Người đàn bà cũ 25

Người đàn bà cũ 26
Người đàn bà cũ 25
Người đàn bà cũ 24
Người đàn bà cũ 23
Người đàn bà cũ 22
Người đàn bà cũ 21
Người đàn bà cũ 20
Người đàn bà cũ 19
Người đàn bà cũ 18
Người đàn bà cũ 17
Người đàn bà cũ 16
Người đàn bà cũ 15
Người đàn bà cũ 14
Người đàn bà cũ 13
Người đàn bà cũ 12
Người đàn bà cũ 11
Người đàn bà cũ 10
Người đàn bà cũ 9
Người đàn bà cũ 8
Người đàn bà cũ 7
Người đàn bà cũ 6
Người đàn bà cũ 5
Người đàn bà cũ 4
Người đàn bà cũ 3
Người đàn bà cũ 2
Người đàn bà cũ 1

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 25

Từ ngày được Ngọc Huyền giao cho toàn quyền trong việc kinh doanh ở quán HÀ VY 2, thì Thanh Tùng thầm biết ơn vợ cũ, và anh ʇ⚡︎ự hứa với mình rằng nhất định sẽ làm việc chăm chỉ để cô không thất vọng, cũng có lúc anh mơ ước một ngày Ngọc Huyền thấy anh đã ăn năn hối cải và chăm chỉ làm việc mà tha thứ cho anh. Nhưng ý nghĩ đó vụt tắt bởi anh đã phản bội cô, mà Ϯộι phản bội thì không bao giờ có thể tha thứ. Nhưng anh vẫn hy vọng vì hai đứa con mà biết đâu cô nhìn lại.

Hôm nay bỗng bé Hà mượn điện thoại của ông ngoại mà gọi cho anh, tuy hơi bất ngờ nhưng anh vẫn lắng nghe xem con nói gì:

– Alo, Ba nghe này con gáι…

Tiếng bé Hà từ đầu dây bên kia có vẻ rất vui mừng:

– Ba ơi, chủ nhật này Ba đi du lịch nhé…

– Sao lại đi du lịch? Con đang phải học mà…

– Đi du lịch Đầm sen…có thủy cung đẹp lắm…

– À, Ba hiểu rồi, nhưng tại sao lại đi bây giờ mà không để đến khi trường con được nghỉ hè?

Con bé vẫn ngây thơ nói tiếp:

– Con được điểm 10 nên chú Trường thưởng cho con…

Giờ thì anh đã hiểu, qua cách nói chuyện thì anh biết con bé có vẻ rất thân với cậu Trường. Một chút xót xa trong lòng, anh nói với con:

– Thật tiếc rằng Ba không đi được, hẹn đến dịp hè rồi Ba và hai chị em con đi nhé…

Bỗng bé Hà lại hỏi:

– Cả mẹ nữa đúng không Ba?

– Mẹ bận lắm, Ba đi thì mẹ phải ở nhà để còn bán hàng…

– Vậy có nghĩa chủ nhật mẹ đi thì Ba lại phải ở nhà bán hàng đúng không?

– Ờ, đúng rồi…

Sau khi anh trả lời xong thì bé Hà tắt máy. Một thoáng thất vọng đau nhói trong tιм, anh thẫn thờ ngồi một lúc rồi lại đứng dậy lao vào công việc. Được cái trời thương, quán bán càng ngày càng đông nên anh cũng không còn thời gian mà nghĩ vẩn vơ nữa. Mặc dù thế nhưng trong lòng anh vẫn canh cάпh một việc mà anh chưa thực hiện được, đó là tìm con trai. Anh muốn biết con hiện giờ đang ở đâu? Nếu cô Đào bị bắt rồi thì ai đang chăm sóc bé? Chờ đến ngày tòa xử thì anh muốn hỏi cô ta rằng con trai đang ở đâu? Thằng bé có phải là con ruột của anh không? cho dù điều đó có là phũ phàng thì anh cũng muốn biết sự thật…

– Anh uống nước đi ạ…

Lại vẫn là cô Lành. Không hiểu sao anh có cảm giác cô gáι này có vẻ quan tâm đến anh nhiều hơn. Mặc dù là nhân viên trong quán, nhưng cô ta biết được từng sở thích món ăn, hay pha cho anh ly café đúng gu anh thích. Và rồi ngày qua ngày bỗng trở thành thói quen, giống như anh đã quen với nhu cầu cần sự chăm sóc của một người phụ nữ. Mặc dù cô ấy không đòi hỏi một điều gì, nhưng anh ʇ⚡︎ự thấy mình không xứng đáng được quan tâm như thế. Anh nói với cô:

– Từ nay cô đừng như vậy nữa nhé…

Lành cười:

– Em là nhân viên phục vụ cho khách là bình thường mà, nếu em không pha thì cũng có nhân viên khác làm thôi ạ…huống gì anh là chủ quán thì việc nhân viên quan tâm đến ông chủ cũng là bình thường thôi…

– Nhưng…

– Có gì không ạ? Hay em pha không vừa miệng anh? Nếu vậy để em sẽ sửa đổi…

– Không, café ngon lắm…thôi cô đi làm đi…

Khi cô Lành đi rồi anh mới thấy mình vô duyên. Cô ấy nói đúng, nhân viên pha café cho chủ cũng là bình thường, đó chẳng qua cái đầu anh hay suy nghĩ rồi suy luận linh ϮιпҺ mà thôi. May mà lúc đó anh không nói ra suy nghĩ của mình, nếu không thì biết giải thích sao đây?

Bỗng chị Minh nhân viên thu ngân hớt hải chạy ra báo cáo:

– Cậu chủ ơi, có chuyện rồi…

– Chuyện gì? chị bình tĩnh nói tôi nghe…

– Tôi nghĩ tối qua bà chủ lấy tiền trong tủ quầy, rõ ràng Camera có quay lại như thế, nhưng việc đầu tiên là tôi báo cho cậu chủ biết để nói với Bà……

– Cái gì?

Thanh Tùng thốt lên rồi im bặt. Bởi anh không lạ gì mẹ anh cả, chợt anh nhìn quanh thì không thấy bà Thành liền hỏi:

– Mẹ tôi đâu rồi?

– Đi đâu rồi, sáng giờ tìm không thấy…chiều tối qua lúc đang cất tiền vào tủ thì tôi giật mình khi thấy bà chủ đang lau nhà ở gần đó. Nhưng hai mắt lại nhìn chăm chú vào nơi tôi cất tiền…

– Tủ có khóa mà, tại sao mẹ tôi lại lấy được chứ?

Thấy chị ta mặt tái mét thì anh thấy rằng không nên dồn chị ta vào chân tường nữa. Anh nói nhỏ với chị chỉ đủ hai người nghe:

– Chuyện này không nói ra khắp cửa hàng làm mọi người áy náy. Tôi sẽ bí mật điều tra, còn chị kiểm xem số tiền mất là bao nhiêu. Chuyện này tôi sẽ xử lý sau, nhưng từ nay chị phải hết sức cẩn thận nghe không?

– Dạ, mấy ngày nay con bé sốt quá phải nhập viện nên đầu óc cũng không tập trung được. Mà cũng không hiểu sao chìa khóa vẫn để chỗ cũ mà tủ lại bị mở chứ?

– Chị thật là, chìa khóa phải luôn bên người chứ sao lại để nơi quầy?

– Tôi sẽ chú ý, tại hồi giờ làm cho cô chủ cũng có bao giờ mất tiền đâu. Hồi đó tôi thường về sau cùng, chỉ mấy hôm nay con bé Ьệпh nên mới thế…

Không nghe tiếng Tùng trả lời, chị vội lui ra ngoài. Lúc này anh đang gọi cho mẹ nhưng điện thoại đã khóa.Chắc chắn mẹ anh đang có mặt nơi sòng bài, mà sòng bài ở đâu thì anh cũng không biết. Những tháng ngày đi theo công trình rồi anh bỏ mẹ ở nhà cho Huyền chăm sóc, chính vì vậy chỉ có cô ấy là biết thôi…

Nhưng bây giờ chẳng nhẽ chỉ một việc mất tiền mà anh cũng không ʇ⚡︎ự giải quyết được hay sao, mà cũng phải phiền đến cô ấy. Hơn nữa người mà anh đang nghi vấn lại là mẹ của mình. Anh cũng biết khi nào thua hết tiền thì mẹ anh tức khắc sẽ về. Nhưng lấy được lần này thì sẽ có lần 2, chẳng nhẽ cứ phải kéo dài tình trạng này đến bao giờ?

Mặc dù đã bàn giao cửa hàng cho Thanh Tùng, nhưng kết nối chuỗi camera ở 6 cửa hàng vẫn còn trong màn hình. Sáng nay cậu nhân viên văn phòng có thái độ không ʇ⚡︎ự nhiên làm Ngọc Huyền tò mò. Nhiệm vụ của cậu ta là trực Camera, có gì phải báo ngay cho quản lý là anh Trung. Vậy thái độ ấp úng thế này là gì chứ? Cô vẫy cậu ta lại rồi hỏi:

– Đã xảy ra chuyện gì?

– Dạ, quán HÀ VY 2…

– Cậu báo cáo với quản lý chưa?

– Dạ, anh Trung nói báo cáo với cô chủ…

Hai người cùng đi vào phòng xem màn hình. Cô ngạc nhiên khi chứng kiến bà mẹ chồng cũ đang mở tủ lấy tiền. Cô thắc mắc tại sao biết tính bả ham ς.ờ .๒.ạ.ς, thì việc mất tiền là lẽ đương nhiên. Vậy tại sao Thanh Tùng lại cho bà ra quán chứ? Cô cũng ʇ⚡︎ự hỏi việc này anh Tùng đã biết chưa? Tại sao lại không nói cho cô biết? cô vội lắc đầu như xua đi ý nghĩ vẩn vơ, quán HÀ VY 2 cô đã giao cho người ta thì còn bận tâm mà làm gì chứ? Nếu cô còn can thiệp hóa chẳng phải vô duyên lắm hay sao?

Nhưng nếu không ngăn chặn chuyện này thì sẽ còn tiếp diễn dài dài. Nhất định phải làm một cái gì đó để dẹp cái ổ ς.ờ .๒.ạ.ς mà đã tồn tại rất lâu. Cô gọi điện cho Quốc Trường nhưng anh đã nói trước:

– Alo, anh định gọi cho em…

– Có chuyện gì nói sau, bây giờ anh báo cáo lãnh đạo dẹp ngay cái ổ ς.ờ .๒.ạ.ς tại hẻm số…

– Trời ơi. Bao việc chưa đủ muốn điên hay sao mà còn bận tâm đến mấy cụ già buồn rồi chơi bài cho khuây khỏa chứ? Anh có đến kiểm tra 2 lần nhưng có mấy ông bà già ngồi chơi bài Tú lơ khơ thôi…

– Vậy anh có làm không? hay em báo cáo lên Thành phố?

Quốc Trường nghe nói thế thì biết cô hết sức nghiêm túc, vội vàng lên tiếng:

– Tuân lệnh nóc nhà. Hết chủ tịch gia đình Dung ra lệnh, giờ lại đến nóc nhà Huyền…

Mặc dù nghe anh nói cô đã không nhịn được cười, cứ hình dung anh đang vò đầu bứt tai khổ sở thì lại càng mắc cười hơn. Bỗng như nhớ ra điều gì, anh nói:

– Nhưng anh đến chở em đi ăn sáng đã nhé…

– Không được. Anh làm ngay đi, bắt hết mấy bả để con cháu đỡ khổ…

– Mấy bà già có bắt thì cũng chỉ nhắc nhở rồi báo cho con cháu đưa về, ai dám dây vào các cụ chứ?

Ngọc Huyền thở dài, cũng chỉ vì hai từ cao tuổi mà gia đình cô tan nát. Ngay thấy mẹ chồng đi suốt đêm không về, cô đã nói với Thanh Tùng, nhưng anh lại xua tay:

– Ôi trời, mẹ già rồi để mẹ thoải mái một chút. Cũng còn bao lâu nữa đâu mà khắt khe với cụ làm gì?

Vậy là cũng lại buông bỏ, việc mẹ chồng ở nhà hay đi thâu đêm suốt sáng bây giờ không còn là vấn đề bận tâm nữa. Để rồi chính mắt cô nhìn thấy bà ta đang mở tủ lấy tiền. Không phải chỉ có mất tiền mà còn liên lụy đến người khác. Lần này cô sẽ dứt khoát để xem Thanh Tùng sẽ trả lời như thế nào?

Suốt ngày Thanh Tùng không tập trung làm việc được, nhìn Camera quầy thu ngân, anh nhìn thấy mẹ anh đang lấm lét lục tìm chìa khóa, sau khi lấy được chìa khóa tủ thì vẫn thái độ như cũ. Bà mở tủ rồi lấy hết số tiền trong đó cho vào một cái bịch xốp màu đen, xong bà giắt vào người rồi rất nhanh vội lẻn ra ngoài.

Giờ anh phải làm sao đây? chẳng nhẽ lại báo côпg αп bắt mẹ mình, xấu chàng hổ ai, mẹ anh bị bẽ mặt với thiên hạ thì anh cũng có đẹp bao giờ. Thôi đành chờ mẹ trở về rồi chắc phải kiểm soát thật chặt chẽ mới xong…

Bỗng điện thoại đổ chuông, anh vội mở ra xem thì thấy đó là số máy lạ. Mặc dù không biết ai ở đầu dây cũng như gọi cho anh có việc gì nhưng anh cũng vội bấm nút nghe:

– Alo…

Từ đầu dây bên kia là tiếng một người đàn ông, khi nghe đến đoạn giới thiệu ở côпg αп Phường thì anh giật mình, linh tính có chuyện liên quan đến mẹ anh, anh lắng nghe:

– Dạ, tôi đây…

Không dài dòng, người đầu dây bên kia yêu cầu anh đến côпg αп bảo lãnh cho mẹ về sau khi làm cam kết.

Khi đến nơi thì anh thấy mẹ anh đang ngồi ở một góc phòng, bên cạnh tiếng một thanh niên đang nói oang oang:

– Tôi đề nghị các anh nhốt hết mấy bà này lại, chúng tôi sẽ nộp tiền ăn uống, thuê người chăm sóc đàng hoàng. Con cái đi làm vất vả, tiền chu cấp cho mẹ có ít đâu, cũng muốn mẹ thèm gì thì ăn. Nhưng mẹ tôi bị mấy bà kia rủ rê ᵭάпҺ bài ăn tiền…

Một bà nghe thấy thế thì vội lên tiếng:

– Này cậu kia, cậu nói ai rủ rê hả? mẹ cậu già rồi chứ có phải con nít đâu mà nói gì cũng nghe…

Tiếng bà bỗng im bặt khi nhìn thấy con trai và con dâu đang từ ngoài cổng đi vào. Lúc này Thanh Tùng mới nói với mẹ:

– Bây giờ con không còn gì để nói, con chỉ biết rằng mẹ là một người mẹ ích kỷ không thương con, chỉ làm sao thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà thôi. Bây giờ con chở mẹ về nhà, mẹ có hai con đường để lựa chọn. Một là ở nhà rồi hàng ngày có người mang cơm đến, hai là đến quán làm việc, nhưng với điều kiện nếu xảy ra như thế này một lần nữa thì chính con sẽ là người Ϯố cάσ mẹ Ϯộι ăn cắp. Mà mẹ biết rồi đấy, chính con đây chứ đâu, 3 năm tù mẹ ạ, 3 năm ทɦụ☪ nhã và tủi ทɦụ☪, và cái lý lịch ấy sẽ theo sát đến hết cuộc đời…

Bà Thành im lặng. Chính bà cũng không hiểu mình đang nghĩ gì thì làm sao con trai bà có thể hiểu được. Giờ đây bà cũng đã gần đất xa trời rồi, có lẽ bà cũng nên dừng lại. Con trai bà trở nên như thế này cũng một phần lỗi của bà, Bà thở dài đứng dậy đi ra ngoài, bên trong cậu thanh niên cũng vẫn đang nói mẹ, nhưng Thanh Tùng con trai bà lại không nói gì trước mặt mọi người. Phải chăng con bà vẫn còn giữ sỹ diện cho mẹ, chính điều đó làm bà khó xử…