Nhân quả cuộc đời – Chương 13
Tác giả: Nguyễn Hiền
Tuấn Kiệt ᵭấu tranh tư tưởng, nửa muốn làm rõ mọi thắc mắc trong đầu nhưng rồi lại không muốn. Làm sao anh có thể đủ can đảm nhổ những sợi tóc măng của con trai để đi làm xét nghiệm ADN? rồi khi có kết quả thì sao? Nếu khi biết bé Tú là con trai anh mà Mộc Trà biết anh không tin tưởng cô ấy thì liệu có tha thứ cho anh không? Còn nếu bé không phải là con ruột của anh thì sao? Anh không dám nghĩ đến điều đó bởi anh rất thương con và không thể xa con được.
Nghĩ tới nghĩ lui rồi anh quyết định không đi xét nghiệm nữa. Cho dù bé Tú không là con ruột thì cũng là con nuôi của anh cũng không sao.
Tuấn Kiệt vào phòng ngắm con trai để ʇ⚡︎ự động viên mình, anh quyết định vì con mà bỏ qua tất cả. Bé Tú vẫn ngủ ngon cạnh mẹ nhưng Mộc Trà nghe tiếng động thì tỉnh giấc. Cô vừa nhìn thấy Tuấn Kiệt thì hỏi luôn:
– Ủa, anh có đủ 500 triệu chưa? Đưa cho em…
Nghe nhắc đến 500 triệu làm anh giật mình, khi nhớ đến câu nói mỉa mai của Tuấn Anh tại toà. Chuyện này tại sao cậu ta lại biết trong khi anh chưa hề nói với ai? Hơn nữa Ba Việt đang ở Ьệпh viện cũng hối mẹ trả cho cô ta. Ai là nguời nói ra chuyện này? Chẳng nhẽ lại chính là cô ấy? Nhưng cô ấy đã gặp Thanh Huơng hay Tuấn Anh để nói về chuyện này? Rồi anh giật mình khi thấy dạo gần đây kể từ khi nghe tin anh thất nghiệp, thì cô ta hoàn toàn thay đổi. Thay vì muốn kết hôn thì cô ta chỉ nhắc đến tiền và tuyên bố lấy xong số tiền thì sẽ ra đi.
Không thấy Tuấn Kiệt trả lời, Mộc Trà càng tỏ ra bực tức:
– Anh có bị điếc không hả? Tại sao không trả lời?
Tuấn Kiệt mệt mỏi trả lời:
– Không còn câu nào để nói hay sao? Ít ra khi biết anh vừa ở toà án về, thì em cũng hỏi một câu xem tình hình thế nảo? Em vẫn mong anh ly hôn với Huơng để kết hôn với em mà. Dù sao bé Tú cũng cần đuợc sống trong gia đình có đủ đầy cả cha lẫn mẹ đúng không?
Thấy cô ta im lặng, Tuấn Kiệt nói tiếp:
– Vậy từ nay em đừng nhắc đến chuyện tiền bạc nữa nhé. Anh sẽ đi làm chăm chỉ kiếm tiền mang về cho em. Từ nay tất cả đều cho vào quá khứ và không nhắc lại nữa…
Không chờ Tuấn Kiệt nói hết câu. Mộc Trà cong cớn:
– Anh nói xong chưa? Quanh đi quẩn lại cũng chỉ để trốn tránh trả tiền. Anh nên nhớ tình rất cần nhưng không bằng tiền. Tôi cần tiền để nuôi con, không có anh mẹ con tôi vẫn sống, nhưng không có tiền thì chỉ có ૮.ɦ.ế.ƭ mà thôi…
Tuấn Kiệt ngao ngán khi nghe những lời cạn tàu ráo máng của cô ta. Nhưng anh vẫn cố vớt vát.
– Số tiền 500 triệu anh đã đưa cho em rồi. Em để đâu không nhớ giờ lại hỏi nữa. Nhưng thôi vì con mà anh nhân nhượng sẽ trả cho em…
– Nhận trả thì trả đi, nói dài dòng chi cho mệt…
– Thì cũng phải từ từ chứ? Giờ anh chưa có nhưng anh sẽ đi làm kiếm tiền trả cho em…
– Không nói nhiều. Mẹ con anh không có tiền thì bán nhà bán đất đi mà trả cho tôi
Tuấn Kiệt ôm đầu khổ sở:
– Khổ quá. Tại sao lại làm khó thế chứ? Có 500 triệu cũng ép bán nhà, bán rồi ở đâu chứ?
– Không bán nhà thì bán đất, ruộng vuờn mênh mông thế kia không bán bớt đi còn để làm gì? Tôi nhắc lại yêu cầu trả tiền cho tôi, nếu không gặp nhau tại toà thì đừng trách tôi quá đáng…
Đến nước này thì Tuấn Kiệt nhận ra rằng một khi cô ta đã cố tình, thì cho dù anh có nói gì thì cũng vô ích mà thôi. Anh đứng dậy đi ra ngoài, thấy thế Mộc Trà hỏi theo:
– Anh đi đâu đó?
Tuấn Kiệt đáp cụt lủn:
– Đi vay tiền…
– Vay ở đâu?
Không ngờ anh quay lại trợn mắt quát:
– Vay ở đâu miễn có tiền trả cho cô được chưa? Nói thật nếu không vì bé Tú thì tôi cũng không nhân nhượng như thế này đâu. Cô thay đổi quá nhiều rồi đó…
Mộc Trà cũng không vừa:
– Anh chán rồi đúng không? nhưng anh nói người khác thì cũng xem lại mình. Trước khi về Việt nam thì anh hứa như thế nào? anh còn nói sẽ xây nhà lầu cho mẹ con tôi, nhà đâu không thấy chỉ có một bà già cả ngày soi mói với hỏi tiền. Vậy hà cớ gì tôi có thể yên tâm đi theo anh hả?
Tuấn Kiệt cứng họng, anh biết nói gì đây khi tất cả những điều cô ta nói hoàn toàn đúng không sai. Tuy bực tức vì cô ta đòi tiền hai lần, nhưng anh nghĩ tất cả cũng vì con mà thôi. Tiếc rằng anh lại thất nghiệp đúng vào lúc này, nếu không anh cũng cố gắng trả cho cô ấy nuôi con. Chợt nhớ đến lời cô ta nói về việc bán bớt đất để giải quyết khó khăn, việc đó anh thấy cũng cần thiết. Tuy nhà và đất là hương hỏa do ông bà nội để lại cho Ba. Nhưng Ba đâu có sống mãi mà giữ, trước sau gì thì cũng thừa kế lại cho anh. Đất đai thì nhiều mà tiền không có, thử hỏi cuộc sống như vậy có gì thú vị chứ?
Anh nhiều lần nghe mẹ phàn nàn về việc Ba không cho mẹ đứng tên trong sổ. Nhưng với anh thì chưa một lần nói với Ba về chuyện này, nhưng phải nói thế nào đây để Ba đồng ý mới là điều quan trọng. Thôi thì cứ đến thăm ba và trình bày, biết đâu Ba lại thương con trai mà đồng ý thì sao?
Tỉnh dậy, ông Việt giật mình khi nhìn thấy Tuấn Kiệt đang gục đầu ngủ ngon lành thì cứ để yên không nói gì. Một lúc sau anh tỉnh dậy ngơ ngác một giây, nhưng rồi nhoẻn miệng cười khi nhận ra mình đang ngủ gật nơi Ьệпh viện, ông Việt hỏi con:
– Con đến từ hồi nào mà Ba không biết?
Tuấn Kiệt cầm tay ba cười:
– Con đến mà thấy Ba đang ngủ ngon quá nên ngồi chờ…Ba thấy người khỏe chưa Ba?
Năm lần bảy lượt muốn ra viện mà bà Lan cứ lấy cớ nhà có gáι đẻ nên không đồng ý. Nay nhân tiện con trai đến thăm, nên ông nói luôn:
– Ba khỏe rồi, con làm thủ tục cho Ba ra viện về nhà, cháu nội nay cũng cứng cáp rồi…
Nghe nhắc đến con trai, Tuấn Kiệt phấn khởi lấy ra khoe những tấm ảnh chụp bé Tú bằng điện thoại cho Ba xem. Không ngờ khi xem những tấm ảnh tгêภ thì mặt ông Việt tái đi, miệng lắp bắp:
– Nó…nó…
Quá ngạc nhiên khi thấy cha như vậy, Tuấn Kiệt lo lắng:
– Ba sao vậy? đổ mồ hôi quá trời nè…
Ông Việt xua tay:
– Không sao? Để Ba nghỉ một lát, chóng mặt quá…
– Ba nghỉ nhé, con đi làm thủ tục ra viện, nhưng con thấy sức khỏe của Ba thế này chắc chưa ổn, hay Ba ở lại thêm mấy ngày cho bác sỹ theo dõi thì yên tâm hơn Ba ạ…
Ông Việt mắt nhắm nghiền chỉ biết gật đầu. Chợt nhớ đến mục đích mình đến gặp Ba về việc bán đất và chưa kịp nói gì thì lại xảy ra chuyện này. Chính anh cũng không hiểu tại sao nhìn hình bé Tú mà Ba lại ҳúc ᵭộпg đến thế. Ba còn chưa kịp khen cháu nội Ba xinh đẹp thì đã làm mệt rồi. Anh lặng lẽ đứng dậy định đi ra ngoài, thì thấy điện thoại của Ba đổ chuông liền tò mò đứng lại lắng nghe xem ai gọi. Ông Việt mệt mỏi lấy điện thoại ra nghe:
– Alo, Ba nghe nè con…
Tuấn Kiệt nghe thấy cách xưng hô như thế thì vô cùng ngạc nhiên, bởi ngoài anh ra thì còn ai là con của Ba nữa chứ? chẳng nhẽ là Thanh Hương? Có bao giờ Ba và cô ấy vẫn liên lạc với nhau không? mặc dù biết bao câu hỏi nghi ngờ, nhưng anh vẫn im lặng theo dõi, tiếng nói từ đầu dây bên kia rất nhỏ nên anh không nghe thấy, mà chỉ biết ông Việt thở dài rồi nói:
– Các con ly hôn làm Ba rất buồn con biết không? nhưng dù sao Ba cũng chỉ chấp nhận mình còn là con dâu thôi. Bây giờ hai đứa ly hôn rồi thì làm con gáι của Ba cũng được con ạ…
Chỉ cần nghe đến thế là anh biết người đang nói chuyện với Ba là ai nên lẳng lặng đi ra ngoài. Ông Việt nhìn thấy Tuấn Kiệt đi ra ngoài rồi thì nói nhỏ với Thanh Hương:
– Con có thể đến gặp Ba được không?
– Bây giờ nhà hàng đang đông khách lắm, sáng mai con sẽ ghé thăm Ba, tiện thể đóng viện phí, lúc nào Ba muốn về thì nói con…
– Ba hiểu rồi, hẹn gặp con…
Nói rồi ông cúp máy nằm nhắm mắt như ngủ, nhưng trong đầu không ngừng suy nghĩ. Sở dĩ ông bị chσáпg lúc nhìn hình bé Tú bởi ông nghĩ đến một người. Chính ông ta là người đã hại ông bị tai пα̣п dẫn đến tàn phế, để rồi trắng trợn cặp công khai với bà Lan vợ của ông. Và lúc này ông cũng hiểu rằng tại sao bà Lan lại không muốn ông ra viện. Phải chăng chính bà cũng nhận ra điều đó. Nhưng bé Tú là con của Tuấn Kiệt con trai ông, vậy chẳng nhẽ Tuấn Kiệt cũng là con trai ông ta? Suốt mấy chục năm cha con sống cùng nhau với biết bao thăng trầm trong cuộc sống, nhiều lúc thấy con không giống mình, nhưng con lại giống bà Lan vợ ông nên ông cũng chỉ buồn thoáng qua. Nhưng giờ đây thì sao? Bé Tú là con Tuấn Kiệt mà lại giống người đàn ông đó, thì rõ ràng phải có liên quan về huyết thống. Ông nhất định phải làm rõ điều này nên gọi con trai lại nói:
– Con hôm nay đến thăm Ba nhưng còn điều gì muốn nói với Ba không?
Bị hỏi bất ngờ, Tuấn Kiệt lúng túng:
– Sao Ba lại hỏi con như thế?
– Thì Ba cũng đoán vậy thôi, cha con mình sống với nhau một thời gian quá dài thì có chuyện gì mà giấu nhau được hả con? Có phải liên quan đến số tiền 500 triệu không?
Đến lượt Tuấn Kiệt giật mình hỏi lại:
– Sao Ba lại biết cả chuyện đó? Ai nói cho Ba biết? có phải Thanh Hương không?
Ông Việt nhìn con trai:
– Con gặp Thanh Hương hay sao mà lại hỏi câu đó?
– Hôm ở tòa án, con có nghe nhắc đến chuyện đó, họ coi thường con mang tiếng đi xuất khẩu lao động mà không có nổi 500 triệu, thật ทɦụ☪ nhã quá Ba ạ…
– Được. Ba sẽ chịu trách nhiệm về số tiền này để trả cho cô ta…
– Ba bán đất à Ba?
– Chuyện ở đâu mà có thì Ba chưa thể nói với con. Nhưng Ba hứa với con rằng sẽ chịu trách nhiệm trả cho cô Trà số tiền đó…
Sở dĩ ông hứa với Tuấn Kiệt như thế bởi chính Thanh Hương đã nói điều này với ông. Rõ ràng trong chuyện này thì con dâu cũng đã biết. Sáng mai ông sẽ hỏi rõ vấn đề này, và dự định sẽ vay con dâu số tiền này để giải quyết dứt điểm với cô Trà. Dù gì thì tất cả tiền bạc trong thời gian làm ở nước bạn Tuấn Kiệt đều gửi về cho mẹ. Còn việc bà Lan trả nợ như thế nào thì ông cũng không biết. Nhưng ông không muốn Tuấn Kiệt bị lâm vào cảnh này…
Chợt nhìn thấy con trai tóc tai phờ phạc, râu ria thì dài chưa cạo, ngay cà móng tay cũng thế. Chợt nhớ ra điều gì, ông lục túi lấy ra cái bấm cắt móng tay rồi đưa cho con trai:
– Cắt dùm Ba bộ móng tay cho gọn rồi ra tiệm cho thợ cắt tóc cạo râu. Thanh niên gì mà mất phong độ quá…
Cầm cái bấm móng tay mà Ba vừa đưa, Tuấn Kiệt vừa cắt vừa nói chuyện, anh thật lòng:
– Đúng là xảy ra đủ thứ chuyện, nên con cũng không có thời gian mà để ý đến bản thân mình nữa, con xin lỗi Ba…
Ông Việt khuyên con:
– Chuyện gì thì chuyện cũng phải nghĩ đến mình. Thôi cắt xong thì đưa cái bấm móng tay cho Ba rồi ra cổng Ьệпh viện ghé tiệm hớt tóc, cạo râu cho bảnh chút coi. Xong việc nhớ vào đây trình diện nghe chưa. Nếu không thì không giữ lời hứa khoản 500 kia đâu đấy nhé…
– Ba hù vậy thì con sợ quá, xin tuân lệnh…
Khi Tuấn Kiệt đi rồi, ông Việt gom hết các mẩu móng tay mà con trai vừa cắt ra cho vào túi nilon và cột chặt lại. Nhất định ông phải làm một cái gì đó cho rõ ràng, tuy rằng ông cũng biết rằng đã quá muộn và đường cùng nhưng nhiều khi cũng cần phải rõ ràng…