Người đàn bà cũ 24

Người đàn bà cũ 26
Người đàn bà cũ 25
Người đàn bà cũ 24
Người đàn bà cũ 23
Người đàn bà cũ 22
Người đàn bà cũ 21
Người đàn bà cũ 20
Người đàn bà cũ 19
Người đàn bà cũ 18
Người đàn bà cũ 17
Người đàn bà cũ 16
Người đàn bà cũ 15
Người đàn bà cũ 14
Người đàn bà cũ 13
Người đàn bà cũ 12
Người đàn bà cũ 11
Người đàn bà cũ 10
Người đàn bà cũ 9
Người đàn bà cũ 8
Người đàn bà cũ 7
Người đàn bà cũ 6
Người đàn bà cũ 5
Người đàn bà cũ 4
Người đàn bà cũ 3
Người đàn bà cũ 2
Người đàn bà cũ 1

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 24

Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ, nhìn màn hình lưu tên Quốc Trường thì cô chợt mỉm cười. Kể từ ngày cô bàn giao quán ăn HÀ VY 2 cho Thanh Tùng thì cô chưa gặp lại anh. Vậy mà hôm nay không biết có chuyện gì mà anh lại gọi cho cô. Ngọc Huyền bấm nút nghe:

– Alo, anh gọi cho em ạ?

Quốc Truờng cuời:

– Em đang ở đâu?

– Em mới về nhà

– Anh đến ngay

Lời nói vừa dứt thì đã thấy xe anh ngoài cổng. Đúng lúc này ông Dân đón 2 cháu đi học cũng vừa về tới. Anh cúi chào lễ phép:

– Cháu chào bác ạ

– Chào cháu

Anh cúi xuống bế bé Vy và đưa tay còn lại định dắt bé Hà cùng đi vào, nhưng không ngờ con bé giật mạnh tay anh rồi bỏ chạy vào nhà. Một thoáng ngạc nhiên, sợ anh buồn nên ông Dân cười xởi lởi:

– Con bé này kỳ quá, nó vừa bị ông ngoại la nên vậy đấy…

Trường cười:

– Dạ không sao ạ, trẻ con mà…

Miệng nói nhưng anh cũng thoáng buồn, không hiểu tại sao bé Hà lại có thái độ đó với mình như vậy. Hàng ngày cả hai bé đều rất quý anh, nhưng anh cũng hiểu suy nghĩ của con trẻ vốn ngây thơ và nhiều khi có cách hành xử bộc phát là bình thường.

Từ bên trong, Ngọc Huyền đã chứng kiến tất cả, chính cô cũng ngạc nhiên không hiểu tại sao con bé lại có thái độ đó với Quốc Trường, trong khi bé rất thân và yêu quý anh. Có bao giờ Ba nó tác động gì không? cũng có thể con đã nghe được cuộc nói chuyện của mẹ, và cảm giác lo sợ mơ hồ về một ngày nào đó, mẹ sẽ bỏ chị em nó mà đi lấy chồng, và nó hiểu rằng nguyên nhân là chú Trường nên có phản ứng như thế…

Không khí có phần không được ʇ⚡︎ự nhiên, bé Hà cứ quẩn quanh bên mẹ mà không chịu vào chơi với em Vy như mọi khi khiến cô phải nhắc:

– Bé Hà vào nhà chơi với em cho mẹ nói chuyện với chú Trường…

Con bé đang định đứng dậy thì không ngờ Quốc Trường kéo tay con bé lại gần và nói:

– Bé Hà hôm nay được cô giáo cho mấy điểm nè?

– Dạ 10 điểm…

– Con giỏi quá, vậy mẹ Huyền thưởng gì cho con nè, riêng chú Trường sẽ thưởng cho cả nhà một chuyến du lịch được không?

Ngọc Huyền hiểu rằng anh đang muốn gây tình cảm với con, cô cũng cười:

– Chú Trường chơi xịn vậy ta? Bé Hà thích du lịch ở đâu nè…

Một thoáng im lặng, con bé ngẩng lên nhìn mẹ mà hai mắt đã ngấn nước:

– Con muốn có Ba Tùng cùng đi được không mẹ?

Câu hỏi ngây thơ của con trẻ làm ai cũng lặng người, Quốc Trường lên tiếng:

– Chú Trường đồng ý…

Sau câu nói đó thì thái độ của con bé khác hẳn, nó không còn lầm lì và tỏ ra lo sợ nữa. Ngọc Huyền nói với con:

– Con vào chơi với em đi…

– Dạ mẹ…

Khi bé Hà đi rồi, cô mới nói với anh:

– Anh sao vậy? sao không hỏi ý kiến em?

Quốc Trường nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói giọng hết sức nghiêm túc:

– Đừng mang chuyện người lớn nhồi nhét vào đầu con trẻ, em nghĩ anh ta có đi không?

– Nhỡ may anh ta đồng ý đi thì sao?

– Thì càng vui chứ sao? Việc em đã giao cho anh ta quán ăn đã là một việc mà không phải người phụ nữ nào cũng làm được. Còn anh ta nếu còn muốn được tôn trọng thì hãy cố gắng làm cho tốt. Nếu anh ta còn không biết điều mà tiếp tục đòi hỏi thì anh nghĩ em cũng biết mình cần phải làm gì…

Ánh mắt buồn nhìn ra phía cửa, Ngọc Huyền nói như tâm sự:

– Thôi thì em cũng nghĩ vì con mà mình nên làm một việc cuối cùng, trả hết ân tình và những ràng buộc phía sau, em không muốn khi lớn lên, các con sẽ oán trách mẹ…

– Anh hiểu và biết tại sao thái độ của bé Hà lại như vậy. Rất có thể con bé đã linh tính một chuyện gì…

– Có bao giờ Ba nó nói gì không?

– Cũng có thể có mà cũng có thể không? vấn đề là con bé nhận thức được những gì? rõ ràng trong đầu óc non nớt của nó đều mong muốn Ba mẹ quay lại. Nó không biết được những tổn thương mà mẹ nó đã trải qua…

– Em sẽ giải thích cho nó hiểu…

Hai người im lặng, lát sau Quốc Trường lên tiếng:

– Nếu em đồng ý, anh sẽ gặp anh ta…

– Để làm gì?

– Chẳng làm gì cả, anh chỉ kể cho anh ta nghe một câu chuyện về em, anh muốn anh ta hiểu rằng tại sao mà em và hai con còn tồn tại đến ngày nay…

Ngọc Huyền khóc, cô không thể hình dung tại sao mà mình có thể vượt qua cú sốc về ϮιпҺ thần, lẫn vật chất khi bị người chồng phản bội. Nếu không vì hai con thì cô đã buông xuôi rồi…để rồi giờ đây anh ta thân tàn ma dại thì cô lại vì con mà giơ tay ra đỡ một lần nữa…

Ôm nhẹ bờ vai người con gáι anh thương, Quốc Trường vỗ nhè nhẹ vai cô như an ủi:

– Đã đến lúc em phải lo chăm sóc bản thân mình, em đã hy sinh quá nhiều rồi…

Ngọc Huyền nghẹn ngào:

– Em cảm ơn anh, may mà trong lúc chới với nhất thì em lại gặp được anh, chắc kiếp trước anh mắc nợ em…

Nghe cô nói thế, anh chớp ngay cơ hội:

– Vậy kiếp này em trả nợ cho anh đi…nếu không kiếp sau anh lại phải đi đòi mất công…

– Thôi để kiếp sau trả cũng được…

– Anh không đồng ý, phải trả kiếp này, nhỡ may kiếp sau lại đầu thai phải…

– Đầu thai phải gì? tại sao lại không nói tiếp chứ?

– Nhỡ may kiếp sau không được làm người thì sao nhỉ? Thôi không chịu, trả nợ kiếp này cho chắc… em đồng ý nha. Em nhìn cổ anh nè…

Ngọc Huyền tưởng thật ngó nghiêng nhìn cổ anh rồi nói:

– Cổ đâu có bị gì, vẫn bình thường mà…

– Sao lại bình thường, chờ đợi gần 5 năm nên giờ nó dài như cổ cò rồi…

Hai người cùng cười, Ngọc Huyền không ngờ anh lại cũng hay đùa tếu pha trò đến thế, cô nói nhỏ nhưng cố ý cho anh nghe:

– Đáng lý làm diễn viên hài mới đúng…ngành côпg αп nhận nhầm người rồi…

– Ơ, chưa trả lời đấy nhé, đừng tưởng ᵭάпҺ trống lảng sang chuyện khác mà làm lơ đâu…

– Trả lời gì? vậy em nợ nhiêu tiền? tính đi rồi em trả…

– Tiền không trả được mà phải trả bằng cả cuộc đời…em định bắt anh phải chờ đến khi nào nữa?

– Em đã ʇ⚡︎ự hứa với lòng nhất định không kết hôn nữa mà ở vậy nuôi con. Anh đừng làm khó em mà…

– Em nghĩ lại đi, em bao nhiêu tuổi rồi? không nhẽ chỉ vì một người đàn ông mà hy sinh cả tuổi thanh xuân hay sao? Hứa gì chứ? Em có làm gì sai đâu mà chẳng qua em cũng chỉ là пα̣п nhân thôi. Em đã mạnh mẽ vượt qua nghịch cảnh để vươn lên, vậy mà lại đầu hàng với chính cuộc đời mình. Anh thật thất vọng quá…

– Nhưng…em sợ con em sẽ khổ…

– Con em cũng là con anh, hơn nữa chồng cũ của em cũng sẽ dần ổn định cuộc sống, như vậy các con có tới 2 người cha, anh hứa với em…

Trường đang nói thì Ngọc Huyền ngắt lời:

– Anh đừng nói nữa được không?

– Nhưng em hứa với anh sẽ suy nghĩ những điều anh nói được không?

Ngọc Huyền gật đầu, đúng lúc đó bé Hà đi vào nói với mẹ:

– Mẹ ơi, Ba không đi du lịch với con…

– Tại sao con lại nói như thế? Ba nói làm sao?

– Ba nói Ba bận lắm, Ba phải ở nhà bán cơm kiếm tiền nên không đi được…

Quốc Trường nói với con:

– Ba con bận nên để hôm nào rảnh thì bé Hà rủ Ba Tùng đi nhé,…

– Dạ…

Lựa lúc anh đang mải nói chuyện với bé Hà thì cô nhanh chân đi vào trong nhà. Từ nãy giờ hai người nói chuyện với nhau thì ông Dân ba của cô đã nghe hết. Vừa thấy con gáι đi vào thì ông gọi lại:

– Ba gọi con?

– Con ngồi đây nói chuyện với Ba một lát…

Ngọc Huyền vừa ngồi xuống thì ông nói luôn:

– Cha mẹ chỉ có hai chị em con, em con thì nó ổn định rồi, chỉ có mình con vất vả, lại gặp phải thằng chồng không ra gì. Giờ con cũng đã ổn định rồi, Ba nghĩ con cũng nên suy nghĩ đến tương lai của mình, con còn trẻ không thể cứ ở vậy mãi. Ba thấy cậu Trường thương con, nếu người không thật lòng thì không bao giờ lại chờ đợi lâu đến thế…con nên suy nghĩ lại đi…

– Con không chê gì ảnh cả, mà con nghĩ dù sao anh ấy cũng trai tân, thiếu gì người con gáι ao ước được làm vợ anh ấy. Còn con dù sao cũng đã một đời chồng, hơn nữa lại còn có hai đứa con nữa. Con không xứng đáng với ảnh đâu Ba ạ…

Quốc Trường sau khi nói chuyện với bé Hà xong thì không thấy Ngọc Huyền đâu nên đi tìm. Khi vào đến phòng trong thì anh nghe thấy cô đang nói chuyện với Ba nên dừng lại bên ngoài chờ. Không ngờ hai cha con đang nói chuyện về anh. Khi nghe cô nói như vậy thì anh vội bước vào, vừa nhìn thấy Quốc Trường thì cô nháy mắt với Ba không nói tiếp nữa, nhưng anh đã quay về phía ông Dân rồi lễ phép nói:

– Thưa Ba, con yêu em Huyền thật lòng, xin Ba tác hợp cho hai con…

Cầm tay cô, anh nói giọng chân thành:

– Tất cả mọi chuyện cũ chúng ta hãy chấm dứt ở đây và không bao giờ nhắc đến nữa. Từ bây giờ chỉ biết ngày hôm nay, Em hãy gạt hết những chuyện buồn phiền ra khỏi đầu, tập trung làm việc, lo cho con và tận hưởng hạnh phúc của mình…

Nhìn con gáι, ông Dân ҳúc ᵭộпg:

– Trường nó nói đúng đó con, nếu được như vậy thì mai mốt xuống dưới. Ba có thể trả lời cho mẹ con được rồi…

Ngọc Huyền im lặng. Bỗng điện thoại của Quốc Trường đổ chuông, nhìn màn hình thì anh la lên:

– Nguy rồi…

Hai cha con ngạc nhiên:

– Có chuyện gì?

– Chủ tịch giao nhiệm vụ, mới đó mà đã hỏi đáp án rồi…

– Sao đang đi làm mà anh còn ghé đây?

Ông Dân có vẻ đã hiểu ra ý anh muốn nói nên tủm tỉm cười. Lúc này Quốc Trường cầm tay cô nói:

– Em đồng ý lấy anh nhé. Anh sợ không hoàn thành nhiệm vụ với chủ tịch…

Nhận được cái gật đầu từ ông Dân. Quốc Trường mở nghe điện thoại, anh bật loa ngoài cho cả nhà cùng nghe. Từ đầu dây bên kia, tiếng bà Dung nghe có vẻ không được khỏe:

– Alo, tình hình sao rồi? có cần mẹ đến hỗ trợ không?

– Báo cáo chủ tịch gia đình, con đã hoàn thành nhiệm vụ…

Bà Dung im lặng, tiếng sụt sịt vang lên trong điện thoại. Tiếng Dì Út vỗ về động viên:

– Bà chủ bình tĩnh, bác sỹ dặn nếu bà chủ ҳúc ᵭộпg thì rất пguγ Һιểм cho tιм…

Tiếng bà Dung khàn khàn:

– Tôi mừng lắm bà ơi, tôi có thể đi gặp Ba sấp nhỏ rồi…

Tiếng thút thít khóc của cô gáι làm ông Dân và Trường giật mình, anh ôm lấy vai cô vỗ về:

– Em nghe thấy rồi đó, em rất quan trọng đúng không?

Ông Dân quan tâm:

– Ba nghe thấy dì Út nói bà chủ Ьệпh là sao? Tại sao các con không nói để còn đến thăm…

Quốc Trường im lặng để dằn cơn ҳúc ᵭộпg, anh còn nhớ hôm đang làm việc thì bác sỹ Quang điện thông báo cho anh một tin đáng quan tâm, đó là mẹ anh qua khám tổng quát đã phát hiện Ьệпh suy tιм độ hai. Mặc dù chỉ là ở mức suy tιм nhẹ, ít ảnh hưởng đến thể lực của người Ьệпh. Nhưng suy tιм độ 2 lại chính là giai đoạn then chốt. Bởi nếu không được điều trị tốt, chức năng tιм sẽ ngày càng suy yếu và nhanh chóng tiến triển thành suy tιм độ 3 độ 4…

Tin đến với anh và gia đình thật bất ngờ và ai cũng lo lắng. Kể từ ngày đó mẹ anh ít nói và thường trầm tính, có khi im lặng hàng giờ. Kể từ sau vụ va chạm với cô Lý thì sức khỏe của bà Dung yếu đi nhiều. Bà hay suy nghĩ và có vẻ rất buồn. Tối qua bà gọi con trai về và nói rằng muốn anh lấy vợ. Quốc Trường hiểu lý do tại sao mẹ lại nói như thế, nhưng anh làm bộ ngạc nhiên:

– Mẹ ơi, con trai mẹ ế rồi, con biết lấy ai bây giờ chứ?

– Mẹ chỉ muốn con lấy cô Huyền. Mặc dù nó là người phụ nữ đã có một đời chồng và hai đứa con. Nhưng con bé có một trái tιм thật ấm áp, thương yêu và giúp đỡ người khác mà quên cả bản thân mình. Con sống bên người phụ nữ như vậy thì mẹ yên tâm rồi…

– Nhưng Huyền đã thề là không lấy chồng, ở vậy nuôi con. Giờ con biết làm sao?

– Anh đã ngỏ lời chưa mà biết người ta không đồng ý? Ngay sáng mai đi sang bên đó rồi về báo cáo kết quả cho mẹ…

Vậy là anh lên đường. Anh thật không ngờ linh tính của mẹ lại đúng như thế, nếu như mẹ không nói thế thì có thể anh cứ lặng lẽ bên cô và chờ đợi mà thôi…