Người đàn bà cũ 16
Tác giả: Nguyễn Hiền
CHƯƠNG 16
Suốt buổi chiều, Lý cứ nhấp nhổm không tập trung làm việc đuợc. Cô báo bếp truởng chiều nay mình xin nghỉ sớm đi công việc thì ông Toàn không đồng ý:
– Tôi chỉ quản lý bộ phận bếp chứ ko có quyền cho nhân viên nghỉ, có gì cô xin quản lý Trung…
Quá bực mình, cô ta liếc xéo ông Toàn sau đó quay về chỗ làm với gương mặt lầm lì khó coi. Từ đó đến chiều không thấy cô ta nói gì nữa…
Thật ra ông Toàn vốn hiền lành, hơn nữa việc cho nhân viên nghỉ sớm một chút cũng không có vấn đề gì. Nhưng hôm đó về nhà thì ông có đem câu chuyện nói với cô Lý cho vợ nghe. Không hiểu vợ ông có nói lại với Ngọc Huyền hay nói như thế nào thì ông cũng không biết. Chỉ biết rằng ông nhận được điện thoại của cô chủ yêu cầu ông tường trình lại hay nói đúng hơn là nói chính ҳάc về nội dung cuộc nói chuyện giữa ông và cô Lý. Chính vì thế khi cô ta xin nghỉ sớm thì ông cũng không dám quyết định…
Bỗng ông thấy xe của cô chủ đang tiến vào sân thì nhủ rằng để gặp cô chủ ông báo cáo sẽ rõ ràng hơn là nói qua điện thoại. Bỗng ông ngạc nhiên khi thấy cô Lý từ trong phòng đi ra và ăn mặc rất đẹp. Cô ta tiến về phía xe ô tô và thản nhiên mở cửa trước. Nhưng cô ta chợt sững người khi nhìn thấy người ngồi tгêภ ghế chính là cô chủ Ngọc Huyền. Lý nhìn sang Trường thì thấy anh hỏi:
– Tại sao không lên xe mà còn đứng đó?
Lý không nói vì đang có mặt Ngọc Huyền nhưng cô lấy tay chỉ thì Trường hiểu rằng cô ta đang muốn nói gì. Anh nhìn sang Ngọc Huyền và nói thật to như cố tình để cô ta bẽ mặt:
– Sao? xe này là xe của cô Huyền, anh cũng giống như em đi nhờ thôi, còn nếu em không muốn đi cùng thì có thể đón taxi…
Lý bực mình ko phải vì đi xe cùng với Huyền, mà cô muốn được ngồi ở hàng ghế tгêภ với anh. Giờ vị trí đó có Huyền ngồi rồi nên không còn cách nào khác, bắt buộc cô phải ra băng ghế sau…
Mặc hai người muốn nói gì, thậm chí Ngọc Huyền còn không thèm nhìn về phía cô Lý dù chỉ là một ánh nhìn. Bởi cô đang chú ý đến một người đàn ông, anh ta đội nó lưỡi trai kéo xuống thật thấp, đã thế lại còn mang cặp kiếng mát to bản che gần hết khuôn mặt. Nhưng với ai chứ với cô thì hình dáng ấy không thể nào qua mặt cô được. Bởi đó chính là Thanh Tùng, chồng cũ của cô.
Vấn đề cô thắc mắc là tại sao ngày nào anh ta cũng đến đây? tất nhiên chỉ là uống café và dùng cơm như bao khách hàng khác. Từ ngày anh ta ra tù đến nay chắc cũng đã mấy tháng, tại sao lại không kiếm việc gì làm mà ngày ngày ra đây ngồi ﻮ.เ.+ế+..Ŧ thời gian như thế này? Nhưng thôi dù sao giữa hai người cũng chẳng còn gì ngoài hai đứa con. Thậm chí cô cũng không cần yêu cầu anh ta phải chu cấp nuôi hai bé mà cô chỉ yêu cầu để cho mấy mẹ con được yên, và nhất là đừng làm gì ảnh hưởng đến lũ trẻ…
Chợt Truờng thấy ánh mắt Huyền đang nhìn chăm chú đến nguời đàn ông ngồi ở bàn số 2, anh ta mang nón luỡi trai che gần kín mặt. Bỗng anh giật mình bởi dáng người rất quen. Và cũng không khó để anh nhận ra người đó chính là Thanh Tùng, chồng cũ của Huyền. Một thoáng buồn len lỏi trong lòng, có bao giờ cô vẫn còn tình cảm với chồng cũ không? Dù sao hai người cũng vẫn còn ràng buộc nhau bởi những đứa con. Mặc dù đã ly hôn, nhưng đó chỉ là về mặt pháp lý, còn tình cảm giữa con người với con người thì thật là khó nói. Anh cũng chưa trả lời được câu hỏi tại sao thời gian ly hôn với chồng cũ cũng đã lâu, mà cô vẫn chưa mở lòng ra với ai. Anh vẫn kiên trì đi bên cạnh đời cô và chờ đợi. Chính anh cũng không hiểu nổi mình. Từ khi gặp Huyền thì trái tιм anh cũng không hề rung động bởi một bóng hồng nào khác…
– Mình đi thôi anh…
Tiếng Huyền cất lên làm phá vỡ im lặng tгêภ xe. Trường trả lời như một cái máy:
– Đi thôi, ok em…
Sự lúng túng của Trường và thái độ của Ngọc Huyền về người khách đang ngồi ở bàn số hai tuy không ai nói ra một lời nhưng lại gây cho Lý một thắc mắc và tò mò. Cô ta ʇ⚡︎ự hỏi người đàn ông đó là ai? cô vẫn nhìn thấy ngày nào anh ta cũng đến đây để ăn cơm rồi uống nước, có khi ngồi suốt từ sáng cho đến tối, vẫn chỉ ly café đã uống hết từ lâu, và hai mắt anh ta vẫn dán chặt vào cái điện thoại. Nhưng vì bận công việc nên cô cũng không để ý, bây giờ tại sao Ngọc Huyền lại quan tâm đến người đàn ông đó? phải chăng hai người có một mối quαп Һệ như thế nào? Nhưng chuyện đó không làm cô buồn bằng thái độ của Trường. Rõ ràng khi thấy Ngọc Huyền chăm chú nhìn người đàn ông thì anh lại thở dài buồn bã. Chỉ cách một hàng ghế thôi mà anh dường như không chú ý gì đến cô. Việc cô ngồi tгêภ xe cứ như một người vô hình nên chẳng ai đả động đến…
Xe chạy đến nhà thì dừng lại. Ngọc Huyền vẫn ngồi im tгêภ xe rồi quay sang nói với Trường:
– Em phải đi công việc một chút…anh bận thì về cơ quan đi…
Trường cười nhìn cô rồi nói:
– Cũng trễ rồi, thôi để anh chở đi…
Chợt thấy Lý vẫn ngồi tгêภ xe mà chưa xuống thì anh nói:
– Ơ, sao nãy giờ mà cô còn chưa xuống? bộ còn lưu luyến với cái ghế hay sao?
Bị Trường nói quê nên Lý tức lắm, nhưng không có lý do gì mà cô không xuống. Bất đắc dĩ cô vừa mở cửa bước xuống vừa nói với vào trong xe:
– Anh xíu về gặp em một chút nhen, có việc quan trọng đó…
Không nghe tiếng trả lời mà chiếc xe vụt chạy đi, cô ta đành hậm hực rồi đi vào nhà, Lúc này cô thấy bà Dung đang ngồi ở bàn uống nước cùng với dì Út thì cúi chào lễ phép và đi nhanh về phía bà Dung tỏ vẻ quan tâm:
– Mẹ khỏe chưa? con thương mẹ ghê á…
Hai người thoáng giật mình, bởi trước giờ cô ta vẫn gọi bà Dung là bà chủ, vậy mà không biết từ bao giờ nay cô ta bỗng thay đổi cách xưng hô, gọi bà là mẹ rất ngọt ngào. Nhưng cũng không ai bận tâm đến chuyện đó, thấy hai người không phản ứng gì thì cô ta lại được đà lấn tiếp, vẫn giọng ngọt ngào tình cảm:
– Mẹ có biết là con lo cho mẹ lắm không? mẹ phải cố gắng giữ gìn sức khỏe nha.
Bà Dung Thấy cô ta cứ bám vào tay mình thì tỏ ra hơi khó chịu, khẽ đẩy tay cô ta ra, bà cười:
– Già rồi thì ai chả giống nhau, tuổi càng cao thì sức khỏe tức khắc sẽ yếu đi. Chuyện đó là bình thường và ai cũng phải trải qua…
Bỗng bà Dung chỉ cái ghế trước mặt rồi nói với cô:
– Hôm nay tôi muốn gặp cô là cũng có chuyện muốn nói…
Một thoáng ngạc nhiên, Lý hỏi:
– Có chuyện gì vậy mẹ?
Im lặng một hồi, bà Dung chậm rãi nói với cô nhưng cũng như nói với chính mình:
– Cảm ơn cô đã làm cùng tôi suốt mấy năm trời mà không hề xảy ra điều tiếng gì. Nhưng bây giờ thì khác. Tôi cũng như bà Út đã có tuổi lại ốm đau thường xuyên, tạm xem như hết thời. Nhưng còn cô thì lại khác, tôi chỉ mong cô cố gắng làm cho tốt, thứ nhất có công ăn việc làm, thứ hai tôi và bà Út cũng không bị mang tiếng.
Ngừng một lát, bà nói tiếp:
– Làm việc ở quê thì sao cũng được, nhưng ở đây là Thành phố nên cô phải chú ý cả trong công việc lẫn tư cách đạo đức, bỏ cái thói ngang ngược hay gây sự, và tuyệt đối không được ganh tỵ rồi hơn thua với người ta…
Bà chưa nói hết câu thì cô ta vội chen ngang:
– Mẹ đang nói gì vậy? con có làm gì đâu mà lại nói như thế chứ? Bộ trong mắt của mẹ thì con xấu xí lắm hay sao?
Bà Dung vẫn không thay đổi thaí độ, mà trong lời nói còn có vẻ nghiêm khắc hơn:
– Tôi nghe người ta phản ánh lại là cô có gây chuyện với nhân viên ở đó…
Lý đứng phắt dậy, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nên vội rặn ra hai giọt nước mắt, cô ta nghẹn ngào như oan ức lắm:
– Con biết ai nói với mẹ rồi, cô ta ghét con, tiếc rằng ngày xưa mẹ kêu con lên đây để bảo vệ cho cô ta, biết vậy thì để con Đào nó dạy cho một bài học, họa chăng mới sáng mắt ra…
Cả bà Dung lẫn bà Út đều giật mình. Cô Lý đang nói gì vậy? và không cần nói thì ai cũng biết người mà cô ta đang nói chính là Ngọc Huyền. Không thể nào tin được hiện nay chính cô ta cũng đang được Huyền tạo công ăn việc làm, vậy mà trong đầu lại còn nảy sinh ý nghĩ ghen ghét, đố kỵ. Nếu như thế chỉ còn một cách duy nhất là cho cô ta nghỉ việc và đưa về quê. Nghĩ vậy bà dằn từng tiếng:
– Nếu cô không thay đổi mà vẫn giữ cái thói ngang ngược như vậy, thì bắt buộc tôi phải đưa cô về quê không thể tiếp tục làm ở đó nữa. Nhân đây có cả bà Út làm chứng, tôi muốn hai bên tính toán, và tôi bàn giao số tiền lương mà trong thời gian cô làm việc ở quán có gửi tôi giữ…
Sững người một giây, Lý hiểu rõ bà Dung đang nói gì và nói đến ai. Việc này rõ ràng ông Toàn bếp trưởng đã hớt lẻo với con Huyền thì bà Dung mới biết. Nhưng mà việc này tại sao Ngọc Huyền lại không nói với cô, mà lại phải nói với bà Dung? dù sao bà cũng già rồi lại ốm đau tại sao không để cho người ta nghỉ ngơi, mà lại còn hành người ta như thế? Có bao giờ nhân cơ hội này mà cô ta muốn hạ uy tín của cô đối với bà Dung không? Nếu đúng như vậy thì cô ta quả là ác ᵭộc…
Thấy Lý im lặng. Bà Dung nói tiếp:
– Cô nghe lời tôi thu xếp về quê kiếm việc làm, hoặc với số tiền này có thể mở một quán nho nhỏ kiếm sống. Ý cô thế nào?
Cố nặn ra mấy giọt nước mắt, Lý cố gắng năn nỉ làm cho bà mủi lòng:
– Con đã coi dì như mẹ, trước giờ con ở với dì cũng bốn năm năm rồi, Dì đi đâu thì con theo đó, con đã ʇ⚡︎ự hứa với lòng mình sau này nếu Dì già yếu thì con sẽ chăm sóc. Còn nếu như con trở về quê thì con sẽ bơ vơ có một mình, mà dì hiểu rồi đó thân gáι một thân một mình, cha mẹ con cũng không còn. Giờ đây con không có một người nào thân thích, nên đã từ lâu con coi dì và dì út như người mẹ của mình. Xin hai dì thương tình mà cứu vớt con, nếu cô Huyền không đồng ý thì con không làm ở quán cũng được, nhưng cho con về ở đây kể cả con nấu nướng phục vụ hầu hạ hai Dì cũng được, cũng không cần tiền lương. Rồi một thời gian sau con có thể tính toán xem làm cái gì để kiếm tiền sinh sống…
Nghe cô Lý nói bà Út bỗng mủi lòng. Cũng tại bà đã đưa cô ta về đây, rồi Bà lại nghĩ đến chặng đường của mình ngày xưa. Quay sang bà Dung, bà nói:
– Kể cũng Ϯộι chị ạ. Hay là bây giờ chúng ta cho cô Lý ở đây, hoặc là chị nói với Ngọc Huyền thôi thì bỏ qua cho cô ấy, hoặc là chuyển cổ sang bộ phận khác…
Vừa nghe bà Út nói như thế thì Lý chốt ngay:
– Dạ đúng rồi, Đúng là cô ta cố ý hành con chứ giúp đỡ cái gì, ai đời con là con gáι mà lại giao cho nhiệm vụ nhận hàng thì thật sự là không hợp chút nào. Có hôm hai ba giờ sáng là xe đã đến, con đã phải dậy rồi. Sau đó là xuống bếp để phụ trách nấu cơm, một ngày phải làm việc quần quật mười mấy tiếng đồng hồ, đã vậy muốn xin nghỉ sớm một chút cũng không được…
Bà Dung nói:
– Thì những việc đó trước giờ ở quê vẫn làm đó thôi. Làm hàng ăn cực lắm, vậy mà có ai kêu ca gì đâu?
– Đành rằng là thế, mà con cũng có nói gì đâu, tuy rằng ở đây nó khác không giống như chúng ta nấu cơm ở quê, nhưng mà con vẫn không hề có một ý gì? không hiểu lý do vì sao ai nói cái gì với mẹ, mà mẹ gọi con lên đây rồi bây giờ đuổi con về quê thì con biết như thế nào?
Nghe cô nói như thế thì bà Dung nửa tin nửa ngờ, đấy là chỉ mới nghe qua lời của ông Toàn bếp trưởng phản ảnh lại, chứ thực tế ra chưa có một bằng chứng gì? theo bà muốn kết Ϯộι một ai đó thì phải có nhân chứng vật chứng rõ ràng, đừng có để làm oan cho người ta. Việc này bà sẽ nói lại với Ngọc Huyền. Nhưng còn cô Lý thì tính nết cô này sống với bà bốn năm năm ở quê bà cũng không lạ gì. Cô ta tuy làm việc được lại chịu khó nhanh nhẹn, nhưng cái tính nết thường ích kỷ không muốn cho người nào hơn mình. Hồi còn ở quê thì cả ngày ganh tị với cô Hảo cũng là người làm. Bây giờ lên đây không có cô Hảo nữa thì lại bày trò gì đây. Bà mới nghe Huyền phàn nàn lại thôi chứ Huyền cũng chưa có ý là cho cô ta nghỉ.
Thấy bà Dung có vẻ mềm lòng thì Lý tấп côпg tiếp:
– Mẹ thử nghĩ mà xem, một khi con đã theo mẹ lên đây rồi, giờ con mặt mũi nào mà còn có thể trở về quê nữa. Lúc đó mọi người sẽ nghĩ về con như thế nào? cho dù con có đi xin việc làm thì cũng không có ai đồng ý. Vì người ta lại nghĩ rằng chắc con ở tгêภ đây như thế nào mới bị mẹ đuổi về. Nếu con sai cái gì thì mẹ dạy bảo, mẹ đừng đuổi con về quê nha mẹ…
Bà Dung im lặng, Bà thấy rằng cần phải nói chuyện với Huyền xem cụ thể thế nào? vì chuyện này bà mới nghe nói thôi, chứ còn cũng chưa biết được là thực hư nó thế nào. Nếu đúng bếp trưởng Toàn phản ánh lại như thế thì bà phải trực tiếp điều tra, rồi sẽ có hướng kết luận. Nhưng với bà một khi đã xảy ra chuyện đúng như vậy, thì không thể để cho cô ta tiếp tục ở quán đó nữa.
Bây giờ có đưa cô ta đi đâu hay làm ở bộ phận nào thì cũng vậy? dù sao cô ta làm ở đó thì quản lý Trung và bếp trưởng Toàn cũng đã bám sát. Hơn nữa cũng một phần nào biết được tính nết của cô ta, nếu bây giờ chuyển sang một một bộ phận khác thì lại tiếp tục gây ra chuyện. Nghĩ vậy nên bà đi đến quyết định:
– Trước mắt cô tạm thời nghỉ việc một thời gian, trong thời gian đó cứ tạm thời ở đây. Tôi sẽ tìm hiểu kỹ vấn đề này và sẽ có câu trả lời…
Lý cúi xuống dấu nụ cười mỉa mai, cô ta nghĩ rằng hai bà già quá ngây thơ. Chẳng nhẽ không làm ở đó thì cô sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ đói hay sao? trước mắt cô phải lấy lại số tiền gửi bà ta rồi cô sẽ tính toán sau… cô nói với bà Dung:
– Con mới về làm được một thời gian ngắn, nhưng mà cũng không biết rằng ai đã nói lại với mẹ. Thôi bây giờ con cũng không muốn để mẹ phải đau lòng, bây giờ mẹ đưa lại cho con số tiền lương mà con gửi mẹ trong thời gian mấy năm qua nha mẹ…
Bà Dung gật đầu vào trong tủ lấy ra một tờ giấy đã ghi rõ từng năm từng tháng. Cụ thể với số tiền lương là bao nhiêu? số tiền cô ta ứng là bao nhiêu và còn lại là bao nhiêu… hai bên tính toán rõ ràng. Tiếp theo bà điện cho Trường chuyển số tiền đó cho cô Lý. Sau khi tiền đã vào tài khoản, cô ta đứng dậy và lúc này mới thể hiện rõ bộ mặt thật. Hai mắt gườm gườm nhìn hai người mà nhất là bà Dung, cô ta rít lên từng tiếng:
– Bà nghĩ mình là ai mà có quyền đuổi tôi. Bà nên nhớ già rồi thì làm ơn ngồi một chỗ, đừng ʇ⚡︎ự soi bóng mình tгêภ tường để rồi hoang tưởng nghĩ ta đây tài giỏi. Chào…
Bà Dung ôm ռ.ɠ-ự.ɕ gục xuống, trong khi bà Út la toáng lên cấp cứu và gọi điện cho Trường thì cô ta vẫn thản nhiên bước ra, vẫy một chiếc taxi vừa trờ tới và nhanh chóng rời đi…
Trường và Ngọc Huyền đang đến kiểm tra nhà thầu sửa chữa lại một phần kết cấu của nhà hàng, ở trung tâm quận trung tâm thành phố. Thì nhận được cuộc điện thoại của mẹ, tưởng mẹ hỏi về việc chuyển tiền thì không cần hỏi mà anh trả lời ngay:
– Tiền con chuyển rồi nha mẹ, ở đây ồn lắm, xong việc con về…
Không hiểu sao điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông. Linh tính như có chuyện gì xảy ra, anh vội đi ra ngoài nghe máy, tiếng bà Út vừa khóc vừa nói:
– Trường ơi về đưa mẹ đi viện nhanh lên…
Chẳng kịp hỏi vì sao hay mẹ bị gì mà phải đi viện, cũng không kịp chạy vào nói cho Ngọc Huyền biết. Anh cứ thế lên xe chạy về nhà, lúc này mẹ anh đang nằm tгêภ ghế sofa nơi phòng khách, còn bà Út thì cứ thút thít ngồi sức dầu bên cạnh. Không nói không rằng, anh xốc mẹ ra xe chạy thẳng đến Ьệпh viện.