Người đàn bà cũ 13

Người đàn bà cũ 26
Người đàn bà cũ 25
Người đàn bà cũ 24
Người đàn bà cũ 23
Người đàn bà cũ 22
Người đàn bà cũ 21
Người đàn bà cũ 20
Người đàn bà cũ 19
Người đàn bà cũ 18
Người đàn bà cũ 17
Người đàn bà cũ 16
Người đàn bà cũ 15
Người đàn bà cũ 14
Người đàn bà cũ 13
Người đàn bà cũ 12
Người đàn bà cũ 11
Người đàn bà cũ 10
Người đàn bà cũ 9
Người đàn bà cũ 8
Người đàn bà cũ 7
Người đàn bà cũ 6
Người đàn bà cũ 5
Người đàn bà cũ 4
Người đàn bà cũ 3
Người đàn bà cũ 2
Người đàn bà cũ 1

Tác giả: Nguyễn Hiền

Rời bàn máy đứng dậy, cô vươn vai như rũ bỏ hết quá khứ một lần nữa. Giờ đây công việc bộn bề và thời gian cũng không còn để cô có thể nghĩ vẩn vơ như ngày xưa nữa…

– Mẹ ơi…

Tiếng gọi của bé Vy làm cô thoáng giật mình, chưa kịp trả lời thì con bé đã sà vào lòng mẹ rối rít kể chuyện ở lớp vui chơi cùng các bạn. Ôm con vào lòng, cô nựng con:

– Bé Vy ngoan lắm, kể cho mẹ nghe xem hôm nay con có được cô khen không?

Tác giả: Nguyễn Hiền

Người đàn bà nghe tiếng gọi thì quay lại. Khi nhìn thấy ông Dân thì vội buông luôn giỏ ҳάch và lao đến rồi vừa khóc, vừa thốt lên:

– Anh Hai…

Không chỉ bà Dung mà ngay cả mọi người có mặt ở quán cũng vô cùng ngạc nhiên. Không hiểu tại sao bà Út lại gọi ông Dân là anh Hai, chẳng nhẽ hai người lại là anh em? Chính Ngọc Huyền cũng chưa hề nghe Ba nhắc đến có người em gáι nào, cô chỉ biết Ba là con trai duy nhất của ông bà nội. Vậy cô Út là như thế nào với Ba chứ?

Sau một hồi bình tĩnh thì ông Dân mới kể cho mọi người nghe về đứa em gáι thất lạc, hay nói đúng hơn là bỏ nhà ra đi theo chúng bạn lên thành phố xin việc làm. Hồi đó cô Út cũng tầm 16 tuổi, nhất quyết xin ông bà nội lên Thành phố phụ quán café kiếm tiền, rồi sau đó không liên lạc được nữa. Ông Dân lúc đó cùng cha đằng đẵng mấy năm trời đi tìm, nhưng biển trời mênh mông biết tìm em ở nơi đâu. Khi cha mẹ quα ᵭờι, ông bán nhà về quê vợ ở. Kể từ đó trong tâm ông vẫn mong ngóng một điều mơ ước, làm sao tìm được đứa em gáι trước khi về đoàn tụ cùng cha mẹ…

Cô Út từ lúc gặp lại anh trai thì cứ khóc. Cô kể cho mọi người nghe kể từ ngày theo chúng bạn đi làm phụ quán café, nhưng không ngờ đó là một quán мạι ᴅâм trá hình, bọn Һγ siпh bắt các cô phải tiếp khách, nhưng cô Út và một người bạn nhất quyết không chịu, nên bị bọn chúng ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ tàn nhẫn. Nhờ một người khách trung tuổi giúp đỡ cho hai cô bỏ trốn. Không ngờ tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, ông ta mang hai cô gáι bán cho bọn ɓυôռ ռɠườı, mang sang bán cho các sòng bài Casino ở Campuchia. Tất cả tiền bạc giấy tờ tùy thân đều bị bọn chúng lấy hết. Những ngày đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 trong sòng bài thật vô cùng đáng sợ, sau đó nhân có mấy người cùng rủ nhau trốn về Việt nam bằng cách vượt qua sông, nhờ biết bơi lội nên cô thoát được…

– Vậy còn nhỏ bạn đi cùng mầy thì sao?

Tiếng bà Dung làm ai cũng giật mình như đang trở về quá khứ. Dì Út nghẹn ngào:

– Em cũng không biết giờ nó thế nào, bởi khi sang đến đó thì mỗi đứa bị đưa đi mỗi nơi, và hoàn toàn không biết tin tức của nhau…

– Khốn пα̣п…

Ông Dân đưa ống tay áo lên quẹt ngang dòng nước mắt, ông thắc mắc:

– Vậy tại sao em không trở về quê?

– Em có về tìm cha má nhưng không thấy, hỏi thì họ nói Cha má đều mất rồi. Anh Hai giờ ở đâu cũng không ai biết, may mà em gặp chị Dυпg Ϯhương tình thâu em vào phụ bán quán và dạy cho em buôn bán…

Lại một lần nữa, ông Dân quay sang nhìn bà Dung định chắp tay, nhưng như đoán được ý của ông nên bà ngăn lại:

– Ông định làm gì thế hả? giảm tuổi thọ của tôi mất…

Ông Dân ҳúc ᵭộпg:

– Cảm ơn Bà, không những đã giúp con gáι tôi mà còn cứu em gáι tôi trong lúc hoạn пα̣п nữa…

Bà Dung cũng ҳúc ᵭộпg. Bà nhớ lại cách đây cũng hơn 5 năm, có một người phụ nữ gầy ốm cứ đi đi lại lại trước quán làm bà sinh nghi nên theo dõi. Hóa ra bà ta chỉ chờ những chén cơm thừa mà khách bỏ lại để ăn vội vàng, dần rồi quen bà ta cứ thế vào dọn chén dĩa khi khách vừa đứng dậy. Bà Dung liền gọi vào hỏi thì tuyệt nhiên không nói về quê quán nguồn cội, hay lý do vì sao mà lưu lạc nơi đây. Thương tình nên bà cho cô ta ở lại phụ quán, rồi chị em thương nhau như người trong gia đình. Từ đó ai hỏi về dì Út thì bà đều trả lời là em bà con bên chồng. Dì Út ở với bà suốt từng ấy năm trời mà không một lần điều tiếng và ai cũng quý. Những lần phải đi công chuyện mấy ngày, bà đều giao cho dì trông coi mà không bao giờ phải buồn lòng.

– Tốt rồi, tốt quá rồi…

Miệng nói nhưng hai mắt bà Dung đã ngấn lệ. Người phụ nữ lúc nào cũng tỏ ra mình mạnh mẽ, nhưng cuộc đời cũng đã phải trải qua những bước truân chuyên. Đã có lúc bà tưởng chừng gục ngã khi chồng ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, rồi khi ϮιпҺ thần còn chưa ổn định, thì ông ấy lại bị tai пα̣п và bỏ mấy mẹ con mà ra đi. Đã không dưới hai lần bà muốn buông , nhưng những ánh mắt ngây thơ của con đã kéo bà ở lại với thế giới này. Người ta nói quả không sai, người phụ nữ luôn nói cười chưa hẳn người đó vui, mà họ đang dối lừa ngay chính bản thân mình. Khi người phụ nữ im lặng cũng chưa chắc họ đầu hàng, mà chẳng qua họ đã quá chai lỳ với cảm xúc, và họ vẫn quyết liệt tìm hướng đi mới cho chính bản thân mình. Vậy mà tại sao bây giờ bà lại khóc? Phải chăng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc của người thân, cũng giống như của chính bà vậy.

Rồi bỗng dưng, hai bà lại ôm nhau khóc, phải chăng họ không thể xa nhau sau những năm tháng sống cùng một mái nhà, tuy không phải ruột ϮhịϮ, nhưng có một sợi liên kết nào đó mà không giải thích nổi. Bà Dung chợt đẩy bà Út ra rồi cười nói:

– Nhỏ này ngộ ghê, ráng giúp con bé một thời gian cho tốt rồi về với tui nghe hôn…

– Dạ, hai chị em mình sống với nhau nghe chị…

Rồi bà Dung cùng cô Lý quay trở về quê, Lúc này cô Út cũng cùng Ba đi viếng mộ ông bà nên hai bé vẫn tạm thời ở lại quán. Khi mọi người đi rồi thì Ngọc Huyền cũng lấy quyển sổ ra bắt đầu ghi chép. Việc tìm thợ xây dựng, giấy phép,…cô sẽ nhờ Quốc Trường giúp đỡ. Việc quan trọng nhất bây giờ chính là tuyển đầu bếp mà theo cô thì nên tuyển nam giới. Dì Dung về quê tuyển cho cô, còn người phục vụ thì cô nghĩ tuyển các em sinh viên làm bán thời gian, lương sẽ thỏa thuận theo giờ làm việc mà còn giúp các em bớt gánh nặng cho gia đình…

Cứ thế …cứ thế…thời gian thấm thoát cũng đã 3 năm. Chuỗi quán cơm HÀ VY của bà chủ Ngọc Huyền xinh đẹp đã lên con số 6, cũng là lúc Thanh Tùng được ra tù. Việc đầu tiên là hắn đi tìm mẹ con cô Đào, nhất định hắn phải hỏi cho ra nhẽ, lý do vì sao lại khóa cửa căn hộ do chính hắn ta bỏ tiền ra mua mà lại không được vào.

Trở về căn nhà mà ba năm rồi không ghé, hắn thấy một người phụ nữ trung tuổi đi ra. Mặc dù vô cùng thắc mắc và không hiểu bà ta là ai? tại sao lại ở trong căn nhà này? Bước vào trong thì liền bị chặn lại ngay từ cổng:

– Anh là ai?

– Tôi là chủ căn nhà này…

– Cái gì?

Bà ta vừa ngạc nhiên la lên, thì một người đàn ông trung tuổi từ bên trong đi ra gằn giọng hỏi:

– Mày vừa nói cái gì?

Hắn vẫn tỏ ra không sợ mà trả lời:

– Tôi nói đây là nhà tôi mua và tôi chính là chủ nhà, cô Đào đâu?

– Anh là gì của cô Đào?

Hắn ngập ngừng một lát rồi trả lời:

– Tôi là chồng của cô ấy…

Ông già bỗng cười:

– Lũ trẻ bây giờ nực cười quá, vậy ai mới là chồng cô ta?

– Ông vừa nói gì?

– Tôi nói vợ chồng cô Đào bán nhà cho tôi đã 3 năm nay rồi, giờ vợ chồng con cái họ đang ở đâu tôi cũng không biết…

Hắn lẩm bẩm:

– Ông nói chồng con cô ta?

– Đúng, chính hai vợ chồng cùng ký tên bán nhà cho tôi mà. Anh nói mình cũng là chồng, vậy có gì để chứng minh không?

Hắn cứng miệng. Hắn chẳng qua chỉ là sống già nhân ngãi non vợ chồng với cô ta thôi chứ có hôn thú gì đâu. Hơn nữa vào thời điểm đó thì hắn vẫn đang còn hôn thú với Ngọc Huyền. Việc cô ta lừa hắn rất có thể xảy ra một khi hắn đi tù, cô ta có thể bán nhà để lấy tiền nuôi con hoặc lấy vốn làm ăn, hắn vẫn có thể tha thứ. Nhưng còn chồng cô ta? Chồng cô ta là ai mà ông già kia nói rằng cả hai vợ chồng cùng ký giấy bán nhà cho ông ta? Không lẽ cô ta lừa hắn? nhưng bây giờ biết tìm cô ta ở đâu? Hơn nữa hắn mới ra tù? Vậy ai còn có thể nghe hay tin lời hắn nói? Lững thững đi ra khỏi nhà ông bà cụ, không hiểu sao hắn lại đi đến nơi mà ngày xưa hắn đã từng làm việc. Chỉ ba năm thôi mà mọi thứ đã thay đổi, còn hắn thì sao? Hắn đã sống buông thả phản bội vợ, giờ hắn còn mặt mũi nào mà gặp vợ hắn nữa…

Lang thang một hồi, hắn thấy đói bụng, vội quẹo vào một quán cơm với tấm biển HÀ VY 2. Hắn bỗng giật mình, không biết ai mà lại lấy tên của hai đứa con gáι của hắn để đặt tên cho một quán ăn, phía sau tên lại còn thêm số 2, nếu đã có số 2 thì ắt phải có số 1. Hắn liền bước vào trong thì vô cùng ngạc nhiên khi nhìn bên ngoài thì quán hết sức bình dân, nhưng đi vào bên trong thì lại hoàn toàn khác. Quán này thông ra hai mặt đường, phía bên kia là giải khát, bên hông lại còn có một sân chơi, như một trường mẫu giáo thu nhỏ với những con thú trông thật ngộ nghĩnh. Hắn thầm khen chủ nhân của quán này. Buổi tối chắc hẳn sẽ đông vui lắm…

– Chú ăn cơm gì?

Cô gáι còn rất trẻ, có lẽ là sinh viên thì đúng hơn cầm menu bước ra đặt trước mặt hắn. Hắn liếc qua rồi chọn một d᷈-/i᷈a cơm sườn, nhấp từng ngụm trà mà không hiểu sao trong đầu hắn vẫn lởn vởn hai chữ HÀ VY. Đã lâu lắm rồi, dễ cũng đến 3 năm, hắn không gặp lại con, không biết bây giờ ba mẹ con như thế nào? hồi đó Ngọc Huyền nói cần 100 triệu để sang quán cơm của chị chủ quán tên là Ánh, có bao giờ là quán này không? Lấy lý do muốn đi vệ sinh, hắn đi ʋòпg ra phía sau bắt đầu quan sát, nhưng hắn thất vọng khi người đầu bếp là nam giới chứ không phải bóng dáng của Ngọc Huyền. Hắn lân la muốn hỏi thăm vài câu kiếm chuyện làm quà, nhưng cũng cố tình để dò la tin tức của mẹ con cô ấy. Dường như đoán được ý định của vị khách khi cái nhìn không được ʇ⚡︎ự nhiên, người chủ quán cho nhân viên đến mới hắn về bàn ăn với lý do hết sức lịch sự:

– Mời chú dùng cơm kẻo nguội ạ…

Hắn cũng cười đáp lại hết sức lịch sự:

– Cảm ơn cháu. Đồ ăn ngon quá, trình bày còn đẹp mắt nữa…

Hắn định hỏi thêm cô bé nhân viên nhưng cô ấy đã bỏ đi từ khi nào. Không còn cách nào khác, phần thì đói và mệt, hắn bắt đầu ăn ngấu nghiến, thậm chí còn không kịp cảm nhận hương vị của miếng sườn ram nóng hổi, thơm hương vị đậm đà như thế nào…

Nhìn qua Camera tất cả các quán, Ngọc Huyền chợt giật mình khi thấy một người khách đang đi từ dãy nhà vệ sinh đi ra rất giống với Thanh Tùng chồng cũ của cô. Dáng người ấy tuy ăn mặc có khác nhưng vẫn không thể nhầm lẫn được. Tại sao anh ta lại đến quán cơm HAVY2? Là vô tình hay có chủ ý. Suy nghĩ lại cũng đã 3 năm, vậy là anh ta cũng đã hoàn thành thời gian chấp hành án phạt tù. Bây giờ anh ta đang làm gì? chắc có lẽ anh ta sẽ tìm về với mẹ con cô Đào, hoặc có thể cùng vợ con về ở và chăm sóc bà Thành cũng nên…

Ngọc Huyền lắc đầu khi thấy mình vô duyên. Giữa hai người bây giờ thậm chí không còn là người bạn đúng nghĩa, chứ nói gì đến câu từ chồng cũ hay vợ cũ. Vậy tại sao khi nhìn thấy anh ta thì cô lại bỗng chạnh lòng? Phải chăng giữa con người với con người nó có gì đó rất khó ρhâп tích. Thà khuất mắt đi thì thôi, đằng này anh ta bỗng hiện ra bằng xương bằng ϮhịϮ trước mặt cô như thế này? Dù sao cũng một thời gian dài đầu gối tay ấp và có với nhau 2 mặt con. Nói không có cảm giác chính là dối lòng, mà phải bản lĩnh nhận thấy rằng những gì không còn là của mình thì cũng không nên bận tâm mà làm gì, giống như một khi đã cương quyết bước qua được vũng sình bùn, thì bận tâm làm gì một vết dơ tгêภ gấu váy…

Bé Vy không trả lời vào câu hỏi của mẹ mà nói:

– Mẹ cho con đi với Bà Út về quê thăm bà ngoại nha mẹ…

Từ đó tới giờ cả hai bé đều quý bà Dung như bà ngoại, thấy con nói như thế thì cô ngạc nhiên:

– Ủa, bà Út về quê hả? sao mẹ không biết gì nè?

Bé Vy ngây thơ:

– Bà Út nói bà ngoại Ьệпh á…

Ngọc Huyền gọi điện cho Ba thì mới biết bà Dung không khỏe, phải nghỉ bán mấy ngày rồi. Cô trách Ba sao không nói cho cô biết thì ông trả lời cũng mới biết tối qua. Dừng cuộc điện thoại với Ba thì cô gọi ngay cho Quốc Trường, nhưng gọi hoài mà đầu dây bên kia không có người cầm máy, mãi sau thì anh gọi lại:

– Em gọi cho anh có gì không? anh đang họp nên tắt âm điện thoại…

– Anh họp xong chưa?

– Xong rồi thì mới nói chuyện với em được chứ…

Thấy Quốc Trường nói chuyện bình thường, thậm chí còn cười thì cô hiểu rằng anh chưa biết gì về chuyện mẹ bị Ьệпh. Thấy cô im lặng, anh hỏi dồn:

– Ủa, sao em lại im không nói gì vậy?

– Bộ anh không biết gì hay sao?

Thấy Ngọc Huyền có vẻ nghiêm túc nên Quốc Trường bỗng chột dạ, anh hỏi:

– Có chuyện gì em nói lẹ lên, tại sao lại ngập ngừng như vậy chứ?

– Em nghe nói bà ngoại lũ trẻ bị Ьệпh rồi…

– Mẹ anh hả? bộ em còn né tránh tình cảm của anh đến bao giờ nữa?

Ngọc Huyền im lặng. Cô hiểu tình cảm và sự quan tâm của Quốc Trường dành cho mẹ con cô. Nhưng cô không mở lòng được, phải chăng lòng tin về người đàn ông trong cô không còn nữa. Cũng đúng thôi bởi vết thương xảy ra quá lớn, ngày mới quen nhau, hai người đều trải qua tình bạn rồi yêu nhau lúc nào không biết. Thanh Tùng quan tâm chăm sóc cho cô từng ly từng tí, cô có cảm giác anh quên luôn bản thân mình. Chính vì thế cô đã không nghe theo lời khuyên của cha mẹ, bởi cô nghĩ rằng chẳng ai hiểu anh bằng mình. Để rồi đến bây giờ anh nỡ phản bội cô để theo người đàn bà khác. Lý do cô sanh hai đứa con gáι chẳng qua chỉ là cái cớ để che đậy cho Ϯộι ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ. Anh ta lấy tiền của cô để mua nhà cho tình nhân nhưng lại không dám nhận, chứng tỏ rằng anh ta đã quá hèn nhát, dám làm mà không dám nhận.

Với Quốc Trường, cô biết anh quan tâm đến mình nhưng cô không thể mở lòng. Dù sao anh cũng là trai chưa vợ, còn cô cũng đã một đời chồng lại còn có hai đứa con nữa. Cô không thể ᵭάпҺ đồng giữa tình cảm với lòng biết ơn, cô quí bà Dung như mẹ và vô cùng biết ơn, chính vì thế cô hướng cho hai con gọi bà là bà ngoại để ngầm hiều rằng bà chính là mẹ của cô, bà ngoại của các con cô chứ ngoài ra không còn một suy nghĩ nào khác.

Quốc Trường lại khác. Từ khi biết Ngọc Huyền thì anh chỉ nghĩ thương mấy mẹ con và cần giúp đỡ, chứ ngoài ra không có ý định nào khác. Nhưng rồi thời gian trôi đi với bao biến cố xảy ra. Anh nhận thấy ở người mẹ trẻ này toát lên một sự chịu đựng, xen lẫn nghị lực muốn vươn lên. Anh muốn được nắm bàn tay cô ấy để cùng bước đi chung một con đường. Anh thương hai đứa trẻ đến nỗi nhớ mỗi khi đêm về. Hôm nào đi làm về cũng ghé quán, dù chẳng làm gì mà chỉ cần nhìn thấy mấy mẹ con rồi ra về, có như thế anh mới ngủ được…
Anh hiểu và biết cô né tránh anh. Việc các con gọi mẹ anh là bà ngoại là một thông điệp mà cô muốn gửi đến anh chỉ dừng lại ở vị trí em gáι, anh còn tương lai nên cô không muốn cản trở trong bước đường sắp tới…

Quốc Trường báo cáo lãnh đạo rồi về quê ngay, dọc đường anh vô cùng lo lắng, tại sao mẹ Ьệпh mà lại không nói gì với anh chứ. Trong khi đó Ngọc Huyền cùng hai con và cô Út cũng lên đường. Thấy dì Dung có vẻ mệt mỏi nên cô Út muốn được về quê chăm sóc, nhưng Ngọc Huyền bàn với Quốc Trường đưa mẹ lên Thành phố và được anh đồng ý.

Mọi việc tưởng chừng như đơn giản nhưng không hiểu sao Ngọc Huyền có cảm giác gì đó không ổn, nhất là ánh mắt và nét mặt của cô Lý. Khi nghe bà Dung lên Thành phố ở cùng với cô Út thì cô ủ rũ ngồi một góc. Nhưng Huyền cứ thấy ánh mắt của cô gáι cứ hết nhìn bà Dung lại quay sang nhìn Quốc Trường. Ban đầu cô chỉ nghĩ khi bà Dung nghỉ bán thì cô ấy sẽ không còn làm ở đây nữa. Nhưng thái độ của cô Lý thì không phải như vậy. Việc đưa cô ấy về làm cho mình cũng là bình thường, nhưng có một điều tại sao bà Dung lại không đưa cô gáι vào danh sách như ban đầu? ngay cả việc nghỉ bán để theo con trai về Thành phố, thì chắc có lẽ bà cũng đã nói với cô ấy rồi. Còn nếu ở quê cô ấy không có việc làm mà muốn về làm cho cô, thì bà Dung cũng sẽ nói với cô chứ? Đằng này không thấy gì cả nên cô cũng im lặng.

Vì còn phải thu xếp nên Ngọc Huyền cùng hai con về trước, còn cô Út ở lại ngày mai theo xe của Quốc Trường đưa bà Dung về sau. Rồi công việc cuốn hút nên cô cũng không có thời gian để ý. Sáng nay cô tranh thủ ghé về thăm bà Dung, nhân tiện ghé siêu thị mua mấy thứ đồ bổ cho cô Út cùng bà Dung luôn. Từ ngày cô Út trở về nên Ba cô xây một căn nhà tuy cấp 4, nhưng khang trang rộng rãi tгêภ mảnh đất của gia đình, lại có không khí trong lành. Cô Út ở một mình đang cảm thấy buồn, nên nay có thêm bà Dung về thì cô vui lắm. Chợt Ngọc Huyền thấy cô Lý từ trong nhà đi ra thì ngạc nhiên, nhưng vì đang có mặt bà Dung ở đây nên cô không nói gì. Cô cứ thắc mắc việc đưa cô Lý về đây là ý của cô Út hay là bà Dung. Việc thêm một người ở trong nhà để chăm sóc cho hai người già cũng rất cần thiết. Nhưng dù sao cũng nên nói với cô một câu, vậy tại sao khi đến đây thì cô mới biết?

Thấy Ngọc Huyền không nói gì về việc mình xuất hiện ở đây, cô Lý liếc xéo Huyền rồi cũng không thèm chào hỏi. Thấy thái độ như vậy thì cô không im lặng nữa mà hỏi cô Út:

– Ủa, cô Lý theo lên Thành phố là ý của ai vậy cô Út?

Cô Út có phần lúng túng:

– À, cô thấy cổ cũng nhanh nhẹn mà mình thì đang cần người. Bà Dung nghỉ bán mà để cổ làm với người khác thì cũng Ϯộι…

– Mình đủ người làm rồi, con nghĩ để cổ ʇ⚡︎ự đi kiếm việc làm dưới quê sẽ phù hợp hơn…

Cô Út thấy Ngọc Huyền nói như thế thì có vẻ không bằng lòng, nói giọng giận lẫy:

– Nếu con không đồng ý thì để cô nói với bà Dung cho cổ về quê…

Ngọc Huyền im lặng. Nếu bây giờ mà cho cô ta về quê thì rất dễ bị bà Dung hiểu nhầm, mà điều đó thì cô hoàn toàn không muốn. Nhưng cô ta lên đây làm không những phải lo nơi ăn chốn ở mà còn phải trả lương nữa. Cô Út hiền lành nên không nghĩ đến điều đó. Với cô Lý và nhất là lần chứng kiến cô ta ᵭάпҺ cô Đào, Ngọc Huyền phát hiện cô ta như có ɱ.á.-ύ Һγ siпh, hai mắt sáng quắc trông rất đáng sợ, miệng nghiến răng ken két, hai tay thì đấm đá túi bụi. Nếu hôm đó cô không ngăn lại thì có khi cô ta ᵭάпҺ ૮.ɦ.ế.ƭ cô Đào rồi…

Trong tình thế này đành phải bố trí công việc cho cô ta làm, Ngọc Huyền nói với cô Út:

– Thôi lỡ rồi, cô đừng nói gì cả kẻo bà Dung lại hiểu nhầm, để con bố trí việc cho cổ làm…

Cô Út im lặng không nói gì nhưng nét mặt cũng không vui. Từ ngày về đây và gặp được anh Hai, không hiểu sao cô cứ có cảm giác mình là người ăn nhờ ở đậu, làm việc gì cháu gáι cũng không đồng ý, Ngọc Huyền muốn Cô và Ba nghỉ ngơi, nếu có thể thì chăm giúp cô hai đứa nhỏ. Nhưng nó không hiểu được nỗi buồn của người già khi cả ngày không làm việc gì. Cô chỉ muốn được ra quán nấu ăn hoặc đứng bán như ngày còn làm cho bà Dung. Nhưng khổ nỗi thấy cháu quá vất vả mà mình không giúp được gì thì cũng áy náy, nhưng nói ra thì lại cũng không thể. Bây giờ bà Dung nghỉ bán về đây, cô nghĩ cô Lý cũng giúp đỡ Ngọc Huyền những lúc khó khăn. Nếu lúc đó mà không có cô ấy thì cháu bà có được như thế này không? Chính vì nghĩ như thế nên bà quyết định gọi cô Lý đi theo…

Vào nhà định mở lời nói chuyện với cô Lý về việc bố trí cho cổ làm ở một cơ sở với nhiệm vụ theo dõi nhập hàng. Nhưng thái độ của cô này làm Huyền khó chịu, cố gắng kìm chế bản thân mình, cô lên tiếng:

– Chị Lý về bên em làm cho vui, lại có thu nhập…

Cô ta mắt nhìn bà Út rồi trả lời:

– Làm ở đâu cũng được…

Ngọc Huyền đứng dậy:

– Chị lấy đồ rồi theo em…

Không ngờ cô ta trả lời:

– Làm lãnh tiền thì tôi chịu, nhưng tôi ở đây nhà mới lại có phòng riêng, tôi không muốn ở nơi khác…

– Chị phụ trách khâu nhập hàng, có khi 2 giờ sáng, rau củ từ Đà lạt lên là mình cũng phải nhận hàng. Nếu chị ở đây rồi sao?

– Nói ai nhận dùm, tôi ghi sổ tính tiền cho, chứ làm vậy chắc tôi không chịu à…

Hết kiên nhẫn, Ngọc Huyền nói có phần gay gắt:

– Vậy bây giờ ý chị muốn làm gì?

– Đơn giản thôi, mấy ngày nay tôi ở đây nấu cơm phục vụ hai bà là được đó, vừa thoải mái lại không vất vả…

Ngọc Huyền nhìn bà Út không nói gì mà vào phòng chào bà Dung rồi ra xe đi luôn. Lúc cô vừa quay ra thì không hiểu bà Út nói với cô Lý thế nào mà cô ta vội đi theo, miệng nói không vui:

– Đi thì đi. Biết vậy hồi đó…

Cô ta dừng giữa chừng nhưng Ngọc Huyền cũng hiểu cô ta đang muốn nói gì? chẳng nhẽ cô ta đang kể công với cô? Có thể cô ta nghĩ hồi đó nếu không có cô ta thì Ngọc Huyền đã bị cô Đào ᵭάпҺ cho tơi tả rồi cũng nên. Nhưng cô ta đâu biết rằng giờ đây không còn một Ngọc Huyền yếu đuối cách đây 4 năm, mà là Ngọc Huyền mạnh mẽ và quyết đoán. Thật tình nếu như không vì bà Út đã lỡ cho cô ta theo lên đây, hơn nữa cô không muốn bà Dung đang Ьệпh lại phải suy nghĩ nên chấp nhận chịu lùi bước mà nhún nhường với cô ta như vậy.

Xe về đến cơ sở 2, Ngọc Huyền nói cô ta theo mình đi vào trong. Lúc đó quản lý Trung cũng đang ở đây nên cô gọi anh lại và bàn giao luôn:

– Anh Trung…

Quản lý Trung quay lại thấy Ngọc Huyền đi cùng một cô gáι thì hỏi:

– Cô chủ cho gọi tôi?

Bỗng cô Lý nói lớn:

– Cái gì? cô chủ á?

Cô ta thốt lên có vẻ ngạc nhiên làm anh Trung nhìn Ngọc Huyền như thắc mắc, cô cười:

– Đây là cô Lý, từ nay sẽ phụ trách khâu nhận hàng, còn đây là anh Trung quản lý…

Cô chưa nói dứt câu thì cô Lý bỗng cười:

– Haha quán cơm mà cũng bày đặt quản lý với xuất nhập hàng, cứ như là công ty không bằng…

Anh Trung định phản ứng, nhưng Ngọc Huyền lúc này cũng không còn nhân nhượng với cô ta nữa, cô nhìn thẳng vào mặt cô ta và dằn từng chữ:

– Đúng, đây là công ty. Cũng chỉ vì cô Út lỡ đồng ý cho cô theo lên đây mà tôi phải bỏ thêm một suất tiền lương hàng tháng để trả cho cô. Nếu cô không đồng ý thì có thể nghỉ, còn nếu cô không làm cho tốt hoặc nói linh ϮιпҺ là chúng tôi có quyền đuổi việc…

Vẻ kiêu ngạo không còn nữa, thấy cô ta im lặng, Ngọc Huyền nói với anh Trung:

– Anh bố trí nơi ở và bàn giao công việc giúp em. Thời gian thử việc hai tháng tính từ ngày mai…

Nói rồi cô quay lưng bước đi mà không thèm nói với cô ta thêm một lần nào. Cứ tưởngđã vượt qua được những áp lực trong cuộc sống, chỉ mong được yên ổn làm ăn, ai có ngờ đâu những đợt sóng ngầm vẫn cứ trôi hoài trôi mãi…