– Không lo làm ăn kiếm tiền nuôi con mà suốt ngày cafe cà pháo…
Chợt nhớ đến số tiền 500 triệu mà Mộc Trà đòi bà Lan, mặc dù ba Việt hứa sẽ trả cho anh nhưng nhân tiện lúc này anh nói với mẹ:
– Mẹ biết con đi đâu không? Mộc Trà nói thưa mẹ ra côпg αп vì không trả 500 triệu cho cô ta. Nên con phải vác mặt đi lạy lục bạn bè nhưng chưa vay đuợc. Nhân đây con cũng không lo đuợc, đồng thời cũng không can thiệp vào chuyện mẹ và cô ta nữa. Hai nguời ʇ⚡︎ự giải quyết với nhau…
Bà Lan nổi ҟҺùпg:
– Mày có phải là con tao không hả? Chính mày ruớc nó về đây, số tiền 500 triệu cũng đã đưa cho mày, bây giờ còn đòi gì nữa…
– Vậy mẹ trả tiền con gửi về đây, cũng vì mẹ chê Thanh Huơng không có con nên con mới dính đến cô ta. Bây giờ mẹ ʇ⚡︎ự giải quyết đi..
Nghe con trai nhắc đến số tiền gửi về. Bà Lan ấp úng:
– Tiền mẹ trả nợ hết rồi, còn thì nói làm gì nữa…
– Mẹ trả nợ cho những ai mà nhiều thế? Con sẽ đến gặp họ…
Bỗng bà Lan trả lời:
– Với lại mẹ hùn tiền làm ăn…
Anh vẫn không buông tha:
– Mẹ làm ăn gì thì cũng phải cho con biết chứ? con nói với mọi người là con không có tiền mà chẳng ai tin…
– Sao mày ngu thế hả con? Mình không có thì mình biết thôi chứ nói ra làm gì? nói ra cũng có ai giúp mình đâu…
– Nhưng không nói vậy thì ai cho vay tiền hả mẹ?
Bà Lan im lặng một hồi rồi tắt máy, bà liếc nhìn vào trong phòng nơi mà Mộc Trà đang ngủ. Không hiểu sao bà bỗng ghét cay ghét đắng cô ta. Thật là sai lầm khi Tuấn Kiệt rước cô ta về đây, bà biết cô ta cũng chẳng yêu thương gì con trai bà, mà chẳng qua chỉ nhằm vào nhà cửa đất đai mà thôi. Lúc đầu thấy cô ta có tiền lại có một thằng con trai với Tuấn Kiệt thì bà vô cùng vui mừng. Nhất là khi bà vừa đề cập đến vấn đề sửa nhà, thì cô ta không cần suy nghĩ mà chuyển ngay cho bà nửa tỷ đồng, với lời hứa hẹn sẽ gánh vác việc nhà để bà nghỉ ngơi. Nhưng tiền thì cô ta đòi lại rồi còn giở trò chợ búa đòi hai lần. Việc nhà thì cũng không làm gì, lười nhác luôn lấy cớ ôm con để nằm ngủ thật là chướng mắt…
Nhìn cô ta nằm kia trong khi Tuấn Kiệt đang đi vay tiền, còn bà thì làm hết việc này đến việc khác mà cơn tức giận dâng lên tận đầu. Thấy đống quần áo dơ mà cô ta thay ra để dưới đất, bà vơ vội rồi ném ra thùng rác, bụng nghĩ thầm cô cứ nằm đó chờ người hầu, từ nay nhất định không sống được yên ổn với tôi đâu…
Sáng nay ông Việt dậy sớm, sau khi ăn sáng xong thì ngồi chờ Thanh Hương. Bởi ông biết cô thường đến sớm lúc nhà hàng còn vắng khách. Đúng như ông dự đoán, Mới hơn 7 giờ Thanh Hương đã xuất hiện nơi cửa với nụ cười tгêภ môi. Nhưng ông chưa kịp nói gì thì ngay sau lưng cô xuất hiện một chàng trai tay ҳάch đủ thứ quà, cô mua để ông tẩm bổ. Khi hai người vào đến giường thì ông giật mình khi nhìn kỹ chàng trai. Anh ta giống hệt người đàn ông ấy, từ ánh mắt đến sống mũi và ngay cả vầng trán cao với mái tóc bồng bềnh lãng ʇ⚡︎ử. Phải nắm tay vào thành giường để cố gồng mình lên tỏ ra bình tĩnh, ông im lặng để ʇ⚡︎ự trấn tĩnh mình. Một lát sau chàng trai lên tiếng:
– Cháu chào Bác ạ…
Không thấy ông Việt trả lời thì Tuấn Anh hơi lúng túng, nhưng trước khi đến đây thì Thanh Hương cũng đã nói trước với anh, việc ông sẽ không vui khi cô và con trai ông ly hôn. Và tất nhiên sự ích kỷ của người cha chồng cũng sẽ không vui khi thấy con dâu đi với chàng trai khác.
Thanh Hương cầm bàn tay của ông đang run lên thì mỉm cười thông cảm:
– Tuấn Anh là bạn con, hôm nay đến thăm Ba…
Thấy ông Việt không nói gì thì cô hiểu ông không muốn cô đi với ai ngoài con trai ông nên ghé tai nói nhỏ:
– Ba yên tâm, chỉ bạn bè bình thường thôi…
Biết con dâu cũ hiểu nhầm ý mình, một lát sau ông nhìn Tuấn Anh rồi gật đầu:
– Chào cậu…
Tuấn Anh chưa kịp nói gì thì ông hỏi tiếp:
– Cậu là bạn với con dâu tôi lâu chưa?
Thanh Hương nhanh miệng trả lời:
– Tuấn Anh là bạn học với con mà Ba…
Ông không bận tâm đến lời con dâu nói mà vẫn nhìn Tuấn Anh hỏi tiếp:
– Thế Ba cậu làm nghề gì? Ba mẹ cậu được mấy anh em?
– Dạ, Ba cháu là chủ thầu xây dựng, mẹ cháu chỉ sanh được hai người, sau cháu còn một em gáι…
– Cậu trông giống cha quá…
Cả Tuấn Anh lẫn Thanh Hương cùng giật mình:
– Ơ, Bác biết Ba cháu ạ?
– Tôi chỉ đoán thế thôi, thế Ba cậu tên là gì?
– Dạ, Ba cháu là Tuấn Khôi. Giám đốc công ty Anh Khôi…bác có quen không ạ?
Ông Việt sa sầm mặt, miệng lắp bắp:
– Không…không quen…không quen…
Thấy mặt ông Việt tái mét, mồ hôi đầm đìa, hơi thở gấp thì Thanh Hương hσảпg hốϮ la lên:
– Ba ơi, Ba bị sao thế này?
Rồi cô quay sang Tuấn Anh cũng đang ngơ ngác:
– Cậu gọi bác sỹ giúp mình với…
Nhưng ông Việt giơ tay lên tiếng:
– Ba không sao, chắc đường huyết tụt, Ba nghỉ một lát sẽ khỏe thôi…
– Nhưng mặt Ba tái mét nè, con pha cho Ba ly sữa nhé…
Ông Việt gật đầu, hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng hơi thở không còn gấp như trước nữa. Sau khi uống ly sữa nóng từ tay Thanh Hương thì ông có vẻ tỉnh hơn trước. Cô đỡ ông ngồi dựa vào tường, miệng không ngừng lo lắng:
– Tình hình này Ba còn phải nằm ở đây dài dài, chưa ra viện được đâu…
Bỗng ông Việt lên tiếng làm cô lại ngạc nhiên:
– Con có tiền không?
– Nhiều không Ba? Mà Ba cần để làm gì chứ?
– Con có tiền thì cho Ba vay 500 triệu…
– Ba cần số tiền đó để làm gì? có phải đưa cho cô Trà không?
Ông Việt gật đầu rồi nhìn Thanh Hương hỏi lại:
– Tại sao con biết Ba vay để đưa cho con Trà?
Cô cười:
– Ba quên rằng chính con là người nói với Ba chuyện đó à?
Nghe cô nhắc lại làm ông nhớ chính cô nói với ông chuyện đó và ông cũng nói lại với Bà Lan. Nhưng mải suy nghĩ nên khi quay ra thì Thanh Hương và cậu thanh niên tên Tuấn Anh đã đi ra ngoài. Lát sau cả hai người cùng vào, Thanh Hương đưa cho ông một cây viết và nói:
– Lúc này thì con cũng không giấu Ba nữa. Con muốn cô ta phải chấm dứt những trò bỉ ổi này, nhất là với những người già đáng tuổi cha mẹ mình….
Ông Việt chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện nên thắc mắc:
– Vẫn biết là thế, nhưng khi chồng con…à Tuấn Kiệt đưa tiền cho cô ta vì mất cảnh giác mà không yêu cầu cô ta viết giấy. Chính vì thế mới lâm vào cảnh này…
– Cô ta đưa tiền cho ai thì để người đó lo, Ba việc gì phải bận tâm chứ?
– Ba không muốn thằng Kiệt phải khó xử trong chuyện này, nó đi lao động 2 năm trời được nhiêu tiền đều gửi về cho mẹ. Giờ lâm vào cảnh này thật khó xử, Ba đã hứa sẽ cho nó 500 triệu để giải quyết cho xong…
– Con hiểu rồi…
Nói rồi cô nhìn Tuấn Anh rồi nhìn ông Việt mà nhủ rằng cô phải làm một cái gì đó, không thể cứ cam chịu mãi được…