Người đàn bà cũ 3
Tác giả: Nguyễn Hiền
Thấy Ngọc Huyền cùng hai con đi từ ngoài vào nhà, bà Thành tỏ ra không ʇ⚡︎ự nhiên. Nhìn 2 đôi dép trước cửa thì cô hiểu rằng mẹ con cô ta đang ở đây. Vẫn tỉnh bơ như không biết gì, cô cúi chào mẹ chồng rồi cùng hai con đi vào phòng. Mở túi lấy ra hai phần cơm đùi gà đưa cho bé Hà và căn dặn hai chị em ngồi trong phòng ăn, sau đó cô đóng cửa phòng lại rồi đi ra ngoài. Cũng như mọi ngày, thay vội cái áo khoác là cô đi thẳng xuống bếp nấu cơm. Nhìn bếp lạnh tanh thì cô hơi ngạc nhiên, bởi nếu cô ta đã đến đây thì tại sao lại không nấu cơm chứ? Cô cố tình nấu thật ít cơm, phần ϮhịϮ heo lúc sáng ướp sẵn nhưng cô cũng chỉ nấu đủ cho một người ăn là bà Thành, còn lại cất vào tủ lạnh.
Nhìn vẫn không thấy Thanh Tùng ở nhà, tuy có phần ngạc nhiên nhưng không hiểu sao cô bỗng thấy bình tĩnh lạ. Nấu xong cơm, cô bày ra bàn chu đáo rồi vào nhà mời mẹ chồng. Lúc đi ngang cửa phòng của bà thì cô thấy sáng đèn, tiếng rì rầm nói chuyện bên trong. Còn bà Thành thì đã ra ngoài phòng khách ăn cơm. Nhìn mâm cơm chỉ có rất ít đồ ăn thì bà ta ngạc nhiên:
– Nay cô nấu cho ai ăn vậy?
Ngọc Huyền cười rất tươi:
– Dạ, nay chị chủ nhà bán ế nên còn dư cơm, con tiếc nên lấy về cho hai cháu. Do đó con chỉ nấu cho mẹ ăn thôi, nấu đồ ăn nhiều vừa tốn kém mà để qua đêm cũng không tốt cho sức khỏe…
Bà Thành im lặng. thấy vậy cô nói tiếp:
– Mẹ ăn cơm cho nóng, con xin phép vào phòng. Mẹ ăn xong rồi đi nghỉ, cứ để mâm chén chút xíu con dọn nha mẹ…
Bà Thành gật đầu, Trưa nay bỗng bà thấy có một cô gáι dẫn theo một đứa trẻ, đến nhà ʇ⚡︎ự giới thiệu là vợ anh Tùng, lát sau thì Thanh Tùng con trai bà vừa về đến nhà, chỉ kịp chào bà rồi lại đi luôn, giờ còn chưa về. Bây giờ trong nhà bỗng có sự xuất hiện của mẹ con thằng Duy ở đây, thì không hiểu sao chính bà cũng thấy khó mở lời. Việc có con bên ngoài lại còn đưa về nhà của con trai bà quả là quá đột ngột, Thanh Tùng không hề bàn trước với bà mà bỗng dưng đưa mẹ con cô ta về nhà. Dù có chuyện gì thì cũng phải nói chuyện rõ ràng với vợ, thậm chí không sống với nhau được thì ly hôn. Bây giờ bỏ đi biền biệt từ đó tới giờ không về, cô gáι tên Đào cùng thằng con trai cũng ở riết trong phòng của Bà mà không thèm ra ngoài lo cơm nước. Bà muốn nói chuyện với con trai trước xem nó có dự định gì không? có thể thuê phòng trọ cho mẹ con nó ở, giải quyết xong chuyện với mẹ con Ngọc Huyền rồi tính sau…
Mặc dù bụng đói, nhưng bà Thành cũng không nuốt nổi miếng cơm. Bà bỗng cảm thấy khó trả lời, nếu ngày mai con dâu hỏi về sự xuất hiện của mẹ con cô ta thì bà trả lời như thế nào? cũng không thể trả lời là không biết gì, mà cũng không thể nói là thằng Tùng cặp bồ có con bên ngoài…
Nhìn hai con ăn ngon lành mà lòng người mẹ vô cùng đau xót. Ngọc Huyền không hiểu tại sao chồng cô lại dám đưa mẹ con cô ta về? anh ta định trả lời với cô thế nào đây? đã có gan làm thì có gan chịu. Tại sao lại tránh mặt cô chứ? Đã thế cô phải tranh thủ làm một cái gì đó, có thể đây chính là cơ hội để anh ta xoa dịu Ϯộι lỗi hay không? lấy điện thoại ra gọi cho chồng, cô sẽ hết sức tỏ ra bình tĩnh để anh ta không nghi ngờ…
Tiếng chuông reo một hồi mới thấy Thanh Tùng cầm máy:
– Alo, em gọi cho anh có gì không? con bé Vy đã hết sốt chưa?
Người ngạc nhiên lúc này lại chính là cô, Ngọc Huyền không thể tin được rằng đến nước này mà anh ta lại bình tĩnh đến thế, rõ ràng anh ta biết giờ này cô đã về nhà, vậy mà vẫn tỏ ra quan tâm và xem như không có chuyện gì xảy ra. Ngọc Huyền cố gắng tỏ ra ҳúc ᵭộпg khi thấy chồng lo lắng cho vợ con, cô cũng nhập vai trả lời hết sức tình cảm:
– Bé Vy đỡ rồi, con suốt ngày nhắc Ba thôi. Nhưng em muốn nhờ anh giúp một chuyện…
Thanh Tùng tỏ ra sốt sắng:
– Chuyện gì? em nói đi…
– Nhưng anh phải hứa thì em mới nói…
– Thì phải biết là chuyện gì chứ? Nếu thấy hợp lý thì anh sẽ sẵn sàng…
Thấy Ngọc Huyền im lặng không nói gì, Thanh Tùng hỏi tiếp:
– Sao em lại im lặng? có chuyện gì thì nói ra để vợ chồng cùng bàn bạc…
– Đã bao giờ anh thấy em nhờ anh một việc gì chưa? Đây là lần đầu tiên em muốn được chồng quan tâm, nhưng anh lại yêu cầu phải hợp lý. Đối với anh như thế nào thì mới hợp lý? Đã bao giờ anh nói ra để vợ chồng cùng bàn bạc một chuyện gì không?
Thanh Tùng bỗng trở nên lúng túng:
– Vì chưa biết chuyện gì nên anh mới hỏi. Thôi được, nếu em đã nói thế thì anh đồng ý…
– Em cần 100 triệu…
– Cái gì? tại sao lại cần nhiều tiền như thế chứ? Em cũng biết rằng anh không có nhiều tiền…
– Vậy tiền lương của anh để ở đâu? Chi tiêu vào những việc gì? em cần tiền là để sang lại quán ăn, em muốn ʇ⚡︎ự tay làm ra tiền, cũng chỉ đỡ cho anh. Vậy mà anh có vẻ không thấy được sự cố gắng của vợ. Nếu vậy thì từ mai em cũng không cần đi làm nữa, ở nhà để anh nuôi cho sướиɠ thân…
Thanh Tùng im lặng, anh nghĩ nếu Ngọc Huyền có việc làm, nếu như hai vợ chồng có chuyện gì thì cô cũng có thể ʇ⚡︎ự nuôi con. Anh trả lời:
– Không phải là anh không đồng ý, nhưng hiện nay tài khoản của anh không đủ số tiền đó, có thể thư thư vài bữa được không?
– Vậy bây giờ anh còn bao nhiêu?
– Có lẽ chỉ còn hơn 80 triệu…
– Anh chuyển số tiền đó cho em, rồi ngày mai anh vay cho em thêm 20 triệu nữa…
– Sao gấp thế? Để ngày mai anh hỏi vay bạn xem có được không rồi anh chuyển cho em…
– Không được, nếu để sáng mai thì chị Ánh không sang lại nữa, sáng mai chị ý bay ra miền trung rồi…
Mọi chuyện cô dàn dựng kịch bản y như thật, chỉ có chuyện chị Ánh sang lại quán cho cô là không đúng thôi. Nhưng trong lúc anh ta đang mắc lỗi với cô về Ϯộι ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ thì cô phải tranh thủ. Thử xem khi anh ta hết tiền, thì cái tình kia sẽ như thế nào?
Tiếng Ting phát ra từ điện thoại làm cô giật mình. Hồi hộp mở ra xem tài khoản thì tιм cô bỗng ᵭ.ậ..℘ dồn, khi số tiền anh ta chuyển cho cô là 100 triệu chứ không phải là 80 như anh ta nói. Thôi thì anh ta có sẵn hay vay mượn của ai thì cô cũng không thèm bận tâm. Như vậy bước một đã tạm thời thành công. Cuộc chiến sẽ bắt đầu, bản thân cô không sợ nhưng cô không yên tâm khi để hai con ở nhà với cô ta. Nhưng nếu mang hai con đến chỗ làm thì mẹ con cô ta sẽ hết sức thoải mái. Cô cũng chẳng thèm bận tâm, việc trước mắt cô chỉ lo làm sao cho sự an toàn của hai con mà thôi. Vậy là quyết định kể từ ngày mai cô sẽ mang hai con đến chỗ làm, tối cả ba mẹ con về nhà ngủ. Cô không còn phải đi chợ hay nấu nướng hầu hạ mẹ chồng, vừa đỡ tốn tiền lại khỏe thân, phần đó để cho cô ta lo…
Không cần biết đêm qua Thanh Tùng có về không hay như thế nào, Ba mẹ con tắt đèn đi ngủ, nhìn hai con ngủ ngon mà cô bỗng chảy nước mắt. Biết rằng ʇ⚡︎ự nhủ phải bản lĩnh, cố gắng và mạnh mẽ lên để đối diện với sự thật, nhưng sao nước mắt cô cứ chảy, phải chăng mọi chuyện đến quá đột ngột. Khi nghe tin anh ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ và có con bên ngoài, nhưng đó vẫn chỉ là những nghi ngờ, cô chưa từng nghe anh nói hay nhìn thấy. Từ trong sâu thẳm, cô vẫn tin rằng chuyện đó không có thật, anh vẫn thương vợ con và hoàn toàn chung thủy. Cho dù anh không còn thương cô nhưng dù sao hai vợ chồng cũng đã có hai đứa con ngoan ngoãn xinh xắn. Cô biết anh rất thương và chiều con mỗi khi trở về nhà. Nhưng niềm tin và hy vọng đã bị vụt tắt khi chính mắt cô chứng kiến mẹ con cô ta đang hiện diện trong chính ngôi nhà này…
Ba mẹ con dậy từ tờ mờ sáng và ra khỏi nhà đến chỗ làm. Tội nghiệp bé Vy vẫn cứ gà gật tгêภ vai mẹ, cô đưa con vào phòng của chị Ánh rồi cho hai con ngủ tiếp, còn mình thì chuẩn bị mọi công việc. Tay vừa làm nhưng đầu cô không ngừng suy nghĩ, chính cô cũng ʇ⚡︎ự đặt câu hỏi liệu đêm qua Thanh Tùng có về nhà không? tại sao cô lại phải rời khỏi nhà từ sớm? phải chăng cô đang trốn chạy thực tế những gì đang diễn ra? Cô không biết, nhưng cô chỉ biết rằng cô cần thời gian để suy nghĩ, tính toán từng đường đi nước bước. Như vậy cô đã có một số tiền đủ để mở một cái quán, nếu như chị Ánh trở về. Nhưng mẹ con anh ta đã lấy của cô bao nhiêu thì cô phải lấy lại bấy nhiêu. Cô phải lấy lại bằng hết, không thể thiếu dù chỉ một xu…
Thấy bỗng dưng Ngọc Huyền mang theo con đi làm thì chị Ánh ngạc nhiên, Cô kể cho chị nghe chuyện xảy ra khi cô đi làm về. Biết rằng thương cô gáι có cùng hoàn cảnh với mình, nhưng chính chị cũng không biết phải khuyên như thế nào? Ϯộι nghiệp hai đứa nhỏ khi cha mẹ cơm không lành, canh không ngọt, chị lên tiếng:
– Chị chỉ thương hai bé thôi, em không thể cứ sáng cắp con đi, chiều mang về được…
– Trước mắt vẫn phải thế, từ từ rồi em mới nghĩ cách được…
– Hay cả ba mẹ con ngủ ở đây trông quán, chị về nhà ngủ?…
– Không được, như vậy bà ta sẽ lấy cớ em bỏ nhà ra đi, và sẽ gây khó dễ không cho mấy mẹ con về nhà nữa…
– Ờ, cũng đúng. Em phải cố gắng lên nhé…
– Dạ, chị yên tâm. May mà em vẫn còn chị ở bên,…
Hai chị em ôm nhau như cùng san sẻ tình thương cho nhau. Bỗng cả hai người giật mình khi nghe tiếng gọi từ bên ngoài:
– Chủ quán đâu?
Ngọc Huyền ngạc nhiên khi quán chưa mở cửa mà lại có người gọi thì chị Ánh thấy vậy cười trấn an cô:
– Mấy khách quen ấy mà, họ thấy bên trong sáng đèn là biết mình đang nấu rồi, hơn nữa cũng gần 5 giờ rồi. Em làm đi để chị ra mở cửa…
Miệng nói nhưng chân chị đã đi ra đến cửa. Do hàng ngày Huyền thường phải đi chợ, nấu cơm cho mấy bà cháu ở nhà ăn rồi mới đến quán trễ. Đây là lần đầu tiên cô đến quán từ mờ sáng nên không nghĩ lại có khách ăn sớm đến thế, không biết mai mốt chị Ánh đi rồi thì phải làm sao đây?
Chị Ánh vừa mở cửa thì một tốp người khoảng hơn 10 người bước vào, tiếng cười nói râm ran ngoài quán. Cô bỗng giật mình khi nghe tiếng người hỏi sau lưng:
– Có cần anh phụ không?
Quay lại, cô thấy một anh mặc trang phục côпg αп đang đứng ngay sau lưng mình nên trả lời:
– Dạ sắp xong rồi, anh chờ một chút…
Trả lời nhưng không nghe tiếng trả lời, cô vội ngoảnh ra phía sau thì thấy anh ấy đang múc nước lèo từ nồi lớn ra nồi nhỏ rồi đặt lên bếp ga. Chỉ một thoáng thì nồi nước lèo đã sôi, anh cười:
– Nếu có khách mà nồi nước lèo chưa sôi, thì em phải làm giống anh nhé…
– Sao anh rành thế ạ?
– Anh là con nhà nòi đó, mẹ anh cũng bán quán ăn giống như chị Ánh nè…
– Hèn gì…
Lúc đó chị Ánh đi từ ngoài vào, thấy Quốc Trường đang phụ Ngọc Huyền làm hàng thì tươi cười giới thiệu:
– Chắc Huyền ngạc nhiên lắm đúng không? Đây là Trường, cα̉пh sάϮ khu vực ở đây…
Trường nhìn Ngọc Huyền cười:
– Nay mấy anh em đi trực nên ghé sớm mở hàng cho chị Ánh. Không ngờ lại trở thành nhân viên nấu bếp…
Chị Ánh cười:
– Trả công một tô phở gà được không?
– Vậy thì sáng nào em cũng đến phụ, biết đâu lại có thêm tiền tiết kiệm gửi về cho mẹ giữ, mai mốt còn lấy vợ…
Chợt chị Ánh bỗng im bặt khi nghe câu nói của Trường. Quay sang hai người, chị nói:
– Ngày mai chị bay ra miền Trung, Huyền thì còn nhiều bỡ ngỡ, có khi chị nhờ Trường một thời gian thật đấy…
Trường nói đùa:
– Em sẵn sàng, giúp chị hay Huyền cũng thế thôi, miễn có một tô phở ấm bụng là được rồi…
Nhưng không ngờ cô phản ứng:
– Dạ không được ạ…
Hai người ngơ ngác không hiểu sao cô lại từ chối, nhưng cả hai người không thể hiểu rằng hoàn cảnh của cô bây giờ như thế nào? cô phải hết sức cẩn thận, nếu như anh Trường là phụ nữ thì lại khác, nhưng đằng này ảnh lại là nam giới. Nếu như một lần nào đó, chồng cô nhìn thấy trong quán bên cạnh cô là một người thanh niên, thì mọi chuyện sẽ khác, có thể anh ta có đủ lý do để lật ngược thế cờ. Thôi thì cẩn thận vẫn hơn…