Nhân quả cuộc đời – Chương 12

Nhân quả cuộc đời – Chương 31
Nhân quả cuộc đời – Chương 30
Nhân quả cuộc đời – Chương 29
Nhân quả cuộc đời – Chương 28
Nhân quả cuộc đời – Chương 27
Nhân quả cuộc đời – Chương 26
Nhân quả cuộc đời – Chương 25
Nhân quả cuộc đời – Chương 24
Nhân quả cuộc đời – Chương 23
Nhân quả cuộc đời – Chương 22
Nhân quả cuộc đời – Chương 21
Nhân quả cuộc đời – Chương 20
Nhân quả cuộc đời – Chương 19
Nhân quả cuộc đời – Chương 18
Nhân quả cuộc đời – Chương 17
Nhân quả cuộc đời – Chương 16
Nhân quả cuộc đời – Chương 15
Nhân quả cuộc đời – Chương 14
Nhân quả cuộc đời – Chương 13
Nhân quả cuộc đời – Chương 12
Nhân quả cuộc đời – Chương 11
Nhân quả cuộc đời – Chương 10
Nhân quả cuộc đời – Chương 9
Nhân quả cuộc đời – Chương 8
Nhân quả cuộc đời – Chương 7
Nhân quả cuộc đời – Chương 6
Nhân quả cuộc đời – Chương 5
Nhân quả cuộc đời – Chương 4
Nhân quả cuộc đời – Chương 3
Nhân quả cuộc đời – Chương 2
Nhân quả cuộc đời – Chương 1

Tác giả: Nguyễn Hiền

Đang cười tгêภ đà chiến thắng, nhưng khi thấy Tuấn Kiệt gương mặt tái mét thì Mộc Trà phát hoảng. Cô ta lo sợ anh ta không may xảy ra chuyện gì thì mang vạ. Từ hôm ở nhà Thanh Hương về, cô ta sợ bị lộ về bé Tú, bởi Tuấn Kiệt bị vô sinh. Nhưng trước khi rời đi thì cô ta cũng phải làm một cái gì đó. Lúc đầu cô ta vẫn còn muốn níu kéo, nhưng khi biết Tuấn Kiệt thất nghiệp lại đang bị kiện tụng từ người vợ cũ thì cô quay hướng ra đi. Anh ta bị kiện về Ϯộι ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ nhưng còn cô cũng quαп Һệ bất chính khi biết người đàn ông đã có vợ. Chính vì thế trước mắt cô phải lấy lại số tiền của mình. Sở dĩ cô muốn lấy tiền mặt vì không qua hệ thống ngân hàng, việc đưa tiền cho cô không có ai làm chứng. Cô không nhận tiền từ bà Lan mặc dù cô chuyển tiền cho bà ấy, mà nhận tiền từ Tuấn Kiệt, người không nợ nần gì cô cả, hơn nữa anh ta đang là chồng hờ của cô thì việc mất cảnh giác cũng là điều dễ hiểu.

Ngồi một lúc dường như để trấn tĩnh, Tuấn Kiệt đứng dậy đi ra ngoài. Nếu không vì đứa con thì việc tống cổ cô ta ra ngoài quá dễ, nhưng còn bé Tú con anh đang rất cần mẹ, con còn quá nhỏ để hiểu rằng chuyện gì đang xảy ra. Chuyện người lớn gây ra thì phải chịu hậu quả, nhưng riêng con hoàn toàn vô Ϯộι. anh ʇ⚡︎ự hứa với bản thân cho dù có phải vất vả cỡ nào, anh cũng nhất định phải nuôi con nên người…

Uất ức và tủi ทɦụ☪, nhưng Tuấn Kiệt vẫn đủ tỉnh táo để biết rằng Mộc Trà đang có ý trốn khỏi anh ta, lý do cũng dễ hiểu khi anh bây giờ hoàn toàn tay trắng lại đang thất nghiệp. Rõ ràng tương lai của hai mẹ con không gì sáng sủa nếu như cô ta vẫn ở lại. Nhưng trước khi đi cô ta vẫn tìm cách kiếm một số tiền. Rõ ràng số tiền 500 triệu cô ta đã cất, nhưng bây giờ lại lợi dụng sự mất cảnh giác của anh và mẹ mà đòi tiền. Việc gì phải thế chứ? thật là hạ đẳng, nếu một ngày nào đó mà chuyện này bại lộ thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra…

Đang lang thang đi trong vô định. Bỗng anh giật mình khi nhìn thấy Thanh Hương và một người đàn ông, từ tгêภ xe Taxi bước xuống với dáng rất quen. Sở dĩ anh nhận ra ngay bởi cô vẫn như thế mà không hề thay đổi, mặc dù thời gian xa nhau cũng đã hai năm rồi. Anh cay đắng khi nghĩ rằng lần gặp nhau sau thời gian xa cách lại là tại tòa. Với bản án ly hôn chấm dứt một cuộc hôn nhân với nhiều sóng gió mà nguyên nhân chính là anh.

Còn người đàn ông đi bên Thanh Hương là ai? không hiểu sao anh thấy người này cũng rất quen. Chẳng nhẽ trong thời gian qua cô ấy cũng đã có người khác? Vậy thì còn kiện anh ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ gì nữa trong khi bản thân mình cũng có khác gì đâu. Lấy điện thoại ra chụp hai người để làm bằng chứng, mai mốt ra tòa anh sẽ ʇ⚡︎ự trình bày…

– Mua vé số đi cậu ơi…

Đang mải chụp hình theo dõi hai người, bỗng một bà cụ với tập vé số tгêภ tay đứng chắn ngay trước mặt làm anh bắt buộc phải trả lời:

– Dạ, con không mua…

Tưởng anh từ chối là xong, ai ngờ bà cụ vẫn năn nỉ chưa chịu buông:

– Mua giúp tôi đi cậu, gần đến giờ xổ rồi mà tập vé số gần như còn nguyên…

Thấy tình hình bà cụ không chịu buông tha mình, Tuấn Kiệt vội mở Ϧóþ lấy tờ tiền 50 ngàn dúi vào tay bà cụ rồi nói:

– Vé số con không mua, nhưng con biếu cụ 5 chục ngàn ăn bánh…

Nhưng không ngờ bà cụ từ chối:

– Tui đi bán vé số kiếm sống chứ tui không đi ăn xin. Cậu đừng ỷ thế mình có tiền mà khi dễ người khác.

Nghe bà cụ nói như thế thì anh phát hoảng, vội cất điện thoại rồi thanh minh:

– Cụ ơi, con không có ý đó, chẳng qua là con đang bận một chút…

– Bận gì? chẳng qua đi chụp lén con gáι nhà người ta chứ tưởng bà già này không biết hả?

Tuấn Kiệt bị bà già bán vé số bóc mẽ sự thật mà quê mặt, tưởng chừng có vết nứt nào có thể chui xuống cho xong. Nhưng điều đó không khiến anh bực mình bằng mải nói chuyện với bà cụ, mà hai người kia đã biến mất từ khi nào. Mở điện thoại ra xem những tấm hình đã chụp, thì thấy toàn chụp sau lưng mà không một tấm nào thấy mặt. Vậy thì làm bằng chứng cái gì chứ? anh lắc đầu ngao ngán bước đi, anh biết trách ai bây giờ? Trách bà cụ bán vé số nói thật hay trách chính bản thân mình thì chính anh cũng chưa biết nữa.

Suốt cả đêm Tuấn Kiệt không tài nào ngủ đuợc, ngày mai anh sẽ gặp lại Thanh Huơng sau hai năm xa cách. Không hiểu sao anh bỗng thấy hồi hộp như hồi mới yêu. Biết nói với cô thế nào đây chính anh cũng không biết. Xin lỗi ư? Xin lỗi bao nhiêu cho đủ với Ϯộι phản bội mà anh đã gây ra với cô. Thôi thì với một kẻ thất bại như anh thì có quyền gì để mà lên tiếng. Đành tùy cô ấy quyết định mà thôi.

Từ trong sâu thẳm anh hoàn toàn không muốn ly hôn với Thanh Huơng. Anh bỗng ao uớc đuợc trở về ngày xưa, cái thủa hai đứa tuy nghèo nhưng luôn tràn ngập tiếng cuời. Còn với Mộc Trà mặc dù sanh con cho anh, nhưng không hiểu sao anh vẫn thấy lòng mình xáo trộn. Nhất là từ ngày trở về nhà thì cô ta không còn dễ thuơng như truớc nữa.

Đúng 8 giờ, Tuấn Kiệt có mặt ở toà án. Lúc này Thanh Huơng cũng vừa đến, nhưng có một điều cô không đi một mình mà đi cùng nguời đàn ông hôm qua anh gặp hai nguời ngoài đuờng. Một nỗi ghen tuông chợt đến làm anh mất bình tĩnh, mặt đỏ bừng đứng dậy định đi về phía cô, nhưng anh kịp dừng lại bởi hiểu rằng mình không còn tư cách gì để nói dù chỉ một lời. Tuấn Kiệt im lặng không nói câu nào mà cúi đầu đi vào. Phía sau Thanh Huơng cùng nguời đàn ông vừa đi vừa nói chuyện rất vui. Nhưng khi gần đến cửa thì nguời kia dừng lại đi về dãy ghế và ngồi xuống như chờ đợi.

Thanh Huơng buớc vào phòng thì thấy Tuấn Kiệt đang ngồi ở dãy bàn ngay cửa. Cô tỉnh bơ đi qua mà không thèm nhìn anh lấy một lần. Trong suốt buổi hoà giải Tuấn Kiệt thuờng im lặng, và khi Thẩm phán hỏi ý kiến thì anh xin lỗi vợ và trả lời tuỳ cô quyết định.

Thanh Hương nghe Tuấn Kiệt nói thế thì cũng có phần ҳúc ᵭộпg, nhưng cô vẫn giữ quan điểm của mình là quyết định ly hôn. Có một điều cô rút đơn không Ϯố cάσ chồng ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ nữa, mà chỉ chúc anh giữ sức khỏe. Tuyệt đối không nhắc gì đến tên Mộc Trà và đứa trẻ, khiến anh càng cảm thấy ทɦụ☪ nhã cho một thằng đàn ông thất trận. Một cuộc hôn nhân sau 3 năm chung sống và hai năm xa nhau, được kết thúc bằng một tờ giấy quyết định ly hôn trong im lặng. Không chỉ Tuấn Kiệt mà ngay cả Thanh Hương hình như có cùng chung cảm xúc. Cả đêm qua cô không ngủ được, cũng dễ hiểu thôi, mặc dù sự thật có cay đắng và bất ngờ làm con người ta hận đến nỗi có thể làm một cái gì đó cho hả giận. Nhưng lý trí khó thắng được con tιм, khi họ đã có những tháng ngày là vợ chồng, với biết bao những ký ức khó mà quên được. Vẫn biết rằng càng yêu thương bao nhiêu thì càng hận thù bấy nhiêu. Cô đã nghĩ ra những câu từ thật cay nghiệt để nói cho anh ta đau khổ thì cô mới hả giận. Nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy anh ta đầu cúi gằm không dám ngẩng lên nhìn và hình như anh ta khóc, thì lòng cô cũng phần nào mềm lại. Nếu một ngày anh ta biết rằng mình vô sinh và không thể có con. Nhà cũng không có, bé Tuấn Tú là con người khác thì anh ta còn đau khổ gấp ngàn vạn lần. Cô không muốn từ miệng mình nói ra điều cay đắng đó, hãy để sự thật trả lời, và anh ta phải gặm nhấm nỗi đau phải trả của Ϯộι phản bội đến hết cuộc đời…

Sở dĩ hôm nay Tuấn Anh cố tình đi cùng cô đến tòa án cũng một phần muốn gặp mặt Tuấn Kiệt. Nên khi Tuấn Kiệt vừa bước ra thì giật mình, khi thấy Tuấn Anh cũng đang nhìn vào như chờ Thanh Hương. Hai người thoáng ngạc nhiên khi giáp mặt nhau, Tuấn Kiệt chỉ gật đầu chào rồi định đi tiếp thì Tuấn Anh cười:

– Chào anh, lâu rồi không gặp…

Tuấn Kiệt ngẩng đầu lên nhìn rồi trả lời:

– Chào…

Chợt anh giật mình khi ánh mắt chạm vào mắt của Tuấn Anh. Không hiểu sao ánh mắt ấy, cάпh mũi ấy cứ ám ảnh anh, bởi nó vô cùng quen thuộc mỗi khi anh bế con và ngắm nhìn thằng bé. Khẽ lắc đầu như muốn rũ bỏ những ý nghĩ điên rồ trong đầu. Chợt anh giật mình khi nhớ ngày cả 3 người cùng lên đường sang Hàn Quốc. Thanh Hương giới thiệu Tuấn Anh và Mộc Trà là một cặp tình nhân, cô còn lo chồng mình buồn nên gửi gắm hai người. Vậy mà không hiểu tại sao hai người lại chia tay, để rồi Mộc Trà trở thành mẹ của con anh thế này.

Đúng lúc đó thì Thanh Hương từ trong đi ra, cô không nhìn Tuấn Kiệt mà quay sang nói với Tuấn Anh:

– Mình đi thôi, cảm ơn bạn đã quan tâm đến mình…

Tuấn Anh cười:

– Lâu lắm rồi không gặp chồng cũ của bạn, thật tiếc cho một thằng đàn ông có mắt như không…mang tiếng đi xuất khẩu lao động hai năm mà bây giờ 500 triệu cũng không có…

– Ủa vậy hả? mình cứ tưởng giàu lắm chứ? mà sao nghe nói thằng bé đẹp trai lắm, đẹp trai giống như cậu vậy đó Tuấn Anh ạ. Có bao giờ cô ta xin giống của cậu không hả?

– Cậu nói gì vậy Hương? À mà biết đâu nhỉ?

Hai người vừa đi vừa nói chuyện thật to như cố ý cho anh nghe thấy. Tuấn Kiệt ôm đầu ngồi thụp xuống ngay giữa sân tòa án, trong khi Tuấn Anh và Thanh Hương đã đi từ hồi nào. Phải cả tiếng đồng hồ sau anh mới đứng dậy lững thững đón taxi về nhà.

Nếu như ngày trước mà nghe chồng hờ đã ly hôn vợ thì Mộc Trà mừng lắm. Bởi cô có cơ hội để kết hôn với Tuấn Kiệt. Nhưng bây giờ người đàn ông này hoàn toàn vô dụng, tương lai nào nếu cô gửi gắm thân mình cho anh ta? Để cho hả giận nhất là trả thù bà Lan, cô cương quyết đòi số tiền 500 triệu, nhìn hai mẹ con mặt tái mét mà cô thấy vui trong bụng. Cô ʇ⚡︎ự hứa với lòng sẽ cho con trai trở về với cha của nó. Mọi kế hoạch sẽ thực hiện sau khi cô lấy đủ số tiền và ngay lập tức rời nhà mà không hề luyến tiếc.

Ánh mắt, nụ cười và lời nói của Tuấn Anh cứ ám ảnh Tuấn Kiệt. có bao giờ cậu ta và Thanh Hương đã biết điều gì đó mà không nói ra? ngay từ khi mới sanh ra thì con trai đã không giống anh, nhưng theo mẹ anh nói thì con có thể giống ông ngoại, bởi bé cũng không giống ông nội là ông Việt. Hơn nữa mũi Mộc Trà cũng cao nên anh ʇ⚡︎ự nhủ con không giống cha mà giống mẹ cũng là bình thường. Cũng giống như anh vậy, anh không giống Ba Việt mà giống bà Lan như đúc. Nếu không gặp Tuấn Anh thì anh cũng không bận tâm, không hiểu sao anh lại có cảm giác bé Tuấn Tú giống hệt cậu ấy, nhất là ánh mắt to tròn và biết cười.

Tuấn Kiệt quyết định phải làm sáng tỏ mọi vấn đề, nếu không điều đó sẽ cứ ám ảnh anh mãi. Anh cố nhớ lại cái đêm sinh nhật người bạn và anh đã gặp Mộc Trà. Khi tỉnh dậy thì hai người cùng ở trong một căn phòng, và dĩ nhiên không mảnh vải che thân. Sau đó cô ta báo mình có thai thì anh rất mừng, anh nghĩ vợ chồng anh cưới nhau cũng đã hơn ba năm mà không có tin vui, bây giờ chỉ một lần mà cô ấy có thai thì rõ ràng sức khỏe của Thanh Hương có vấn đề. Và dĩ nhiên cô sẽ tha thứ cho anh và chấp nhận đứa con này…

Nhưng mọi điều không đơn giản như anh nghĩ, cô ta cứ bám sát lấy anh và yêu cầu anh phải chăm sóc trong giai đoạn thai kỳ. Thôi thì lúc ốm lúc đau rồi lại động thai. Cô ta lúc nào cũng tỏ ra yếu đuối như chú chim non cần được bảo vệ. Để tiện chăm sóc nên hai người thuê phòng sống chung. Tuấn Kiệt đi làm kiếm tiền vừa gửi về cho mẹ còn phải cung phụng cho Mộc Trà. Chính vì vậy mà anh không còn tiền tích lũy cho riêng mình. Nhưng anh cũng ʇ⚡︎ự nhủ thời gian còn lại anh sẽ làm việc chăm chỉ để tích lũy vốn, sau này về Việt nam làm ăn. Miễn sao lo cho cô ấy mẹ tròn con vuông là tốt rồi. Ai ngờ…