Người đàn bà cũ 19
Tác giả: Nguyễn Hiền
CHƯƠNG 19
Với tang chứng vật chứng đang còn mang trong người, thì cho dù miệng lưỡi gian manh cỡ nào con Lý cũng không thoát khỏi lưới pháp luật…Hồ sơ của cô ta nhanh chóng được chuyển sang Viện kiểm sát để đề nghị truy tố…
Biết rằng cô ta gây Ϯộι thì rõ ràng phải chịu trách nhiệm với việc làm mà mình gây ra, nhưng không hiểu sao Quốc Trường lại cảm thấy rất buồn. Vốn là một cô gáι mồ côi được mẹ anh cưu mang, vậy mà cô ta không biết an phận thủ thường lại mang lòng ganh ghét với Ngọc Huyền, để rồi phản bội lại ngay chính ân nhân của mình là mẹ anh thì thật sự không thể hiểu nổi.
Việc Lý có tính xấu lại hay so bì với hết người này đến người khác, thì không chỉ anh và mẹ mà Ngọc Huyền cũng biết. Nhưng không ai ngờ rằng cô ta lại dám to gan như vậy. Thôi thì hy vọng những tháng ngày ngồi sau song sắt, cô ta sẽ tỉnh ngộ mà cải tạo tốt…
Chợt nhớ đến ánh mắt của Ngọc Huyền nhìn chăm chú vào Thanh Tùng hôm đến quán chở Lý về nhà gặp mẹ anh. Một cảm giác ghen tuông len lỏi vào tιм, có bao giờ cô ấy vẫn còn thương chồng cũ không? đã nhiều lần anh hỏi thẳng với cô về vấn đề đó, nhưng trả lời anh chỉ là sự im lặng đến khó hiểu. Phải chăng cô đã bị chai lỳ với cảm xúc khi gặp đàn ông? Phải chăng vết thương trong tιм cô luôn rỉ ɱ.á.-ύ và không thể lành? Bây giờ anh phải làm gì đây?
Quốc Trường bất lực thở dài. Chợt điện thoại đổ chuông, từ đầu dây bên kia tiếng Ngọc Huyền hớt hải gọi cho anh:
– Anh Trường ơi, làm sao bây giờ?
– Có chuyện gì? bình tĩnh nói anh nghe…
– Em đến đón bé Vy mà không thấy, khi hỏi thì cô giáo trả lời là Ba bé đón về rồi…
– Em về nhà xem bé có nhà không?
– Không có, không biết anh ta đưa bé đi đâu rồi…
Việc Thanh Tùng nhớ rồi đến đón con chưa có thể nói là ๒.ắ.t ς-.ó.ς. Bởi anh ta có báo với cô giáo và rõ ràng bé Vy cũng đồng ý theo Ba. Nhưng vấn đề ở đây là anh ta đưa bé đi chơi, hay dùng tình thương của con để thực hiện một mục đích khác thì cần phải làm rõ. Anh động viên Ngọc Huyền:
– Em cứ bình tĩnh, có thể anh ta chỉ đón con bé đi chơi rồi về…
Giọng Ngọc Huyền đã nghèn nghẹn vì lo lắng:
– Em sợ lắm, không biết ổng mang con bé đi đâu mà giờ chưa về nữa…
Nhưng cô chưa dứt lời thì Thanh Tùng đã chở con về tới. Anh ta không vào nhà mà chờ khi bé Vy chạy vào thì anh lẳng lặng quay về. Nhìn cảnh bé Vy quyến luyến cha mà Ngọc Huyền vội quay đi để ngăn cảm xúc. Thật tình cô không muốn nhìn, thậm chí không muốn nghĩ tới. Nhưng cô không nỡ lòng nào có thể cấm đoán các con không được gặp cha. Bé Hà lớn nên có vẻ hiểu chuyện, con bé không muốn mẹ buồn nên không bao giờ nói chuyện gì liên quan đến Ba trước mặt mẹ. Nhưng trong lòng con vẫn thương Ba Tùng, con bé không hiểu tại sao cha mẹ lại ly hôn? Nhưng nó thương mẹ và không muốn mẹ buồn nên im lặng không hỏi cũng như không nói gì.
Những cảm xúc đó không thể lay chuyển được cô một khi ý đã quyết. Ngày biết mình bị phản bội thì cô đã ʇ⚡︎ự hứa với lòng mình rằng sẽ ở vậy nuôi hai con nên người, và không muốn kết hôn thêm một lần nào nữa. Dù Quốc Trường rất tốt với mẹ con cô và cô cũng biết rằng anh có ý định với mình, nhưng không hiểu sao cô lại hoàn toàn trơ lỳ cảm xúc. Phải chăng cô không còn lòng tin vào lời hứa của đàn ông, khi cần thì ai cũng tốt, họ hứa đủ điều nhưng chẳng qua cũng chỉ là chót lưỡi đầu môi mà thôi. Họ nói đó và cũng quên rất nhanh, nhất là bây giờ cô không còn là một mình mà bên cô còn bé Hà, bé Vy đang rất cần mẹ. Cô không ngăn cấm các con gặp cha, nhưng nếu nói cô còn thương chồng cũ thì hoàn toàn không đúng, với Thanh Tùng bây giờ chỉ còn là thù hận hoặc đôi khi một chút xíu thương hại mà thôi…
Chiều nay rảnh nên Quốc Trường ngồi lướt điện thoại. Đến video quay lại cảnh trong Camera quán café, của vụ án cô Lý lấy trộm tiền vàng của mẹ. Bỗng mắt anh chú ý đến cô gáι đang đi lại gần cô Lý, hai người nói chuyện và cô ta tỏ ra sợ sệt, vậy cô gáι này là ai? anh phóng to màn hình và giật mình khi nhận ra đó chính là cô Đào, người đã phá nát hạnh phúc của Ngọc Huyền. Cô ta không đi một mình mà còn đi với một người đàn ông, và người này cũng rất quen mà anh chưa nhớ ra đã gặp ở đâu. Anh ʇ⚡︎ự đặt câu hỏi người đàn ông này là ai và có quαп Һệ như thế nào với cô Đào? Tại sao sau lần va chạm với Ngọc Huyền thì cô ta cũng biến mất, suốt thời gian anh Tùng đi tù thì cô ta ở đâu? Tại sao anh ta lại không đi tìm? Dù sao hai người cũng từng có một đứa con nên không thể dễ dàng mà bỏ nhau được. Biết bao câu hỏi trong đầu, cuối cùng Trường quyết định đến quán cơm của Ngọc Huyền, nơi mà ngày nào Tùng cũng đến đó. Với hy vọng biết đâu qua anh ta thì anh sẽ biết thêm một vấn đề gì đó…
Đúng như dự đoán. Vừa vào đến quán thì anh đã thấy Thanh Tùng đang ngồi ở đó, và vẫn là bàn số 2 giống như bàn đó là dành riêng cho anh ta vậy…
Ngồi trước mặt anh ta dễ cũng đến 10 phút rồi mà anh ta cũng vẫn ngồi im như không nhìn thấy. Lát sau anh đành lên tiếng:
– Chào anh…
Thanh Tùng từ từ ngẩng đầu lên nhìn người đối diện, và không khó để anh ta nhận ra người vừa lên tiếng chính là anh cα̉пh sάϮ khu vực ngày xưa. Một thoáng bất ngờ và không hiểu có chuyện gì, anh ta lên tiếng:
– Vâng, chào anh…
Quốc Trường một thoáng bối rối và chưa biết phải mở lời từ đâu thì Thanh Tùng tiếp tục nói:
– Anh gặp tôi có chuyện gì không? nếu biết ra tù mà như thế này thì thà tôi xin được ở lại còn hơn…
Nhìn vẻ ủ rũ của người đàn ông đối diện, anh bỗng mủi lòng:
– Tại sao anh lại bi quan như thế? Dù sao anh cũng có học thức, lại có tay nghề. Vậy thì việc kiếm tìm một công việc phù hợp tôi nghĩ cũng không khó…
Vẫn giọng đều đều và gương mặt cúi xuống, anh ta nói tiếp:
– Bây giờ ai mà dám nhận một thằng mới ra tù hả anh? Còn muốn ʇ⚡︎ự làm thì phải có tiền, vậy tôi có thể làm gì với hai bàn tay trắng như thế này?
– Tôi không nghĩ anh lại bi quan đến hèn nhát như thế, anh còn phải có trách nhiệm với con trai, dù sao nó cũng còn quá bé…
– Con trai? Hahaaaa
Bỗng anh ta cười nhưng sao nghe thật chua chát, Trường vẫn ngồi im chờ anh ta dằn bớt cảm xúc, một lúc sau anh ta nói tiếp:
– Cô ta lừa tôi, bán nhà lấy tiền rồi biến mất rồi…
– Anh nói sao? Tôi mới gặp cô ta ở quán café này nè…anh xem có đúng không?
– Cái gì?
Quốc Trường mở đoạn video có hình cô Đào đưa cho anh ta xem. Nhìn thấy cô ta đi bên cạnh một người đàn ông, Thanh Tùng hai môi mím chặt, mắt trợn ngược tỏ ra căm phẫn đến tột độ. Anh ta nghiến răng rít lên:
– Mầy…mầy phản bội tao…
Quốc Trường sợ anh ta gây chuyện nên khuyên:
– Anh nên nhớ mình mới ra tù đang còn chịu sự quản lý của địa phương. Anh cần phải hết sức bình tĩnh, đừng manh động mà trúng kế của cô ta.
– Nhưng làm sao tôi bình tĩnh nổi cơ chứ? Tôi chưa hiểu ý của anh…
– Nếu cô ta sợ thì đã không dám đến đây mà bỏ đi xa rồi. Còn một khi cô ta dám xuất hiện ở khu vực này thì cô ta không sợ. Nếu anh cay cú mà xuất hiện hoặc có một hành động nào đó thì cô ta sẽ nhân cơ hội đó mà đổ Ϯộι cho anh, và lúc đó hậu quả thế nào chắc tôi không nói thì anh cũng biết…
– Bây giờ tôi phải làm sao để lấy được số tiền bán nhà đó? Chính vì cô ta mà tan nát hết cả…
Quốc Trường cười:
– Hay nhỉ? Anh là đàn ông đi ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ phản bội vợ con, khi đổ bể thì lại đổ cho gáι…thật không biết xấu hổ…
Bị anh nói thẳng mặt với những câu từ khó nghe, hay nói cách khác là ҳúc ρhα̣m. Nhưng anh ta vẫn trơ lỳ và ngồi im. Bởi còn có thể nói gì nữa khi anh nói quá đúng. Số tiền anh ta lấy cắp của vợ mang cho gáι mua nhà, bây giờ còn muốn đòi lại thì đâu có dễ. Vấn đề anh ta cần quan tâm là thằng bé thì lại không nghe anh ta nhắc đến. Thấy vậy Quốc Trường lắc đầu đứng dậy rồi ra về…
Hai ngày liên tiếp không thấy anh ta đến quán thì anh hiểu rằng anh ta đang làm gì và ở đâu? Đúng như dự đoán, khi nghe và được xem video về việc cô Đào xuất hiện ở quán café thì Thanh Tùng liền xuất hiện. Nhưng chính anh ta cũng chưa biết rằng mình sẽ làm gì nếu gặp cô Đào. Nếu cô ta đi một mình thì còn dễ, đằng này bên cạnh cô ta luôn có một người đàn ông, và anh cũng không biết người đàn ông này là ai? rất có thể là người tình mới của cô ta cũng nên…
Cả ngày mai phục ở quán café với mục đích được gặp cô ta, nhưng tuyệt nhiên không thấy cô ta đến, có phải chăng Thanh Tùng đã bị phát hiện nên cô ta chuyển địa điểm đi nơi khác? Nhưng như Quốc Trường đã ρhâп tích, nếu cô ta mà sợ thì đã không xuất hiện. Vậy mà hai ngày rồi không thấy bóng dáng cô ta, có bao giờ cô ta đã phát hiện ra anh hay đã đổi địa điểm nơi khác? Thanh Tùng chán nản định quay về quán cơm, thì khi vừa ra đến cổng thì bỗng thấy cô ta xuất hiện. Lần này cũng giống như lần trước, bên cạnh cô ta luôn có một người đàn ông. Nhìn cô ta ngả ngớn bên người tình, mà không hiểu sao anh không có một chút cảm giác nào gọi là ghen tuông, thay vào đó là một sự ghê tởm. Chính anh cũng không hiểu tại sao mình ngày đó lại mê muội nghe theo lời cô ta đến thế. Nếu sự việc không diễn ra thì rất có thể căn nhà mà mẹ con anh đang ở cũng không còn. Thanh Tùng nhớ lại lời nói của anh Trường. Tiền mà anh đã đưa cho cô ta thì đừng hy vọng lấy lại, vấn đề bây giờ anh cần quan tâm chính là đứa trẻ, cô ta thường xuyên ở đây thì đứa trẻ đang ở đâu?
Chọn một bàn khuất ở phía sau quan sát, anh định bụng rằng chờ khi cô ta về thì anh sẽ bám theo, có như thế thì may ra anh mới biết nơi mà con trai anh đang ở. Cả ngày ngồi bám sát nên anh cũng mệt mỏi rồi gục đầu xuống bàn ngủ lúc nào không biết…
– Khuya rồi anh ơi, về cho chúng tôi đóng cửa…
Tiếng bà chủ quán gọi làm Thanh Tùng giật mình. Anh vội đứng lên hỏi ngay:
– Cái gì? cô ta đâu rồi?
– Cô nào?
Biết mình hỏi vô duyên, anh vội cười gượng:
– À không? tôi ngủ quên mà không biết…
Bỗng cậu nhân viên nói với anh:
– Có phải mấy ngày nay anh canh chừng cô gáι đi với ông Hải trùm không?
– Hải nào?
Nghe Thanh Tùng hỏi lại, không hiểu sao cậu nhân viên không trả lời mà vội lảng đi nơi khác càng làm anh thêm tò mò, có bao giờ cậu ta đã biết gì đó về người này nên cảm thấy sợ không? lặng lẽ quay trở ra, không hiểu sao anh lại chạy thẳng đến quán cơm, lúc này quán cũng đang chuẩn bị đóng cửa, thấy anh đến thì cậu nhân viên vừa thu dọn vừa nói:
– Mấy ngày nay anh đi đâu mà không thấy đến?
Thanh Tùng cười:
– Bộ nhớ tôi hả?
– Hihi vì ngày nào anh cũng ngồi ở bàn số 2, mấy nay không thấy nên để trống…
– Vậy để tôi đến ngồi một lát, nếu còn cơm thì tốt quá…
– Vậy để em hỏi nhà bếp…
Nói xong cậu thanh niên đi vào, một lát sau cậu ta đi ra rồi nói:
– Cơm thì còn nhưng đồ ăn thì hết…
Tùng cười:
– Làm cho tôi 2 cái trứng ốp la với chan nước tương cũng được rồi…
Nhìn dĩa cơm hết sức đạm bạc nhưng không hiểu sao anh lại ăn ngon đến thế, phải chăng do anh quá đói vì mấy ngày toàn uống nước để canh chừng cô ta. Hay do anh được Quốc Trường ρhâп tích về điều hay lẽ phải nên trong đầu không còn những điều uẩn khúc. Anh ta biết giờ đây mình cần phải làm gì để tiếp tục bước đi trong chặng đường sắp tới…