Nhân quả cuộc đời – Chương 11
Tác giả: Nguyễn Hiền
Thấy ông Việt vẫn một mực đòi ra viện, bà Lan càng thêm lo lắng, chỉ còn hai ngày là bà phải đến cơ quan điều tra trả lời về đơn Ϯố cάσ của Thanh Hương. Bây giờ không còn cách nào khác là bà phải lấy lòng ông chồng Ьệпh tật. Cầm tay ông tỏ ra ҳúc ᵭộпg, bà năn nỉ:
– Nghĩ mà thấy mình dại quá, tại thằng Kiệt điện về nói con Trà sắp sanh nên tôi mới nghĩ cách đuổi con Hương đi, nếu không con Trà về biết ở đâu?
– Chứ không phải vì bà nhận tiền của nó hay sao?
Bà Lan giật mình, tuy lúc đó đúng là vì tiền cô ta gửi về nên bằng mọi giá bà phải theo phe cô ta. Nhưng ai ngờ cô ta lật mặt lấy lại số tiền đó. Bà cay đắng nói với chồng:
– Thì tui cũng nghĩ con Hương không có tiền phải đi làm thuê lại không có con, trong khi con Trà vừa sanh con trai nối dõi tông đường cho nhà mình lại vừa có tiền. Hơn nữa thằng Kiệt cứ một hai đòi lấy con Trà nên tôi mới đối xử với con Hương như thế, chứ tôi cũng day dứt lắm…
Ông Việt mỉa mai:
– Bà nói vậy mà không biết ngượng mồm à? Vậy tiền đâu mà bà có để trả nợ?
– Thì tiền con trai gửi về cho tôi…
– Hai mẹ con bà đúng là đồ ăn cháo đá bát, nếu không có tiền con Hương đưa, thì thằng Kiệt có đi xuất khẩu để rồi có tiền gửi về cho bà được không? Khi đạt được mục đích rồi thì quay lưng hắt hủi nó. Tôi cũng nói trước cho bà biết rằng tôi chỉ có một đứa con dâu là con Hương, cho dù thằng Kiệt có đưa cô nào về thì tôi cũng không chấp nhận…
– Đành rằng tôi cũng hơi nóng vội, nhưng ông nói vậy cũng không được. Dù sao thằng Kiệt với con Trà cũng có một đứa con rồi, chẳng nhẽ ông không chấp nhận cả cháu mình sao?
Bỗng ông Việt trả lời làm bà giật mình:
– Tôi phải kiểm tra mới chắc được…
Câu trả lời của ông Việt làm bà không yên, tại sao ông ấy lại nói như thế? Bộ ổng muốn ám chỉ điều gì hay chỉ là vô tình buột miệng ra nói thôi. Bà Lan không muốn kéo dài việc tranh luận về vấn đề này nên quay sang chủ đề cũ:
– Thôi mọi chuyện bỏ qua đi ông, chuyện của con cái tôi cũng không quan tâm đến nữa. Tôi với ông chỉ mong giữ sức khỏe thôi…
– Nếu bà muốn có được được điều đó thì trước mắt phải trả lại số tiền 500 triệu đồng cho con Trà về quê, tiền của nó thì phải trả cho nó…
Bà Lan giật mình. Rõ ràng bà đã trả số tiền đó cho cô ta thông qua con trai bà, vậy tại sao bây giờ ông Việt lại nhắc đến, hơn nữa từ hôm đó đến giờ ông ấy vẫn đang ở viện đã về nhà đâu chứ? ai đã nói điều đó với ông Việt? có bao giờ là thằng Kiệt không? Bà trả lời:
– Ai nói với ông chuyện đó? Và nói lâu chưa?
– Ai nói không quan trọng, vấn đề là yêu cầu bà trả lại tiền cho con Trà để nó về quê…
– Số tiền đó tôi đã trả rồi, không tin ông cứ kiểm tra sao kê tài khoản tôi rút ở ngân hàng…
– Bà rút là việc của bà, vấn đề tôi cần biết là bà rút nhưng có đưa cho con Trà hay không?
– Tôi không đưa tận tay cho con Trà mà tôi đưa cho thằng Kiệt…
Ông Việt cười:
– Bà khôn mà không lanh, bà đưa cho thằng Kiệt thì rõ ràng bà vẫn chưa trả cho con Trà, trừ khi bà có bằng chứng chứng minh được rằng, chính tay bà đã đưa cho nó hoặc chuyển khoản ngân hàng…
Trời ơi. Dù có nằm mơ thì bà cũng không nghĩ đến chuyện này. Rõ ràng hôm đó con trai một hai ép bà phải đi rút tiền về để đưa cho nó. Bây giờ ông Việt lại nói bà chưa trả là sao. Bà gọi cho con trai cố tình mở loa ngoài cho ông Việt cùng nghe:
– Alo con ơi…
– Có việc gì nữa mẹ? con cũng mệt mỏi lắm rồi, mẹ đừng làm phiền con nữa được không?
Chưa kịp hỏi câu nào đã bị con trai nói một thôi một hồi làm bà Lan muốn điên, nhưng vì ông Việt đang lắng tai nghe nên bà đành kìm cơn giận mà nói tiếp:
– Hôm mẹ đưa cho con 500 triệu để đưa cho con Trà, vậy con đã đưa cho nó chưa?
Tuấn Kiệt có vẻ bực mình:
– Bộ chưa đủ đau đầu hay sao mà mẹ còn nói đến chuyện đó? Cả ngày chỉ nói chuyện tiền thôi. Con cúp máy đây…
Nói xong Tuấn Kiệt tắt máy mà không cần chờ bà Lan trả lời, trong khi ông Việt lại nhìn bà cười mỉa mai làm bà càng thấy tủi thân. Đúng là tình ngay lý gian, rõ ràng con trai bà đã nhận số tiền đó, có bao giờ nó cố tình nói như thế để lừa bà không? có bao giờ nó biết công ty bên Hàn quốc phá sản, nên không còn cơ hội để kiếm tiền nữa mới tìm cách lấy lại số tiền đó của Bà. Cay đắng và ทɦụ☪ nhã, chuyện đã rành rành ra đó thì cho dù bà có nói gì đi chăng nữa ông Việt cũng không bao giờ tin…
Nhưng ai chứ bà Lan không phải là dạng người dễ ЬắϮ пα̣t, bà không nói không rằng mà đứng dậy đi về. Thấy thế ông Việt hỏi:
– Bà đi đâu thế, nộp tiền để làm thủ tục cho tôi ra viện đi…
Đang bực tức sẵn nên khi nghe ông Việt nói như thế thì bà nổi xung lên:
– Tôi đi đâu thì mặc ch.a tôi, liên quan gì đến ông. Ông muốn ra viện hay làm gì thì ʇ⚡︎ự làm đi, tôi không có tiền…
Ông Việt cười:
– Ơ bà này hay nhỉ, ʇ⚡︎ự nhiên tức con lại mang đổ lên đầu chồng, tôi có làm gì đâu chứ? Bà còn muốn xây nhà lớn cho con dâu mới về ở, sao nay lại trở mặt rồi à?
Lời ông Việt nói làm bà giật mình, may mà hồi đó ông ấy không đồng ý, nếu không thì bây giờ bà lại ôm thêm một đống nợ nữa. Thật ở đời không thể biết trước được điều gì. Bà chợt thấy hối hận khi đối xử với Thanh Hương, nhưng bây giờ có muốn cũng không làm gì được nữa. Đúng như lời ông Việt nói, việc cần làm ngay là bà phải giải quyết xong số tiền đã trả cho cô ta. Mặc dù không đưa tận tay cô ta, nhưng bà cũng đưa cho thằng Kiệt thì xem như cũng trả rồi, còn việc đó vợ chồng cô ta ʇ⚡︎ự giải quyết.
Bà Lan quay lưng bước ra cửa phòng, ông Việt cũng im lặng không nói gì nữa. Sở dĩ ông biết Mộc Trà chuyển cho bà Lan 500 triệu là do Thanh Hương nói, còn tại sao con dâu biết thì ông cũng chịu, không ngờ vừa hỏi thì bà ta khai ra hết luôn…
Bà Lan về đến nhà thì thấy Tuấn Kiệt và Mộc Trà đang lớn tiếng với nhau. Khi nghe mẹ hỏi về số tiền 500 triệu đã đưa cho Mộc Trà chưa thì anh vào phòng hỏi cô ta:
– Số tiền 500 triệu tiền mặt anh đưa cho em rồi, tại sao em lại còn hỏi chứ?
Không ngờ cô ta chối ngay:
– Anh đưa cho em hồi nào? cái trò mẹ con hùa nhau ăn ςư-ớ.ק tiền người khác xưa rồi…ai chứ với con này thì không ổn đâu…
Tuấn Kiệt nổi nóng định xông lại cho cô ta một bạt tai, nhưng anh kịp dừng lại khi nhìn thấy bé Tuấn Tú đang nằm kế bên. Sự tức giận lên đến tột đỉnh khi chứng kiến sự trơ trẽn của cô ta, nhiều khi anh ʇ⚡︎ự hỏi cô gáι đang trước mặt anh hoàn toàn không giống với Mộc Trà khi anh gặp bên nước bạn. Cô gáι kia hiền dịu bao nhiêu thì cô này hoàn toàn ngược lại. Đúng lúc này thì bà Lan đi vào, như đổ thêm dầu vào lửa, bà ta xông lại chỉ tay ra cửa quát:
– Không cần nói nhiều, mời cô cút khỏi nhà tôi…
– OK. Yêu cầu bà trả số tiền 500 triệu là tôi đi ngay…
– Tiền nào, tao đã trả cho mày rồi còn gì…
– Vậy bằng chứng đâu? Bà nói trả cho tôi nhưng không có bằng chứng, trong khi số tiền tôi chuyển khoản cho bà ngân hàng sẽ làm chứng cho tôi. Vậy bà nói ra thì ai tin hả?
Bà Lan cứng họng không nói được lời nào, mà bà còn nói được gì nữa khi tất cả những lời cô ta nói đều đúng. Bà quay sang nhìn con trai đang vò đầu bứt tai tỏ ra đau khổ. Trong tình huống này con bà ngu thì bà phải chịu. Nhưng vấn đề lấy tiền đâu mà đưa cho cô ta? Hơn nữa còn bé Tuấn Tú, rõ ràng con trai bà không thể xa con, bây giờ phải làm sao thì bà cũng chẳng biết.
Tuấn Kiệt nghe những lời cô ta nói thì ôm đầu la lên:
– Em im đi có được không hả?
– Tại sao lại phải im chứ? mấy người trả tiền để mẹ con tôi rời khỏi chỗ này…
Cô ta cố ý nhấn mạnh hai chữ Mẹ con để ngầm hiểu rằng không có chuyện mà cô ra đi một mình. Trong tình thế này cô ta luôn ở thế thắng. Thứ nhất cô ta luôn ở thế chủ động trong việc đòi số tiền kia, thứ hai bên cô ta còn bé Tuấn Tú, vũ khí này còn lợi hại hơn cả tiền. Rõ ràng với ai chứ với gia đình đang khao khát con thì không dễ dàng để vuột mất được…
Tuấn Kiệt tỏ ra vô cùng bế tắc, hiện nay anh không còn tiền, cũng vì tin mẹ mà tất cả tiền lương anh đều gửi về cho mẹ giữ, bây giờ hỏi đến thì mẹ nói trả nợ rồi. Cứ tưởng thôi thì mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra, đợt này anh sang làm việc sẽ tích góp một số tiền làm vốn. Nhưng ông trời thật khéo trêu đùa, khi công ty lại ra thông báo phá sản. Bây giờ cô ta lại giở chứng đòi tiền, Thanh Hương thì đòi ly hôn, không những thế lại còn Ϯố cάσ anh ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, vi phạm luật hôn nhân và gia đình. Anh chỉ muốn mẹ con Mộc Trà tạm thời về quê lánh пα̣п một thời gian, nhất là trong khi anh đang phải làm việc với tòa án. Nhưng cô ta lại giở chứng đòi tiền. Rõ ràng sau khi cùng mẹ lên ngân hàng rút tiền thì về nhà anh đưa cho cô ta. Lấy cớ đang cho con ngủ nên cô ta nói anh cứ cất trong tủ, rồi anh cũng không để ý nữa. Bây giờ cô ta nói chưa lấy tiền mà lục tìm trong tủ cũng không thấy. Tiếc rằng nhà anh không có Camera, nếu không thì mọi việc đều sáng tỏ…
Tiếng khóc của bé Tú làm anh giật mình, bà Lan theo thói quen định đi vào phòng ẵm cháu nhưng bị cô ta ngăn lại. Tuấn Kiệt vô cùng ngạc nhiên vì thái độ của cô ta đối với mẹ mình, anh lên tiếng:
– Thái độ vừa rồi của em là sao hả?
– Thái độ gì? Anh nói bà sanh đi mà ẵm, còn đây là con tôi, tôi muốn cho ai ẵm bé là quyền của tôi. Việc bây giờ cần giải quyết đứt điểm là trả tiền cho tôi, nếu không tôi nhờ ngân hàng sao kê làm bằng chứng sẽ kiện mấy người…
Nghe nói liên quan đến pháp luật thì không chỉ Tuấn Kiệt mà ngay cả bà Lan cũng toát mồ hôi hột. Việc thưa kiện của Thanh Hương còn chưa giải quyết xong, giờ lại đến vụ tiền này. Mà nghe nói nợ số tiền 500 triệu không trả có thể bị phạt từ 12 đến 20 năm tù. Với cái thân già này thì không biết còn sống được bấy nhiêu năm không chứ chưa nói đến lại ở trong tù.
Thấy bà Lan tái mặt làm Mộc Trà không nhịn được cười. Biết cô ta cười mình nhưng bà cũng không làm gì được. Giá như có thể bán cái nhà này để tống cổ cô ta ra khỏi nhà thì bà cũng làm. Đúng là già rồi mà còn dại thì phải chịu thôi. Tiếng của Mộc Trà vẫn văng vẳng bên tai:
– Sao vậy nè? Cứ nhắc đến tiền là êm ru hà? Hay ta nói xem nếu không trả với số tiền đó thì đi tù bao nhiêu năm nhé…
Tuấn Kiệt nổi ҟҺùпg:
– Em quá quắt lắm rồi đó, đừng thấy anh im lặng mà làm quá, chẳng qua anh thấy em mới sanh nên nhường thôi, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó…
– Anh nói vậy mà không thấy ngượng mồm, có ai bất tài vô dụng như anh không hả? mang tiếng đi xuất khẩu lao động mà trong túi không có một xu, trong khi người ta mang tiền về xây nhà cao cửa rộng, anh mới là người cần phải im lặng thì đúng hơn…
Tuấn Kiệt tức tím ruột gan khi nghe những câu nói mỉa mai từ miệng cô ta. Nhưng anh biết làm gì đây khi những lời cô ta vừa nói không hề sai. Anh ôm ռ.ɠ-ự.ɕ cảm thấy khó thở như có tảng đá đang đè nặng làm anh không thể thở được. Chẳng nhẽ quả báo đã đến với anh sớm như vậy sao? Bây giờ anh biết phải làm sao khi tất cả đã muộn rồi…