Người đàn bà cũ 23

Người đàn bà cũ 26
Người đàn bà cũ 25
Người đàn bà cũ 24
Người đàn bà cũ 23
Người đàn bà cũ 22
Người đàn bà cũ 21
Người đàn bà cũ 20
Người đàn bà cũ 19
Người đàn bà cũ 18
Người đàn bà cũ 17
Người đàn bà cũ 16
Người đàn bà cũ 15
Người đàn bà cũ 14
Người đàn bà cũ 13
Người đàn bà cũ 12
Người đàn bà cũ 11
Người đàn bà cũ 10
Người đàn bà cũ 9
Người đàn bà cũ 8
Người đàn bà cũ 7
Người đàn bà cũ 6
Người đàn bà cũ 5
Người đàn bà cũ 4
Người đàn bà cũ 3
Người đàn bà cũ 2
Người đàn bà cũ 1

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 23

Cũng vẫn như thường ngày, cứ sáng là Thanh Tùng có mặt và đến ngồi ở bàn số 2 quen thuộc. Nhưng hôm nay thì khác, khi anh vừa đến thì bếp trưởng Toàn mang đến một cái hộp và nói:

– Cô chủ gửi tôi đưa cho anh…

Thanh Tùng không hề ngạc nhiên khi nghe bếp trưởng nói, điều đó chứng tỏ anh đã biết đây là quán của Ngọc Huyền. Nhận hộp quà từ tay bếp trưởng, anh chỉ trả lời:

– Cảm ơn anh…

Đặt hộp quà tгêภ bàn, anh ngồi nhâm nhi từng ngụm café đắng, ánh mắt nhìn xa xăm mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Vẫn tư thế đó, thái độ đó, chỉ khác là anh cất cái hộp quà vào túi ռ.ɠ-ự.ɕ trái mà vẫn không mở ra xem bên trong có gì.

Quan sát qua camera, Ngọc Huyền thấy có một chút gì đó ҳúc ᵭộпg. Nhìn hai đứa con đang vô tư say ngủ, cô nhủ thầm với con nhưng cũng là ʇ⚡︎ự nói với mình:

– Mẹ sẽ hết sức vì các con, hãy tiếp thêm ϮιпҺ thần cho mẹ nhé…

Sở dĩ cô nhờ bếp trưởng Toàn trao cái hộp quà bên trong có một cái điện thoại, trong điện thoại có chụp các tấm hình của hai con gáι, nhưng tuyệt nhiên không có hình của cô. Cô muốn giao cho anh toàn quyền quản lý tiệm ăn HÀ VY 2, và cô mong rằng anh hãy cố gắng làm việc thật tốt và hy vọng rằng HÀ VY 2 sẽ ngày một phát triển…

Vậy là đã trọn tình trọn nghĩa, cũng như cô đã trả lại cho anh số tiền 100 triệu, mà anh đã đưa cho cô ngày mà hai người chưa ly hôn. Đáng lý cô sẽ gặp trực tiếp để nói chuyện, nhưng cô nghĩ chỉ cần như thế này thì có lẽ anh cũng đã hiểu ý của cô rồi…

Một mình trong căn phòng của hai vợ chồng, Thanh Tùng đã khóc, khi bếp trưởng đưa cho anh hộp điện thoại là anh hiểu rằng Ngọc Huyền vẫn còn quan tâm đến anh. Nhưng anh không đủ can đảm để mở ra ngay lúc đó, bởi anh không muốn mọi người thấy sự yếu đuối của mình. Nhìn hình hai con và đọc những dòng chữ mà cô đã viết, thì anh hiểu rằng ý cô đã quyết. Thanh Tùng đau đớn khi nhớ lại những tháng ngày hạnh phúc bên vợ và hai con. Cuộc sống tuy giản đơn nhưng thật ấm cúng. Giờ đây vẫn trong căn phòng này, nhưng đâu rồi tiếng ngây thơ của con trẻ, còn đâu ánh mắt thơ ngây của hai con, mà chỉ còn lại nỗi nhớ đến quặn lòng. Chính anh đã tạo cho vợ vết thương không bao giờ lành, anh không đổ lỗi cho mẹ mà là lỗi tại anh, anh đã không đủ bản lĩnh để vượt qua cám dỗ, đã hèn nhát lấy tiền của vợ đưa cho tình nhân, để rồi cô ta lừa cho một vố đau điếng. Đau lắm nhưng không dám hé răng nói nửa lời, để rồi phải trả giá bằng 3 năm tù và chịu sự khinh miệt của người đời cùng sự day dứt của lương tâm…

May mà vợ cũ của anh không cấm anh gặp con, anh vẫn được đến trường đưa đón con đi học về. Thà cô ᵭάпҺ cô mắng anh còn không đau bằng cô im lặng. Anh vẫn hàng ngày đến quán ngồi đó, với một hy vọng cô sẽ mủi lòng mà gặp anh. Anh không dám hy vọng cô sẽ tha thứ, mà chỉ mơ ước được gặp để nói hết những gì cần nói. Chỉ đơn giản vậy thôi nhưng sao khó quá.

Bây giờ cô gửi cho anh chiếc điện thoại vô tri vô giác, cùng lời nhắn nhủ anh hãy làm việc cho tốt. Áp chiếc điện thoại vào ռ.ɠ-ự.ɕ rồi anh ngủ thϊếp đi lúc nào không biết…

Khoảng 3 giờ sáng tiếng chuông điện thoại kêu làm anh giật mình vội lắng nghe:

– Alo, xin hỏi ai gọi cho tôi?

Từ đầu dây bên kia, tiếng anh Trung quản lý gọi có vẻ gấp:

– Cậu Tùng sao giờ còn chưa đến quán?

Tùng hơi bất ngờ nên hỏi lại:

– Đến quán? Quán nào ạ?

– Ơ, cô chủ đã giao quán HÀ VY 2 cho cậu rồi, xe Đà lạt 30 phút nữa sẽ tới giao hàng, cậu đến nhanh nhé để tôi còn bàn giao…

– Dạ, tôi đến ngay…

Vậy là không kịp suy nghĩ, Thanh Tùng vội chạy đến quán thì xe chở rau củ quả từ Đà lạt cũng vừa tới. Mặc dù lần đầu tham gia công việc này, nhưng anh tiếp nhận rất nhanh. Quản lý Trung bàn giao công việc và tỏ ra hết sức hài lòng…anh gật gù khen chàng trai tháo vát và thật tiếc cho hạnh phúc của hai người. Thôi thì cũng qua công việc này hy vọng anh ta sẽ phát triển tốt. Tuy Ngọc Huyền có nhắc nhở anh giúp đỡ Thanh Tùng thời gian đầu, nhưng anh Trung nghĩ với người này có lẽ không cần thiết…

Công việc vừa xong thì trời cũng đã sáng, dưới nhà bếp mọi người đang khẩn trương chuẩn bị đồ ăn bán sáng, sau đó lại tất bật chuẩn bị cơm giấc bán trưa. Thanh Tùng thấy mọi người tất bật thì cũng vui lây, bèn lên tiếng:

– Chào cả nhà, ôi vui quá…

Miệng nói nhưng tay anh đã cầm ngay cây chổi để quét, thấy vậy cô gáι tên Lành liền lao tới định giằng lấy cây chổi, không ngờ quá đà lao gọn người vào ʋòпg tay của anh đang giơ ra đỡ. Tình huống quá bất ngờ nên ai nấy đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô Lành vội đứng dậy rồi lúng túng đỏ mặt xin lỗi:

– Em xin lỗi…

Thanh Tùng cười:

– Con gáι đi từ từ thôi nhớ chưa?

– Dạ…

Rồi quay sang mọi người, anh cười rất tươi:

– Tình huống bất khả kháng thôi mà. Bếp trưởng ρhâп công việc gì cho tôi làm với…

Bếp trưởng Toàn cười hiền lành:

– Dạ, mọi người ở bộ phận bếp tạm thời ổn định. Cậu chủ ra ngoài xin bộ phận bán hàng vị trí bưng bê phục vụ xem được không. Nhưng tôi nghĩ chắc cũng không còn…

Mọi người cười rất vui làm cho không khí trong nhà bếp thật sôi nổi. Riêng cô gáι tên Lành từ khi té vào người Thanh Tùng đến giờ mặt cứ ửng đỏ nhìn anh lấm la lấm lét.

Không biết có phải do thay đổi chủ hay không mà ngày hôm đó bán rất đông khách. Thanh Tùng không về nhà ngủ nữa mà dường như suốt ngày anh bận rộn tất bật, tối khi mọi người đã về nghỉ thì anh vẫn đi một ʋòпg xung quanh quán để kiểm tra rồi mới về phòng nghỉ.

Sáng nay thứ hai nên đông khách, sau khi nhập hàng xong và bàn giao cho nhà bếp, thì Thanh Tùng ngồi làm sổ sách để đối chiếu với quầy thu ngân, bỗng một ly café sữa nóng bốc hương thơm ngay trước mặt làm anh ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn thì thấy cô gáι tên Lành pha cho anh, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng:

– Anh dừng tay uống café ạ…

Thanh Tùng cười:

– Cảm ơn cô…

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, anh hỏi tiếp:

– Ủa, bây giờ cô lên bộ phận tiếp tân làm rồi hay sao?

– Dạ không, em vẫn làm công việc tạp vụ…

Nhìn cô gáι còn trẻ lại rất xinh, anh chợt nghĩ đến mẹ mình không có công việc làm rồi tối ngày ᵭάпҺ bài, không những tốn tiền lại mất ngủ rồi ảnh hưởng đến sức khỏe. Anh nói với cô:

– Cô làm bên bộ phận tiếp tân luôn kể từ ngày hôm nay nhé…

– Vậy tạp vụ ai làm ạ?

– Tôi làm…

– Vậy sao được ạ?

Thanh Tùng cười:

– Nói đùa thôi, có người khác làm rồi. Cố gắng làm cho tốt nhé…

– Vậy là từ nay em có thể pha café cho anh hàng ngày…

– Gu của tôi hơi khó đấy…

– Nhiều café ít sữa…

– Đúng rồi. À mà sao cô biết?

– Dạ, em hỏi bên bộ phận pha chế thì sẽ biết thôi…

Uống xong ly café, anh chạy về nhà thì thấy mẹ anh đang ngủ, có lẽ đêm qua lại ᵭάпҺ bài nên thức khuya. Anh đến phòng rồi gõ cửa:

– Mẹ ơi…

Phải gọi đến lần thứ 3 thì mới có tiếng nói từ bên trong:

– Để mẹ ngủ một chút nữa, buồn ngủ quá…

Thanh Tùng lắc đầu, việc anh đưa mẹ vào quán làm tạp vụ là hoàn toàn hợp lý. Không phải anh không có khả năng làm để nuôi mẹ, nhưng tính mẹ anh ham vui nên thường xuyên ra khỏi nhà rồi tụ tập ᵭάпҺ bài. Bây giờ mẹ làm việc cả ngày mệt nhọc rồi về đến phòng là buồn ngủ rồi. Biết đâu nhờ công việc đó mà bỏ được tật ᵭάпҺ bài cũng nên…

Thấy mẹ trả lời rồi lại ngủ tiếp, anh gõ cửa làm bà Thành tỏ ra bực mình:

– Mày sao vậy hả con? Có để yên cho mẹ ngủ không?

– Mẹ dậy đi, con nói chuyện…

– Mẹ không dậy, mày đi đâu thì đi đi…

Hàng ngày nếu bà nói thế là anh đi ra ngoài và không làm phiền nữa. Nhưng hôm nay lại khác, nếu mẹ không dậy đi ra ngoài, thì anh lại gõ cửa tiếp cho đến khi nào mẹ dậy mới thôi…

Thôi thì trời không chịu đất thì đất phải chịu trời. Hơn nữa bà không thể ngủ được khi con trai cứ đứng bên ngoài vừa gọi vừa gõ cửa như thế. Vừa mở cửa, chưa kịp hỏi thì anh nói luôn:

– Mẹ thay đồ rồi đi với con…

Bà Thành ngạc nhiên:

– Đi đâu?

– Đi làm chứ đi đâu?

– Nhưng làm gì mới được chứ?

– Làm gì cũng được, miễn kiếm được tiền…

Bà Thành dứt khoát không chịu:

– Mày thích thì làm đi, tao không làm…

Không nói không rằng, anh kéo tay mẹ đi đến phòng khách rồi ấn mẹ ngồi xuống. Bà Thành vô cùng ngạc nhiên, không hiểu con trai nay thế nào mà cứ bắt bà phải đi làm, trong khi công việc thì lại không nói. Bà tuyên bố:

– Nếu mày không nói là làm gì thì nhất định tao không đi. Tao cũng không biết mày có còn coi tao là mẹ nữa hay không đây…

Cực chẳng đã, cuối cùng anh đành lên tiếng:

– Giờ mẹ đến quán cơm làm công việc tạp vụ, được chưa?

– Là đến quán cơm rửa chén giống con Huyền hả?

– Rửa chén có người làm rồi, mẹ làm tạp vụ là dọn vệ sinh…

Bà Thành giãy nảy la lên:

– Mày nghĩ sao mà bắt mẹ mày đi bốc cứ.t cho thiên hạ hả? tao thật thất vọng quá…

Đến nước này thì Thanh Tùng cũng không còn gì để nói. Anh đứng dậy tuyên bố:

– Thôi con đi đây, con sẽ rời khỏi cái nhà này để mẹ muốn làm gì thì làm, nhưng con nói trước rằng sẽ báo côпg αп bắt hết những người ᵭάпҺ bài, dù to hay nhỏ cũng không cần biết. Từ nay mẹ ʇ⚡︎ự chăm sóc bản thân và kể cả sau này cũng vậy…

Bà Thành nghe nói thì thật sự hoảng sợ, nếu con trai bà bỏ đi thì bà biết sống với ai. Nghĩ vậy bà năn nỉ:

– Tại con bắt mẹ dọn vệ sinh cho nên mẹ mới nói như thế. Con xin cho mẹ rửa chén có được không?

– Thôi được rồi, mẹ đảm nhận công việc rửa chén, con đổi cô rửa chén lên làm tạp vụ cũng được…

Lúc này anh mới thấy thương cô Lành, cô ta là con gáι mà không hề quản ngại bất cứ công việc gì? trong khi mẹ anh già rồi nhưng lại còn kén chọn. Anh nói với mẹ:

– Mẹ thay đồ đi rồi con chở đến đó, thay bộ đồ cũ ấy nhé…

Bà Thành ể oải miễn cưỡng đứng dậy không quên lườm con trai một ánh mắt thật sắc. Đêm qua bà toàn gặp gì đâu nên ᵭάпҺ toàn thua hết sạch tiền, mãi gần sáng mới về đến nhà thì lại không được ngủ. Bà vừa ngáp ngắn ngáp dài đi về phòng. Khoảng 30 phút sau chưa thấy mẹ ra thì Thanh Tùng lại ᵭ.ậ..℘ cửa gọi tiếp:

– Nhanh lên mẹ ơi, trễ lắm rồi…

Bà Thành xuất hiện nơi cửa, ể oải đi ra ngoài. Hai mẹ con đến quán thì thấy rất đông khách, nhân viên rồi pha chế cũng như nhà ăn ai cũng tất bật, bỗng anh nhìn thấy mẹ đã ngồi xuống một bàn rồi kêu đồ ăn như khách. Biết mẹ đói và chưa ăn gì nên anh nói chú Toàn làm một tô phở ngon cho bà…Nhìn mẹ ăn ngon lành mà anh thấy mình có lỗi, đã không chăm sóc cho đấng sinh thành chu đáo. Từ nay hai mẹ con làm cùng nhau và nhất định anh sẽ chăm sóc mẹ thật tốt…

Mặc dù bàn giao cơ sở HÀ VY 2 cho Thanh Tùng nhằm tạo công ăn việc làm cho anh, nhưng Ngọc Huyền vẫn thường xuyên quan sát qua Camera, nghe chú Trung quản lý khen anh nhanh nhẹn, làm quen với công việc rất nhanh nên cô cũng yên tâm. Từ nay cô không phải bận tâm đến đó nữa, bởi trước mắt cô còn nhiều việc phải làm. Cô mỉm cười như vừa trút được một gánh nặng rồi lại ʇ⚡︎ự động viên mình phải cố gắng thật nhiều hơn nữa…