Người đàn bà cũ 4
Tác giả: Nguyễn Hiền
Người ngạc nhiên và bất ngờ nhất lại chính là Quốc Trường, anh không hiểu tại sao cô lại thẳng thừng từ chối khi có người muốn giúp đỡ mình. Nhưng chị Ánh khi nghe cô nói thì chợt hiểu ra mọi chuyện, chị kéo Trường ra ngoài rồi nói chuyện…
Không hiểu chị Ánh nói những gì mà kể từ đó, nét mặt anh tỏ ra căng thẳng. Anh không hiểu nổi tại sao mà ở thời đại này lại có những loại người trơ trẽn đến như thế. Cô ta đã ςư-ớ.ק chồng người nhưng tỏ ra không biết xấu hổ, lại còn coi thường cả pháp luật. Vấn đề tại sao chồng Thanh Thảo lại không về nhà? phải chăng anh ta muốn đối phó với pháp luật. Tгêภ thực tế cũng chưa thể quy Ϯộι hai người vi phạm chế độ hôn nhân một vợ một chồng, nếu như côпg αп có đến kiểm tra thì bà Thành khai rằng có mẹ con cháu gáι đến chơi, hoặc người giúp việc mà chưa đăng ký tạm trú, như vậy thì chỉ có thể nộp phạt rồi bà ta đăng ký tạm trú cho cô gáι, và như vậy vô tình mẹ con cô ta lại ở trong ngôi nhà đó hợp pháp.
Việc Ngọc Huyền từ chối cho anh giúp cũng là một giải pháp hay. Ở trong hoàn cảnh này thì chính cô cũng đang ở trong thế bế tắc, khi cô chưa có bằng chứng để khẳng định cô gáι kia là bồ nhí của chồng, cũng như anh ta chưa thừa nhận mà chẳng qua cô chỉ nghe qua lời nói của con bé Hà mà thôi.
Suy nghĩ của Quốc Trường cũng chính là suy nghĩ của Ngọc Huyền. Việc xuất hiện hai mẹ con cô gáι trong nhà, cô cũng chỉ mới biết qua lời nói của con gáι, chứ cô chưa hề nghe mẹ chồng giới thiệu cũng như gặp mặt. Trước mắt cô cứ tạm thời sáng đi sớm, chiều về là tốt nhất. Sáng nay trước khi đi làm, cô cũng đã làm tròn nhiệm vụ khi nấu vội một phần cơm rồi viết mấy chữ để tгêภ bàn cho mẹ chồng. Cô nghĩ nếu mình không làm vậy thì rất có thể bà ta sẽ nói này nọ, rằng con dâu không quan tâm hay chăm sóc bà. Cô cần thời gian để tìm phương án kế tiếp phải làm gì, cũng như để cho mẹ con cô ta ra mặt. Cô không hiểu tại sao mẹ con cô ta lại về đây? nhưng tại sao không ra mặt gặp cô mà ở yên trong phòng? phải chăng đang còn tránh mặt cô, như vậy có nghĩa cô ta vẫn còn sợ hay là thủ đoàn nào khác. Ngay cả bà Thành là một bà mẹ chồng ngang ngược mà cũng chỉ im lặng.
Vậy tại sao cô lại không để cho hai con người đó được thỏa mãn nhỉ? Tại sao cô lại không để cho cô ta có cơ hội được thể hiện là nàng dâu thảo chăm sóc mẹ chồng. Với bà Thành việc có cháu trai nối dõi tông đường chỉ là cái cớ. Cái mà bà ta cần đó là tiền, sở dĩ cô sanh hai đứa con gáι lại không làm ra tiền nên bà ta kiếm chuyện. Nếu cô ta có nhiều tiền để cung cấp cho bả ᵭάпҺ bài thì bả khen đến tận trờ xanh, còn không có thì số phận cũng chẳng khác gì cô đâu. Thôi thì trước mắt cô tập trung kinh doanh và chăm sóc hai con cho tốt. Với số tiền sẵn có, cô có thể bước đầu tạo dựng cho mình, còn hơn là về nhà ngày ngày chứng kiến và đối phó với hai người phụ nữ đó…
Ngày mai chị Ánh bay ra miền Trung, việc một mình đảm đang quán xuyến toàn bộ quán, bước đầu đối với cô cũng không hề đơn giản. Ngọc Huyền suy nghĩ rất nhiều đến việc ba mẹ con sẽ ở lại quán mà không về nhà. Chỉ có như thế thì cô mới vừa chăm sóc con vừa làm công việc được. Nhưng bây giờ phải bắt đầu như thế nào đây. Lại gần Quốc Trường vừa ăn xong định ra về, cô ngập ngừng:
– Em muốn hỏi anh một chuyện, hoàn cảnh mẹ con em chắc chị Ánh cũng nói với anh rồi. Em muốn ba mẹ con ở lại quán và không về nhà nữa, nhưng như thế chồng em có thể đến đây gây khó dễ, hoặc bà mẹ chồng lấy cớ em bỏ đi để đuổi cả ba mẹ con ra khỏi nhà…
Không ngờ anh cười, nói với cô:
– Hay, bây giờ em chỉ cần nói với chồng là phải ở lại quán để làm việc xem anh ta nói thế nào? nhưng chú ý ghi âm lại cuộc nói chuyện để làm bằng chứng. Nếu thật sự anh ta muốn bỏ vợ, hoặc đây là cơ hội để anh ta giải quyết việc mẹ con cô gáι kia, mà không muốn em biết thì chắc chắn sẽ đồng ý.
Ngọc Huyền im lặng. Những lời mà anh Trường nói ra cũng là lối thoát cho cô, nhưng thật lòng cô không muốn. Tối qua cô điện thoại yêu cầu chồng giúp đỡ số tiền 100 triệu đồng mà anh ấy vẫn đồng ý, ngay cả khi không xảy ra chuyện thì việc nói anh đưa số tiền đó chưa chắc anh đã chịu. Vậy có bao giờ mình nghĩ oan cho anh không? từ trong thâm tâm cô vẫn không muốn mất chồng, các con không muốn mất cha. Việc mẹ con cô gáι kia đến đây chẳng qua là nhầm lẫn gì thôi. Nhưng nếu việc chồng cô có con bên ngoài không còn là lời đồn mà đó là sự thật thì sao? Cô sẽ phải làm gì đây? nếu anh nói chẳng qua một phút yếu lòng như những người đàn ông ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ về trả lời với vợ, thì cô có tha thứ không? và rồi sau đó sẽ như thế nào?
Cầm điện thoại định gọi rồi lại thôi. Cứ nâng lên đặt xuống như thế mà cô vẫn chưa quyết định được. Thấy Ngọc Huyền vẫn chưa dứt khoát, Quốc Trường lên tiếng:
– Anh phải về cơ quan đi làm, đấy là anh góp ý như thế, nhưng tất cả cũng do em quyết định, em cứ suy nghĩ cho kỹ nhé. Đây là số điện thoại của anh, nếu cần anh giúp đỡ thì gọi nhé…
– Dạ…
Cô dạ thật khẽ nhìn anh quay lưng bước đi, rồi lại nhìn về phía phòng ngủ nơi hai đứa con vẫn còn ngon giấc. Trách nhiệm của một người mẹ thế nào đây để bảo vệ các con. Biết rằng cô vẫn muốn giữ gia đình có đủ đầy cả cha và mẹ cho con, nhưng nếu như cha chúng nó lại không còn muốn giữ cái gia đình này nữa. Lúc đó cô sẽ phải làm như thế nào? thôi thì cô cứ nghe lời anh Trường gọi cho chồng xem ảnh sẽ trả lời như thế nào rồi tính sau?
– Alo. Anh nghe…
Nghe tiếng chồng trả lời bên kia đầu dây mà không hiểu sao cô bỗng thấy tιм mình ᵭ.ậ..℘ mạnh. Phải một lúc sau rồi cô mới lại trả lời:
– Anh đang ở đâu?
– Anh đang làm việc, chẳng nhẽ em gọi cho anh chỉ để hỏi như vậy hay sao?
Thật tình nghe anh ta trả lời, cô chỉ muốn hét vào mặt anh ta mà nói rằng anh chính là một thằng sở khanh, lừa vợ dối con. Nếu như không có việc mẹ con cô ta đang ở nhà thì cô sẽ tin lời chồng nói. Nhưng bây giờ mọi việc rõ như ban ngày, mà anh ta vẫn còn thản nhiên trả lời như không có chuyện gì xảy ra thì thật kinh tởm…
– Em mới sang quán nên rất bận, em muốn ba mẹ con ở luôn trong quán, sáng em dậy sớm nấu nướng luôn, không phải đi lại nữa…
– Em đã suy nghĩ kỹ chưa?
– Em cũng chưa quyết, chỉ muốn hỏi ý kiến của anh. Em chỉ còn lăn tăn việc cơm nước cho mẹ…
Không ngờ Thanh Tùng trả lời:
– Nếu em đã quyết thì cứ thế mà làm, sau này không còn nói anh ngăn cản. Em cũng không cần phải lo cho mẹ, có gì anh sẽ thuê người chăm sóc cho mẹ cũng được.
Ngọc Huyền giật mình. Cô đã hiểu nhân cơ hội này anh ta đưa mẹ con cô ta về sống hợp pháp, với vai trò người giúp việc, cô ta đến ở chăm sóc cho mẹ thì tiện cả đôi đường. Cô trả lời:
– Để em suy nghĩ kỹ đã, nếu cần phải thuê người chăm mẹ thì em nói dì Sáu dưới quê lên ở với mẹ…
Thanh Tùng trả lời với giọng cáu gắt:
– Việc đó để mẹ ʇ⚡︎ự quyết, mẹ ưng ai thì chọn người đó, luơng giúp việc anh trả, em không chăm mẹ được thì cũng không nên có ý kiến. Thôi nhé, anh đi làm…
Nói xong anh ta cúp máy. Ngọc Huyền cứ thẫn thờ bởi cô có cảm giác bỗng dưng mình đi vào bế tắc. Cô không ngờ anh ta lại tương kế ʇ⚡︎ựu kế trơ trẽn đến như vậy. Vô tình cô lại tạo điều kiện cho anh ta hợp thức hóa lý do việc mẹ con cô ta ở trong nhà. Chẳng nhẽ bây giờ cô lại gọi trách móc anh Trường hay sao? Cũng chỉ vì anh ấy nói cô làm như thế nên mới xảy ra cớ sự này. Đúng lúc đó chị Ánh đi vào, thấy cô cứ đứng thẫn thờ mà hai mắt ngập nước thì ngạc nhiên:
– Lại xảy ra chuyện gì? chị nghĩ lúc này em phải hết sức bình tĩnh. Chị hiểu tâm trạng của em lúc này, nhưng một khi không còn lối thoát nào khác thì đành phải buông bỏ thôi em ạ…
Ngọc Huyền kể cho chị Ánh nghe về cuộc gọi vừa rồi, suy nghĩ một hồi rồi chị trả lời:
– Như vậy là quá rõ, mặc dù hơi bất ngờ nhưng chị nghĩ em cũng đã biết được suy nghĩ của anh ta. Hãy rũ bỏ những gì làm vướng bận suy nghĩ của mình em ạ. Ngay chị đây, nếu đúng như ông xã của chị có vợ bé thì chị cũng chưa nghĩ ra được phải giải quyết như thế nào? thôi thì phận đàn bà 12 bến nước, nếu gặp được người chồng tốt thì thật phước, còn chẳng may gặp phải kẻ sở khanh thì xem như bỏ đi rồi…
– Bây giờ em phải làm sao hả chị? Em rối quá…
– Chị cũng không biết phải thế nào nếu như gặp phải cảnh như em. Nhưng câu trả lời của anh ta như vậy thì chị nghĩ rằng em cũng không cần phải giữ người đàn ông này bên mình để làm gì? may mà em biết trước để có sự chuẩn bị, mai mốt khi nghe chính miệng anh ta nói ra thì không bị hụt hẫng nữa…
– Vậy là em làm theo ý anh Trường, có nghĩa không về nữa, mặc anh ta muốn làm gì thì làm…
– Cũng không hẳn vậy. Chị nghĩ với một người đàn bà trơ trẽn như cô ta lại sống chung nhà với bà Thành, thì ba bảy hai mốt ngày cũng có chuyện à…
– Nhưng không hiểu sao em lại có cảm giác mình sợ cô ta mà trốn tránh, cô ta vừa đến nhà thì em liền bỏ đi…
Chị Ánh cười:
– Nếu vậy thì em về đi, về để ngày nào cũng cãi nhau với chồng, mẹ chồng và đuổi cô ta ra khỏi nhà. Trong khi chủ nhà chính là bà Thành, thì việc cho cô ta ở hay không là do bà ta quyết định. Lúc đó em có sống nổi không khi hai người đàn bà cùng hùa vào nhau ħàɲħ ħạ em? Còn bây giờ em đang đi làm kiếm tiền, hơn thua mà làm gì,…hơn nữa nghiễm nhiên em vẫn là vợ hợp pháp của chồng em…
Từng lời nói của chị Ánh như ngọn đèn soi sáng con đường mà cô cần phải đi. Từ nay cô không nghĩ đến chuyện này nữa mà tập trung vào kiếm tiền. Chính cô cũng cần thời gian để quên đi tất cả. Lấy công việc bận rộn để không còn thời gian rảnh rỗi để mà suy nghĩ hay đau khổ. Rồi thời gian sẽ giúp cô xoa dịu vết thương lòng và cứng cáp, trưởng thành hơn…
Hôm nay quán đông khách nên cô bận túi bụi. Chị Ánh giao cho cô toàn quyền từ đứng bán đến thu tiền, hai người phụ việc cho cô cũng luôn tay. Hình như hai con cũng hiểu rằng mẹ chúng rất bận nên ở trong phòng chơi để cho mẹ làm việc. Đến trưa khi khách đã vãn thì cô mới được ngồi nghỉ và lúc này ai cũng thấm mệt. Bỗng có một người phụ nhữ dáng chân chất người miền tây bước vào quán. Tưởng khách đến ăn cơm trễ nên cô cười rất tươi mời đon đả:
– Dì ơi, hôm nay con đông khách nên không còn đồ ăn ngon, dì ăn tạm nhé, con cảm ơn Dì đã ghé quán ủng hộ…
Không thấy bà khách trả lời, cô ngẩng lên nhìn thì thấy bà ấy bước ra ngoài, tưởng dì ấy chê đồ ăn nên không ăn nữa mà tìm quán khác. Nhưng ở giờ này thì quán cơm nào cũng vậy thôi. Cô định cất tiếng gọi thì bỗng thấy Quốc Trường đang đi vào cùng người đàn bà ấy. Lại chuyện gì nữa đây? tại sao cô đã muốn quên đi rồi anh ta lại cứ khơi lại chứ? Hay anh ấy thuê người này phụ cô? Nếu vậy thì cũng phải hỏi xem cô có nhu cầu thuê người không chứ?
Mặc dù có nhiều thắc mắc trong đầu, nhưng thấy bà ấy bước vào quán thì cô vẫn cười hết sức lịch sự:
– Giờ này không chỉ mình quán của con mà quán nào cũng hết đồ ngon rồi ạ. Dì ăn đỡ nhé…
Ai ngờ Dì ấy quay sang Quốc Trường đang lúng túng đúng cạnh bên rồi hỏi:
– Như này là thế nào? tại sao con lại nói dối má?
Nghe được câu hỏi đó thì Ngọc Huyền đã hiểu, đã có lần anh nói với cô rằng mẹ anh cũng bán quán ăn, nhưng tại sao bác ấy lại trách móc anh ấy chứ? Có bao giờ anh ấy phải nói gì đó để bác ấy phải lên không? mặc dù chưa hiểu sự thể như thế nào, nhưng cô bỗng có một cảm giác lâng lâng khó tả. Hóa ra tгêภ đời này lắm kẻ dối trá lọc lừa, nhưng cũng không ít những con người chân chất thật thà và dễ bị lừa như Dì ấy và cả chính bản thân cô nữa…