Nhân quả cuộc đời – Chương 10
Tác giả: Nguyễn Hiền
May mà Tuấn Kiệt về kịp đưa Mộc Trà đến Ьệпh viện, và bé Tuấn Tú ra đời trong sự vui mừng của gia đình. Nhưng có một điều là từ khi xuất hiện bé Tú, thì không ai kể cả Tuấn Kiệt cũng không nhòm ngó gì đến Mộc Trà làm cô ta vô cùng tủi thân. Bé Tú trông thật khôi ngô đúng như cái tên được cha mẹ đặt cho con. Hai mắt to tròn biết cười, mũi cao và cái miệng thật xinh, trong khi Tuấn Kiệt mũi thấp và mắt một mí. Nhưng không hiểu sao từ ngày thằng bé ra đời và hoàn toàn không giống cha thì bà Lan lại có vẻ không được ʇ⚡︎ự nhiên. Bà hết nhìn thằng bé rồi lại nhìn Tuấn Kiệt với vẻ mặt căng thẳng. Vẫn biết rằng Tuấn Kiệt giống mẹ chứ không giống cha là ông Việt. Nhưng bé Tuấn Tú cũng không giống ông nội. Với Tuấn Kiệt mặc dù lúc đầu cũng ngạc nhiên nhưng anh nghĩ con đến với mình là phước đức rồi, con không giống cha mà xinh đẹp như thế này càng tốt nên anh không bận tâm.
Có một điều là Mộc Trà, Từ ngày ở Ьệпh viện trở về thì cô ta thường im lặng, đặc biệt chưa một lần nói chuyện với bà Lan cho dù bà Lan có hỏi thì cô ta cũng không trả lời, và dĩ nhiên Tuấn Kiệt cũng biết điều đó. Nhưng giữa hai người phụ nữ anh cũng không biết phải ρhâп sử thế nào.
Càng gần đến ngày phải xa con trai để sang nước bạn tiếp tục làm việc. Tuấn Kiệt cả ngày quấn quýt đến con không muốn rời. Anh cảm thấy không yên tâm về hai người phụ nữ là mẹ và Mộc Trà. Mặc dù không xuất phát từ tình yêu nhưng dù sao Mộc Trà cũng sinh con cho anh, điều mà suốt mấy năm Thanh Hương không làm được. Anh nói với cô:
– Em có muốn về ngoại để mẹ chăm sóc không? khi nào con cứng cáp thì về…
– Trả 500 triệu cho em…
– 500 triệu nào?
Lúc này Mộc Trà mới nói với Tuấn Kiệt về số tiền đã chuyển cho bà Lan. Nếu không tin thì anh có thể kiểm tra lịch sử giao ᴅịcҺ tại ngân hàng. Vừa nghe cô ta nói thì anh la lên:
– Anh tưởng em gửi cho mẹ ít làm quà thôi chứ, vì đã quyết định không xây nhà nữa thì cũng có chi phí gì đâu…
– Mẹ nói chuyển cho mẹ số tiền đó để mẹ đóng thuế làm lại sổ đỏ sang tên mình, hoặc có thể làm di chúc căn nhà này mang tên bé Tuấn Tú…
– Nhà này…
Tuấn Kiệt định nói nhà này chỉ mang tên cha chứ mẹ không có quyền gì, nhưng anh vội im bặt không nói gì nữa làm Mộc Trà nghi ngờ:
– Nhà này làm sao? Tại sao anh đang nói lại ngưng? Anh nhìn con rồi nói thật đi, có phải mẹ con anh định lừa tôi đúng không?
– Em nói gì vậy hả? anh đã phải bỏ vợ để đưa em về đây…
– Giờ anh hối hận rồi đúng không? cũng dễ thôi, trả tiền lại cho tôi rồi tôi mang con đi…
Tuấn Kiệt ngạc nhiên:
– Em như thế này thì làm sao mà anh yên tâm đi chứ. Anh sang làm rồi hàng tháng gửi cho em được chưa?
– Em không cần, anh lấy tiền trả cho em bằng tiền mặt, nếu không mẹ con em sẽ biến mất đấy…
Không còn cách nào khác, Tuấn Kiệt đành hứa với cô ta sẽ thu xếp số tiền đó trước khi anh bay sang Hàn quốc làm việc. Có một điều làm anh thắc mắc là cô yêu cầu anh trả bằng tiền mặt mà không cho chuyển khoản. Anh cho rằng cô ta mới sanh nên tính khí thất thường, thôi thì chiều cô ấy một chút cho xong. Mà nghĩ cho cùng thì cô ấy cũng chỉ lấy lại tiền của mình chứ cũng không làm việc gì quá đáng. Người đáng trách ở đây chính là mẹ anh, bà nhận tiền của cô ấy mà không trả, cũng như không thực hiện những cam kết. Nhưng trong chuyện này anh hiểu mẹ đã lợi dụng Mộc Trà để kiếm tiền và hứa những điều không có. Nếu như chuyện này anh không giải quyết ổn thỏa thì e rằng ở nhà cũng không ổn…
Bà Lan cảm thấy vô cùng tức giận khi con trai yêu cầu bà rút số tiền 500 triệu về đưa anh trả cho Mộc Trà. Bà tìm đủ lý do để từ chối, nhưng Tuấn Kiệt một phần vì con trai Tuấn Tú, cũng như đã hứa với Mộc Trà nên không thể thay đổi được. Nhiều khi anh nghĩ kiếm tiền nhiều để làm gì chứ, ngày chưa đi xuất khẩu lao động, vợ chồng anh vô cùng hạnh phúc. Còn giờ đây tất cả đã đảo lộn hoàn toàn, cũng may trời thương cho anh thằng con trai vô cùng xinh xắn, xem như đã bù đắp phần nào. Thôi thì cố gắng xoa dịu cô ấy một chút cũng không sao. Cuối cùng để mẹ đồng ý trả lại số tiền tгêภ, anh phải hứa sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ và gửi tiền về cho bà. Không còn cách nào khác nên bà Lan đành phải nhượng bộ…
Chỉ còn hai ngày là Tuấn Kiệt lên đường sang nước bạn tiếp tục làm việc, thì anh nhận được giấy triệu tập của tòa án về việc giải quyết Đơn ly hôn của Thanh Hương, kèm đơn Ϯố cάσ anh ta Ϯộι ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Chưa dừng lại ở đó cô còn Ϯố cάσ bà Lan mẹ chồng bạc đãi, đuổi cô ra khỏi nhà giữa đêm khuya. Có bằng chứng là băng ghi âm và người chứng kiến là ông Việt.
Quá bất ngờ, Tuấn Kiệt không ngờ Thanh Hương lại ra tay sớm như vậy. Thật tình anh chưa muốn ly hôn với cô, từ hôm về nước đến nay xảy ra đủ thứ chuyện. Hơn nữa việc xuất hiện của Mộc Trà làm anh không dám gặp cô bởi biết mở lời thế nào đây. Định rằng sau khi sang đến Hàn Quốc rồi thì anh sẽ gọi điện về xin cô tha thứ. Nhưng bây giờ cô đã gửi đơn ly hôn và tòa án mời lên làm việc, thì anh hiểu rằng không còn hy vọng gì nữa…
Người vui nhất chính là Mộc Trà, vậy là cuối cùng Thanh Hương cũng đã chịu rút lui, sau khi tòa xử ly hôn xong thì cô sẽ kết hôn cùng Tuấn Kiệt, bé Tú sẽ có cha. Chỉ cần nghĩ vậy thôi là cô đã vui lắm rồi. Thấy Tuấn Kiệt ôm đầu tỏ vẻ đau khổ, Mộc Trà mỉa mai:
– Bộ anh vẫn còn tiếc lắm hay sao?
Tuấn Kiệt vẫn không trả lời, không hiểu sao anh thấy lòng trống trải vô cùng. Anh muốn gặp Thanh Hương để nói chuyện, nhưng rồi lại nghĩ nếu khi gặp rồi anh sẽ trả lời như thế nào, về sự xuất hiện của mẹ con Mộc Trà ngay trong căn phòng của hai vợ chồng? biết trả lời sao đây? anh sai rồi và thật sự không còn đường quay lại. Bỗng tiếng khóc của bé Tuấn Tú làm anh thức tỉnh. Anh hiểu rằng mọi chuyện bây giờ đã khác. Anh đã có con và phải có trách nhiệm với đứa con của mình. Thôi thì ngàn vạn lần anh cũng chỉ biết xin Thanh Hương tha thứ mà thôi…
Thấy con cứ khóc mà không chịu nín thì Tuấn Kiệt vội đi vào phòng. Anh chứng kiến bé Tuấn Tú đang khóc có lẽ vì đói, trong khi Mộc Trà vẫn nằm lướt điện thoại với một ai đó thì lấy làm thắc mắc:
– Em có nghe thấy con khóc không hả?
Mộc Trà xem như không có chuyện gì xảy ra, vô tư hỏi lại:
– Anh vừa nói cái gì?
– Con khóc như thế mà em vẫn xem như bình thường. Làm mẹ kiểu gì thế hả?
– Anh có ra gì đâu mà nói người khác? Mà anh có quyền gì mà nói tôi? Tôi đẻ con cho anh mà ngay cả một danh phận cũng không có, chính vì thế tốt nhất là anh im lặng thì hơn…
Tuấn Kiệt ngạc nhiên nhìn cô ta. Anh ʇ⚡︎ự hỏi cô ta có bị Ьệпh sau sinh hay không mà từ khi sanh con đến nay hết đòi tiền lại đến nói linh ϮιпҺ không đầu không cuối. Có bao giờ cô ấy bị trầm cảm sau sinh không? tốt nhất nên khuyên cô ấy về quê để bà ngoại bé Tú chăm sóc, ít nhất thì trong thời gian anh xa nhà. Nghĩ vậy nên anh nói với Mộc Trà:
– Hay là trong thời gian anh vắng nhà, em về quê để mẹ chăm sóc nhé…
Vẫn vẻ mặt giả ngây ngô, Mộc Trà trả lời:
– Chờ anh ly hôn xong rồi mình đăng ký kết hôn, lúc đó mẹ có hỏi thì còn biết trả lời…
Một bên thì đòi ly hôn còn một bên muốn kết hôn nên anh thật sự rối ϮιпҺ lên không biết phải cư xử thế nào. Đúng lúc đó anh nhận được email từ công ty nước ngoài gửi về, thông báo tình hình công ty làm ăn thua lỗ, nên yêu cầu anh ở tại địa phương không phải sang nữa. Quá bất ngờ anh gọi điện sang hỏi thăm tình hình từ những người cùng làm, thì nhận được câu trả lời là đang chờ nhận tiền hỗ trợ từ công ty để về nước.
Buông thõng hay tay ngồi phịch xuống ghế. Tuấn Kiệt không giữ nổi bình tĩnh mà bật khóc nức nở. Vậy là hết, mang tiếng đi nước ngoài làm việc mà cuối cùng tay trắng vẫn hoàn tay trắng. Toàn bộ số tiền anh gửi về cho mẹ, không hiểu mẹ làm gì mà cuối cùng cũng không còn đồng nào. nhìn ánh mắt thơ ngây của con làm anh hiểu thêm trách nhiệm của mình. Anh thương con nhưng thật tình không muốn kết hôn với Mộc Trà. Từ ngày về nước cô ta thay đổi tính nết, không giống như những ngày còn sống bên nước bạn. Phải chăng ông trời đang trừng phạt anh về Ϯộι phản bội. Nếu phải lấy cô ta rồi những ngày kế tiếp sẽ như thế nào khi mà anh chưa có việc làm? Nhưng còn bé Tuấn Tú thì sao? Anh không thể bỏ con được, anh sẽ làm tất cả để lo cho con nên người.
Mải suy nghĩ nên anh không biết bà Lan đã về, vừa nhìn thấy con trai thì bà hỏi ngay:
– Ly hôn thì ly hôn chứ việc gì mà thần sắc kém vậy hả con?
– Con thất nghiệp rồi mẹ ạ, tiền con gửi về cho mẹ giữ còn nhiêu giờ đưa con đi xin việc làm…
Hai chữ Thất nghiệp làm bà Lan vô cùng ngạc nhiên, bà hỏi lại con trai:
– Mày vừa nói gì? đang làm ăn ngon lành thì tại sao lại thất nghiệp chứ? chẳng nhẽ mày xin nghỉ phép để đưa con Trà về nước sanh con mà cũng bị đuổi việc hay sao? Vô lý không thể chấp nhận được…
– Không phải chuyện đó, công ty vừa gửi email thông báo họ bị phá sản rồi…nên con không phải sang nữa…
– Họ nói tầm bậy không à, nghe lời mẹ cứ sang bển làm đi…
Tuấn Kiệt chỉ biết lắc đầu, bây giờ anh có nói gì đi chăng nữa thì mẹ cũng không hiểu. Với bà bây giờ chỉ làm sao con trai có tiền gửi về là được rồi, còn làm ở đâu cũng không quan trọng. Chợt nhớ thư mời của tòa án về việc bạc đãi con dâu, mà người làm chứng lại chính là ông Việt thì bà nổi sung lên vội đứng dậy đi ra ngoài. Tuấn Kiệt thấy mẹ vừa về lại đi ngay thì ngạc nhiên hỏi:
– Ủa mẹ đi đâu vậy? mới về mà…
– Mẹ phải đến Ьệпh viện hỏi xem ông ấy có bị điên không, mà làm chứng việc mẹ đuổi con Hương không cho vào nhà…
– Mẹ cũng quá đáng thật đấy, tại sao lại đuổi cô ấy chứ?
– Mày gọi điện nói sẽ đưa con Trà về nhà, nếu mẹ không làm vậy thì con Trà ở đâu hả? rồi liệu con Hương nó có chịu không hay lại xé ҳάc con Trà ra…
– Mẹ nói gì mà ghê thế?
– Mẹ nói không đúng hay sao? Tất cả cũng tại mày ham đèo bòng mà khổ thế này. Chẳng thà không được người thì cũng được tiền, ai dè cũng bị nó lấy lại. Thật chán quá con ơi…
Miệng nói nhưng chân bà đã đi ra đến cổng. Tuấn Kiệt câm nín không nói được lời nào, mà còn nói gì mới được chứ khi tất cả lỗi do anh gây nên. Anh làm được thì cũng phải ʇ⚡︎ự mình giải quyết hậu quả thôi…
Vừa nhìn thấy bà Lan từ ngoài đi vào, ông Việt nói với vợ:
– Bà làm thủ tục cho tôi ra viện, nằm hoài cũng chán quá…
– Thôi ông cứ ráng thêm ít ngày nữa, người đang yếu rồi gặp hơi bà đẻ sẽ càng nặng hơn…
– Tôi muốn về xem mặt mũi thằng cháu nội thế nào. Nó sanh cũng gần đầy tháng rồi còn kiêng cữ gì nữa…
Nhưng bà Lan nhất quyết không chịu. Không hiểu sao bà cứ có linh tính có chuyện gì đó sẽ xảy ra, bà phải bằng mọi cách tống cổ mẹ con cô ta về quê. Có như thế thì ông Việt mới không nhìn thấy mặt thằng bé. Bà đứng dậy đi ra ngoài như giấu đi sự bối rối của mình. Hóa ra bà định đến để hỏi Ϯộι ông ấy về việc làm chứng bà đuổi con dâu, không ngờ bây giờ lại bị ông ấy đòi về. Thật là rắc rối quá…