Người đàn bà cũ 5
Tác giả: Nguyễn Hiền
Quốc Trường ôm mẹ từ phía sau, anh biết thế nào mẹ cũng giận khi anh nói dối, nhưng không còn cách nào khác. Từ quán về cơ quan mà anh không tập trung làm việc được. Miệng khuyên ba mẹ con Huyền ở lại quán nhưng anh thấy cách đó cũng không ổn. Còn cứ đi đi về về thì cũng không được, nếu Ngọc Huyền ᵭộc thân thì một nhẽ, đằng này cô còn phải chăm sóc hai đứa con. Nếu không có sự xuất hiện của cô ở nhà thì chẳng phải quá dễ cho mẹ con cô Đào hay sao?
Nghĩ đi không được, nghĩ tới cũng không xong. Chợt anh nghĩ đến mẹ, chỉ có mẹ mới giúp được Ngọc Huyền trong kinh doanh lẫn suy nghĩ. Anh điện thoại về cho mẹ:
– Mẹ yêu ơi…
Tiếng bà Dung mẹ của Trường từ đầu dây bên kia có vẻ rất vui khi thấy con trai gọi về:
– Có vụ gì đây? nghe cái giọng là thấy sặc mùi xin xỏ rồi. Lại cần tiền chứ gì?
– Mẹ cứ làm như con lúc nào cũng xin tiền á?
– Thế có chuyện gì? nói nhanh không có mẹ thay đổi ý kiến đó nghe…
– Chưa kịp nói đã thấy mùi Һγ siпh rồi, đe dọa dữ quá…
Lần nào cũng thế, không phải chỉ lúc hai mẹ con nói chuyện với nhau, mà ngay cả mỗi lần anh gọi điện về thì mẹ con cũng hay đùa vui như thế. Thấy con trai im lặng, bà Dung liền hỏi:
– Ngộ ghê ta? Định nói gì lại quên rồi…
Quốc Trường ngập ngừng:
– Mẹ yêu ơi…
– Yêu đương gì giờ này? Có chuyện gì thì nói đại ra đi…
– Con nhớ mẹ quá, mẹ đến ở với con một thời gian được không?
Bà Dung đang cười bỗng im bặt, một lúc sau bà không cười nữa mà hỏi giọng hết sức nghiêm chỉnh:
– Có chuyện gì nói đi, có phải đau Ьệпh phải không? tại sao lại nói vậy chứ?
– Nhưng mẹ phải hứa đến ở với con một thời gian…
– Ở nhà hàng quán rồi ai bán mà đi chứ? Mà Ьệпh gì?
– Mẹ gửi hàng cho Dì Út rồi lên với con nghen, con cần thiệt đó…
– Cái thằng nầy…
Nói xong thì mẹ anh tắt máy, Quốc Trường mỉm cười, anh biết như vậy là mẹ đã đồng ý. Mẹ anh là một người phụ nữ rất giỏi trong kinh doanh lẫn giao tiếp. Anh phải làm cách đó thì mẹ mới chịu rời công việc ở nhà mà đi, và cũng chỉ có mẹ trợ giúp thời gian đầu, thì Ngọc Huyền mới có thể vừa giải quyết chuyện gia đình lẫn kinh doanh được…
Bà Dung ngạc nhiên khi nghe con trai nói có sang một quán ăn của một người bạn, nên nhờ mẹ đến giúp đỡ. Tuy hơi ngạc nhiên bởi con trai đang công tác mà lại đi sang quán ăn làm gì. Nhưng bà hiểu con mình, bởi Quốc Trường khá chín chắn. Nhưng vốn là dân kinh doanh hàng ăn, nên bà cũng tò mò xem địa hình khu vực đó dân cư có đông không? nếu như có thể mở thêm một hàng ăn ở tгêภ này, thì bà sẽ giao quán ở nhà cho Dì Út rồi bà lên đây ở gần con. Chính vì thế khi vừa đến quán, thì bà cứ thế đi thẳng vào và quan sát xung quanh chẳng khác nào bà chủ.
Nhưng khi nhìn thấy Ngọc Huyền thì bà lấy làm thắc mắc, và nghĩ con trai đang giấu bà chuyện gì. Quốc Trường con trai bà có lẽ hiểu được tâm trạng của mẹ, nên ôm từ phía sau như tỏ ra biết lỗi:
– Xin nữ tướng bớt giận, ngài ăn gì để con tiếp…
Thấy anh đùa giỡn với mẹ, nói những câu khôi hài làm không khí trong quán vui hơn hẳn, bà Dung cũng cười mà trả lời rằng:
– Tướng tá gì ở đây, nhà người mắc Ϯộι luyên thuyên cần phải trừng trị…
Sau khi hai mẹ con ngồi xuống bàn, Ngọc Huyền lại gần chào lễ phép:
– Cháu chào Bác…
Bỗng bà Dung đột ngột hỏi cô:
– Quốc Trường nhà bác nó nợ quán nhiêu tiền rồi?
Câu hỏi đột ngột khiến ai cũng không hiểu chuyện gì, lát sau mọi người mới hiểu ra chuyện thì cùng ồ lên cười. Quốc Trường gãi tai tỏ ra oan ức:
– Mẹ làm gẫy hết sỹ diện của con rồi, làm như con bê bối lắm á…
Bà Dung đi khắp quán nhìn xung quanh rồi lại đi ra ngoài nhìn đường, nhìn xe cộ ngược xuôi rồi lại quay vào. Bà nói với Ngọc Huyền:
– Địa điểm này quá tốt để kinh doanh mặt hàng này, tại sao lại không bán café buổi sáng?
– Dạ, chỉ có một mình cháu với hai chị đây phụ việc, hơn nữa cháu cũng chưa biết cách pha chế café…
– Bán giải khát lời lắm, cháu phải tính thu chi cho hợp lý. Tiền lãi bán café cũng đủ mọi chi phí, còn hàng ăn là tiền lời. Làm hàng ăn vất vả mà không lãi bằng bán giải khát, đừng coi thường…
Nghe bà Dung nói mà Ngọc Huyền mở mang tầm mắt, cô thích bán giải khát lắm, vừa sạch sẽ lại lãi suất cao. Ở vào hoàn cảnh của mẹ con cô thì vừa trông con vừa bán cũng tiện. Hay là cô nhờ bà Dung mẹ anh Trường bày cách, nhưng còn hàng ăn của chị Ánh thì sao? Trong thời gian chị ấy đi vắng, cô phải có trách nhiệm trông coi và giữ khách cho chị ấy, cô không thể phụ lòng tốt của chị được…
Bỗng bà Dung quay sang Quốc Trường hỏi:
– Rồi. Cần giúp chuyện gì thì nói đi, tui về à…
Quốc Trường lúc này nghiêm túc hơn bao giờ hết, anh kể cho mẹ nghe về hoàn cảnh của mẹ con Ngọc Huyền, anh muốn mẹ con cô ở lại quán,…
Trường chưa nói hết câu thì bà Dung đã quát lên:
– Mầy góp ý cho người ta làm gì vậy hả? tại sao nhà mình lại không ở mà phải bỏ đi chứ? Ném hết đồ của mẹ con con quỷ cái ấy ra đường. Mình là dâu con đường đường chính chính được pháp luật công nhận, vậy tại sao lại phải bỏ đi nhường nhà cho người khác ở. Toàn xúi bậy không à…
Ngọc Huyền thút thít khóc:
– Bác đừng la anh Trường, ảnh cũng muốn giúp con thôi, bây giờ con rối quá…
Sau khi hỏi cô một vài chi tiết, bà Dung khẳng định:
– Tôi sẽ giúp cô một thời gian, không thể bỏ qua cho bà mẹ chồng và thằng chồng bội bạc đó được. Nhưng trước mắt phải tống cổ hai mẹ con nhà kia ra đường, hàng quán ở đây để tôi lo, có hai người phụ việc là được rồi. Trong giai đoạn này phải thu xếp xong chuyện gia đình rồi mới làm gì thì làm…
– Cháu sợ…
– Sợ gì? cô sợ mẹ con nhà đó hả? nó uýnh mình thì mình uýnh lại, nhưng chú ý là phải lùi ra cửa để chạy thoát thân, đừng dại chui vô phòng trốn rồi nó uýnh dập mặt nghe hôn…
Nghe bà Dung nói mà Ngọc Huyền phát hoảng, hồi nào tới giờ cô có biết uýnh nhau là gì đâu, mỗi khi bị mẹ chồng la mắng thì cô chỉ biết khóc, nếu xảy ra ᵭάпҺ nhau thì sao đây? hơn nữa còn hai đứa con, cô không muốn tuổi thơ của con phải chứng kiến cảnh này.
Đứng giữa hai con đường ở lại quán hay về nhà thì đã được cô quyết định. Cô sẽ về nhà xem bà Thành và hai mẹ con cô gáι kia sẽ làm gì? cô ta là ai mà dám ngang nhiên đến nhà cô ở. Cô cũng muốn biết thái độ của Thanh Tùng thế nào? ảnh có dám trả lời trước mặt cô không? việc lo nhất là ở quán thì đã có bà Dung giúp đỡ. Đúng như lời bác ấy nói, trước tiên cô phải giải quyết xong việc gia đình rồi mới nói đến chuyện khác, không thể vừa làm vừa suy nghĩ linh ϮιпҺ, cũng không thể cứ trốn chạy mãi. Cô quay sang bà Dung tỏ ra biết ơn:
– Cháu cảm ơn Bác. Nếu không có bác giúp đỡ thì thật tình cháu cũng không biết phải làm gì?
– Yên tâm đi, tôi sẽ gọi con Lý nó đáp xe đò đến đây để bảo vệ cô…
Quốc Trường ngạc nhiên:
– Cô Lý hả mẹ? cổ có chịu không?
Bà Dung cười:
– Nó là người làm thì mình gọi đi đâu mà chẳng phải đi, con xem nhà bên cạnh có cho nó ở thuê một thời gian không? nếu bên nhà cô Huyền có chuyện gì là nó nhảy sang ngay. Chỉ có nó mới trị được mẹ con bà kia thôi…
Quốc Trường trả lời:
– Kế bên là nhà bà Sáu, bả ở có một mình, việc này mẹ giao cho con…
– Con làm phiền Bác và anh Trường quá. Nhưng thực tình con cũng không biết phải làm sao?
Bà Dung im lặng. Nhớ lại cái ngày mà Ba thằng Trường bị cô gáι làng chơi quyến rũ, nếu đợt đó không có bạn bè giúp đỡ để kéo ổng về với vợ con thì không biết sẽ như thế nào. Chính vì vậy khi nghe cô gáι kể thì bà rất hiểu, và muốn được làm một cái gì đó để giúp đỡ cô gáι. Bà biết cô gáι ngồi trước mặt bà đây có khuôn mặt hiền lành, nhưng trong đôi mắt rất sáng ấy luôn khao khát vươn lên. Cầm tay cô gáι, bà động viên:
– Cháu cứ yên tâm, phải mạnh mẽ để vượt qua nghe hôn…
Ngọc Huyền như được tiếp thêm sức mạnh, cô trả lời:
– Cháu cảm ơn Bác và anh Trường, cháu sẽ cố gắng…
Buổi chiều đã tắt nắng, Ba mẹ con mới về đến nhà. Mọi lần khi không có bà Dung thì thường tối cô mới làm xong việc để về. Liếc mắt nhìn sang nhà bà Sáu hàng xóm cô thấy hoàn toàn im lặng. Bà cụ ở có một mình, thỉnh thoảng có chị con gáι ghé thăm mang đồ ăn thức uống cho mẹ rồi lại đi làm. Bỗng cô nghe thấy tiếng nói chuyện hay nói đúng hơn là tiếng cãi nhau trong nhà. Vì hàng ngày thường thì tối Ngọc Huyền mới đi làm về, không ngờ hôm nay cô lại về sớm. tiếng bà Thành đang nói gì đó, tuy câu được câu mất nhưng Huyền cũng hiểu rằng bà ấy đang nói đến tiền bạc. Tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng cô ta nói lại. Nghe thấy tiếng mở cổng của cô thì tiếng nói trong nhà bỗng im bặt. Vừa bước vào cổng, cũng như ngày hôm qua, cô nhìn thấy hai đôi giày của hai mẹ con cô ta, thì cô lượm luôn bỏ vào bịch rác rồi mang ra thùng rác công cộng ngoài đường, thấy bộ đồ của cô ta đang phơi tгêภ dây, cô cũng tiện tay bỏ luôn vào bịch rác. Xong việc ba mẹ con đi vào nhà. Hôm nay cô không nấu cơm mà cho 2 con ăn rồi tắm rửa luôn ở quán, còn mang về 1 hộp cơm gà cho bà Thành…
– Mẹ ơi, Mẹ ra ăn cơm ạ…
Tiếng bà Thành từ sau nhà vọng ra:
– Con cứ để đó, tắm xong mẹ ăn…
Ngọc Huyền cố ý để thêm tờ 500 ngàn xuống bàn rồi đặt cái chén lên. Xong cô cùng hai con đi vào phòng. Sở dĩ cô làm như vậy để xem bà Thành sẽ đối xử với cô ta như thế nào? nhìn vào phòng mà hai mẹ con cô ta ở thì cô thấy cửa đóng và đèn đã tắt. Cho hai con ngủ xong thì cô đi ra ngoài, lúc này cô thấy bà Thành đang ngồi ăn cơm. Như vậy chứng tỏ cô ta không nấu, nếu có nấu cơm thì bà Thành không thể ngồi ăn ngấu nghiến như thế được. Nhưng Ngọc Huyền thắc mắc, vậy hai mẹ con cô ta ăn gì? cô ta thì không nói nhưng còn đứa bé? Chẳng nhẽ cô ta dự trữ thức ăn rồi ăn trong phòng hay sao?
– Tiền nào mà con lại để quên tгêภ bàn thế này?
Ngọc Huyền cười:
– Con mới được ứng tiền lương nên biếu mẹ sài. Mai mốt kiếm được nhiều thì con biếu nhiều hơn nha mẹ…
Bà Thành chỉ gật đầu rồi mắt lại nhìn vào trong. Thấy vậy Ngọc Huyền nói:
– Giờ mỗi sáng trước khi đi làm thì con nấu đồ ăn cho mẹ như sáng nay nha mẹ, còn chiều thì sẵn cơm ở quán con mang về cho mẹ luôn…
Bà Thành ngạc nhiên:
– Con nói gì? sáng nay con nấu cơm cho mẹ hả?
Đến lượt Ngọc Huyền ngạc nhiên:
– Có mà, sáng nay con nấu cơm với đồ ăn bày lên bàn xong con mới đi làm. Mẹ không ăn hay sao ạ? Vậy phần cơm đó đâu rồi?
Bà Thành biết mình nói hớ nên ậm ừ cho qua:
– Ui, mẹ nhớ rồi, sáng có ăn mà giờ quên không nhớ gì hết. Già thật rồi…
– Sáng nay hết rau nên con nấu canh bí đỏ với tôm khô, mẹ ăn có thấy ngon không?
– Ừ…ngon lắm…
Vậy là đã rõ, sáng nay cô không nấu canh bí đỏ mà nấu canh bầu với tôm khô, nhưng cô cố ý nói sai xem bà ta trả lời như thế nào? chứng tỏ mẹ con cô ta đã ăn hết phần cơm đó. Nhưng bây giờ cô hỏi thì bà Thành lại nhận là mình ăn. Hèn gì mà bà ta ăn ngấu nghiến có vẻ đói lắm. Cũng có thể vì đói nên bà ta mới la rầy cô ta, nhưng tại sao lại có nhắc đến tiền? Nếu biết cô ta ăn phần cơm của mình thì chắc rằng bà ta cũng không bao giờ để yên…
Ôm hai con ngủ trong phòng, tâm trạng của cô hôm nay không còn hoang mang và hoảng sợ như hôm qua nữa. Cô thầm cảm ơn bà Dung mẹ của anh Trường đã thương mà chỉ cho cô phải làm gì? Tự ru mình vào giấc ngủ, cô cần phải có sức khỏe và bản lĩnh để sẵn sàng bước vào trận chiến ᵭấu mới…