Khi tình đầu là tình cuối – Chương 8

Khi tình đầu là tình cuối – Chương 20
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 19
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 18
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 17
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 16
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 15
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 14
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 13
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 12
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 11
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 10
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 9
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 8
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 7
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 6
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 5
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 4
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 3
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 2
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 1

Tác giả: An An

Tôi nghe tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra, chắc hẳn Khánh đang tìm xem tôi có trong phòng hay không. Anh ta lùng sục khắp nơi nhưng không thấy được chỗ tôi đang trốn. May thật, nếu để Khánh bắt được, chắc chắn sẽ có một trận ẩu đả diễn ra.

– Đừng để tao phát hiện mày có ý đồ với Thư, tao mà có bằng chứng thì mày ૮.ɦ.ế.ƭ chắc, lúc đó bố sẽ chẳng bênh vực mày nổi.

Tiếng sập cửa thật mạnh vang lên, không gian trở lại yên tĩnh.

– Chị ra đi.

Tôi thở phào đứng lên, ʇ⚡︎ự dưng lại thấy lo cho Kiệt vì câu cảnh cáo của Khánh vừa rồi. Kiệt vẫn điềm tĩnh nói.

– Đợi một lát anh ta ra ngoài rồi về.

– Chúng ta đừng có những hành động như lúc nãy nữa.

– Chị không thích hay sợ anh ta?

– Tôi sợ bố cậu biết, tôi không trả nổi mười lần tiền đền bù đâu.

Lý do này khá hợp lý vừa khiến Kiệt khinh thường tôi. Phải, tôi muốn biến mình thành một kẻ hám tiền như Khánh nói để cậu ấy thôi quyến luyến nữa. Mọi chuyện nên dừng tại đây, nếu đi quá xa cậu ấy sẽ bất hòa với bố mình, đó là điều tôi không muốn chút nào.
Kiệt nhếch môi đi tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

– Anh ta đi rồi.

– Vậy tôi cũng về đây. Ngủ ngon.

Tâm trạng không tốt nên tôi lái xe rất chậm, về đến nhà đã hơn chín giờ. Vào tới cửa, tôi ngạc nhiên khi tối nay Vũ không ra ngoài cậu ta đang xem tivi ở phòng khách, đúng là khó tin.

– Làm gì bất ngờ dữ vậy?

– Bình thường giờ này không thấy cậu ở nhà.

– Tôi có việc muốn nói với chị.

– Cậu nói đi.

Kể từ khi mẹ con Vũ dọn về đây sống, đây là lần đầu tiên chúng tôi nói chuyện nghiêm túc với nhau. Vũ hắng giọng.

– Tuần sau tôi đi công tác nhờ chị quan tâm đến mẹ giúp tôi.

– Điều này cậu không cần phải lo. Còn gì nữa không?

– Về chuyện cưới tên Khánh, chị không cần suy nghĩ lại hả?

– Tiền tôi cũng nhận rồi, không thay đổi được gì nữa.

Vũ nhướng mày, thấy cậu ta quan tâm đến mình tôi cũng vui vui. Chợt nhớ ra tôi đã đồng ý với Khánh tối mai sẽ đi chơi với anh ta, sẵn tiện có Vũ nên tôi dò hỏi trước.

– Cậu biết Khánh thường hay lui tới những chỗ nào không?

– Có biết, anh ta là khách VIP của mấy quán bar lớn ở Hà Nội.

– Anh ta ngoài mê gáι ra thì còn sở thích gì đặc biệt nữa?

– Phê tђยốς.

Vũ trả lời ngắn gọn xúc tích, tôi há mồm không biết hỏi gì nữa. Bao nhiêu cám dỗ tгêภ đời Khánh không thiếu món nào, cứ sống hưởng thụ, trác táng như vậy tiền chất cả núi cũng tiêu hết. Thấy tôi bị dọa cho sợ, Vũ cười cười nói.

– Chị đừng ngạc nhiên quá, cưới nhau về bao nhiêu thói hư tật xấu của anh ta cũng lộ hết thôi. Theo như tôi thấy, chị không chịu nổi quá ba ngày.

– Phải rồi, anh ta có một người em trai, cậu có nghe nhắc đến không?

– Cậu ta tên Kiệt, hai mươi ba tuổi, phó giám đốc của tập đoàn Thiện Đức, nghe đâu rất có năng lực.

Vũ chơi chung với đám thiếu gia nhà giàu bậc nhất Hà thành, hỏi cái gì cậu ta cũng biết, giống như bách khoa toàn thư vậy. Bốn năm qua tôi ở Úc nên không rành, thấy tôi nhắc đến Kiệt, cậu ta tò mò hỏi.

– Đừng nói chị có hứng thú với cậu ta?

– Ừ, lúc trước từng có.

– Chị ૮.ɦ.ế.ƭ chắc rồi, nếu Khánh biết, anh ta không để yên đâu.

Tôi biết chứ, vậy nên mới không muốn dây dưa với Kiệt nữa. Ngồi một lát rồi về phòng, thay quần áo, tẩy trang xong thì đi ngủ. Nằm tгêภ giường, tôi vô thức sờ lên môi, nụ hôn của Kiệt làm tôi mất ngủ cả đêm.

Sáng nay tôi đến dự buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty AL, họ là đối tác cung cấp thiết bị nội thất cho công ty mấy năm gần đây. Hai bên hợp tác thuận lợi nên mọi hoạt động của AL đều mời bố tôi. Hồi đại học tôi có theo bố ra ngoài dự tiệc vài lần, cũng quen biết một số người. Giờ trở về tất cả đều dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn tôi. Thời thế thay đổi lòng người cũng thay đổi theo.

– Chào cô.

Một người đàn ông ngồi xuống cạnh tôi, chiếc bàn mười người dần kín chỗ. Tôi lịch sự mỉm cười đáp lại. Anh ta hình như có hứng thú với tôi, ánh mắt dừng lại thật lâu, còn bắt chuyện trước.

– Cô là Tổng giám đốc của công ty xây dựng Quốc Hùng đúng không?

– Phải, là tôi.

– Rất hân hạnh được gặp cô, bông hồng của ngành xây dựng.

Trước những lời khen có cάпh, tôi chỉ cười trừ, không mấy quan tâm lắm. Tгêภ sân khấu đã bắt đầu màn giới thiệu, tôi vờ như chăm chú nên phớt lờ anh ta. Chiếc ghế cuối cùng phía bên tay phải vẫn chưa có người ngồi, hơn mười phút sau, chủ nhân của nó mới xuất hiện. Dáng người cao cao này nhìn rất quen mắt, trùng hợp thế nào lại là Kiệt. Cậu ấy tới trễ nhưng rất được săn đón, mọi ánh mắt đều tập trung về phía này. Kiệt gật đầu chào những người chung bàn, sau đó nghiêm túc nhìn lên sân khấu, chẳng đoái hoài gì đến tôi.

Kiệt đang làm đúng, cậu ấy tốt nhất cứ hành xử như vậy. Chỉ là bản thân tôi lại mâu thuẫn, khi ngồi gần cậu ấy thật khó mà kiềm nén cảm xúc của mình. Kiệt ngồi phía trước, bờ vai vững chãi thẳng tắp, đừng nói đến chuyện tuổi tác, cậu ấy bây giờ không dành cho tôi nữa rồi.

– Chúng ta có thể giữ liên lạc với nhau không?

Người đàn ông bên cạnh liên tục thể hiện sự quan tâm quá mức với tôi. Anh ta là trưởng phòng marketing của AL, từ nãy tới giờ cứ nói chuyện không ngừng làm tôi mất tập trung. Tự dưng anh ta hỏi xong Kiệt cũng quay lại, chờ xem phản ứng của tôi như thế nào. Đối với những trường hợp như vậy, tôi không ngần ngại mà từ chối.

– Nếu liên quan đến công việc, anh có thể trao đổi với thư ký của tôi.

– À vâng, tôi hiểu rồi.

Anh ta ái ngại cười cười, quay sang bắt chuyện với người bên cạnh. Đàn ông nói nhiều không phải gu của tôi, lúc này dưới bàn bỗng có một bàn tay lướt qua tìm kiếm, sau đó nắm chặt tay tôi. Giật mình nhìn xuống, tưởng ai, hóa ra là Kiệt. Cậu ấy ngồi nghiêng một bên, mắt nhìn lên sân khấu, hành động mờ ám dưới bàn chẳng ai nhìn thấy cả, ngang nhiên nắm chặt tay tôi không chịu buông.

Từng ngón đan vào nhau, Kiệt bình thản kéo tay tôi đặt lên đùi. Cách một lớp vải, tôi có thể cảm nhận được da ϮhịϮ săn chắc ղóղℊ ҍỏղℊ. Nhớ hồi trước tôi lỡ sờ đùi Kiệt đã bị cậu ấy tránh như tránh tà, giờ thì ngược lại. Cúi đầu cười mỉm, tôi không rút tay về để xem Kiệt muốn làm gì. Mọi người bắt đầu bàn tán về sản phẩm mới, tâm tư của tôi đã dành hết cho người đàn ông phía trước nên lắng nghe chứ không lên tiếng.

– Đêm qua chị thiếu ngủ hả?

– Sao cậu biết?

– Nhìn lớp trang điểm dày cộm tгêภ mặt chị nên đoán thôi.

Kiệt ghé vào tai tôi nói, người ngoài nhìn vào còn tưởng hai đứa đang bàn về sản phẩm mới của AL.

– Tôi muốn uống nước, cậu bỏ tay ra đi.

– Tôi lấy cho chị.

Hành động đưa nước của Kiệt đã thu hút được sự chú ý của trưởng phòng marketing bên cạnh. Anh ta trầm ngâm như đang nghĩ ngợi gì đó. Tôi dứt khoát đẩy tay Kiệt ra, ngồi thẳng người uống nước. Buổi ra mắt kéo dài hơn hai giờ đồng hồ nhưng tôi đã về từ trước, lúc đứng lên, Kiệt cũng đi theo. Về chuyện kết hôn giữa tôi và Khánh, vẫn chưa công bố ra ngoài nên hiện tại không ai biết cả. Thấy Kiệt đi cùng tôi, vài phóng viên có mặt liền chụp ảnh.

Nghĩ lại thái độ của Khánh tối qua, tôi vội bước nhanh hơn, không muốn bọn họ tung tin đồn khiến Kiệt khó xử. Ra đến bãi đậu xe, tôi không thấy cậu ấy phía sau nữa, yên tâm rời đi.

Về đến công ty, tôi xem qua tài liệu rồi chuẩn bị cho cuộc họp đầu tiên kể từ khi tiếp quản. Cơ bản đã nắm được cách thức điều hành của bố, sẽ có nhiều người hoài nghi về năng lực của tôi, nhưng không sao hết, tôi sẽ dùng thời gian để chứng minh.

Cuộc họp bắt đầu vào hai giờ chiều, khi tôi tới, mọi người đã đông đủ chỉ thiếu ông Thăng.

– Bắt đầu đi.

Chú Tuấn thay tôi thông báo một số quy định mới, trong đó một vài cá nhân được đặc biệt nêu tên. Những người trước kia từng làm việc dưới quyền ông Trung, nếu không liên quan đến việc biển thủ công quỹ sẽ được giữ lại. Tuy đã giao cho côпg αп điều tra nhưng ai dám đảm bảo tay chân của ông Trung không còn trong công ty.

– Ôi tôi đến trễ rồi.

Ông Thăng nhíu mày đẩy cửa bước vào, ai nấy đều đang nghiêm túc lắng nghe, sự xuất hiện của ông ta khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.

– Nói tiếp đi chứ?

Tôi nhìn chú Tuấn ra hiệu dừng lại, ông Thăng khinh khỉnh kéo ghế ngồi. Đợi ông ta ổn định vị trí rồi, tôi mới lên tiếng.

– Ngoài những quy định nãy giờ thư ký Tuấn thông báo ra, tôi còn có thêm một vài bổ sung mới. Thứ nhất, nếu không có thời gian đến tham gia cuộc họp có thể xin phép nghỉ, tôi không chấp nhận đi trễ. Thứ hai, những ai đang có ý định lạm dụng chức vụ để lộng quyền thì nên dẹp ngay ý định đó, nếu để tôi biết sẽ sa thải ngay lập tức.

Mọi người có mặt gật đầu, vài ánh mắt hiếu kì nhìn sang ông Thăng, ai cũng nghe rõ những lời vừa rồi tôi muốn ám chỉ người nào. Có thể bố sẽ nhân nhượng hơn, còn tôi thì khác, trong công việc công tư ρhâп minh, nhất định không để tình cảm cá nhân xen vào, bất kì ai sai phạm đều bị xử lý.

Tôi gấp lại tài liệu, đẩy ghế đứng lên nói.

– Được rồi, tan họp.

Ông Thăng đuổi theo từ phòng họp đến tận phòng làm việc của tôi. Thái độ khó chịu ra mặt.

– Cháu muốn nhắm vào chú đúng không?

– Nếu chú thấy mình giống như những gì cháu vừa nói thì đúng rồi đấy.

– Hừ, ông Hùng có đứa con gáι thật nham hiểm. Đến chú ruột mình cũng muốn đuổi khỏi công ty.

Tôi mỉm cười, ai nham hiểm ông ta thừa biết. Xem công ty giống như nhà mình, tôi nghe chú Tuấn nói ông ta còn có mối quαп Һệ bất chính với một nữ đồng nghiệp, lợi dụng chức vụ trưởng phòng nhân sự đưa cô ta lên làm phó phòng. Hôm nay tôi phanh phui ra hết cho mà xem.

– Thím ở nhà có biết chú và một nhân viên nữ tên Quyên đang bí mật qua lại không nhỉ? Đừng tưởng những việc chú làm không ai biết, bố cháu bỏ qua nhưng cháu thì không đâu.

Ông Thăng á khẩu, ấp úng không nói nên lời. Tôi nói là làm, lấy điện thoại ra định gọi cho vợ ông ta.

– Cháu đừng để bà ấy biết. Chú cam đoan không tái phạm nữa. Xin lỗi cháu.

– Chú về làm việc đi.

– Được được.

Như sợ tôi quên cuộc hẹn tối nay, ông Thăng vừa đi thì Khánh gọi. Mỗi lần nghe giọng anh ta là tôi nổi hết da gà.

– Tối nay chín giờ tôi đến nhà đón em nhé?

– Anh nói địa chỉ đi, tôi ʇ⚡︎ự lái xe tới.

– Sao tôi có thể để em đi một mình, ngoan nào, tôi thích phụ nữ nghe lời.

– Vậy theo ý anh.

– Được. Em nhớ ăn mặc thoáng một tí, đừng kín đáo như mấy lần trước, tôi không thích.

Tôi nhếch môi, sao anh ta không nói thẳng, không mặc gì càng thích hơn đi. Cúp máy, tôi ném điện thoại lên bàn, hai tay xoa xoa thái dương. Mấy hôm nay không ngủ được cộng thêm lo lắng chuyện công ty, tôi có hơi căng thẳng. Hôm nay tan làm sớm, về nhà tôi rủ bà Hoa cùng nấu bữa tối. Bố mất rồi, bây giờ căn nhà này chỉ còn lại ba người, thiếu vắng tiếng cười đã lâu, tôi không muốn bà ấy cứ ủ dột mãi.

– Con phụ rửa rau, nấu nướng giao lại cho dì hết đấy.

– Được. Để đó cho dì, phải rồi con gọi thằng Vũ bảo nó về sớm nhé.

– Vâng.

Gần đây Vũ bắt đầu thay đổi, sau khi bố tôi mất, bà Hoa suy sụp ϮιпҺ thần rõ rệt nên cậu ta hơi sợ, biết quan tâm đến mẹ hơn trước. Tôi gọi được mười phút thì Vũ về, nghe mùi thức ăn thơm lừng trong bếp, cậu ta nhíu mày hỏi.

– Mẹ tôi nấu sao?

– Ừ.

Mặt Vũ giãn ra, lên phòng thay quần áo rồi xuống. Hiếm khi cả ba cùng ăn một bữa vui vẻ như hôm nay, bà Hoa liên tục kể lại chuyện cũ hồi bố còn sống. Khi bản thân bận rộn hơn, có thể bà ấy sẽ vơi bớt buồn phiền, tôi chợt đề nghị.

– Hay là dì mở lại tiệm spa đi.

– Bỏ bê mấy năm nay rồi, dì sợ không còn khách.

– Mẹ đừng lo, nếu lỗ con bù vào, ở nhà mãi chán lắm.

– Phải đấy dì. Có Vũ tài trợ, dì không cần sợ vắng khách.

Tôi và Vũ một người một câu khuyên nhủ, bà Hoa cuối cùng cũng đồng ý. Ăn tối xong mới hơn bảy giờ, tôi về phòng, hồi hộp không biết lát nữa Khánh sẽ dẫn tôi đi đâu. Mở tủ quần áo, lựa qua lựa lại một hồi vẫn chưa chọn được bộ nào hợp ý. Ăn mặc hở hang không phải tác phong của tôi.

– Chị có trong phòng không?

– Có, cậu vào đi.

Vũ dựa vào cửa, khoanh tay nhìn.

– Định ra ngoài sao?

– Ừ, đi với Khánh.

– Đổi bộ khác đi. Anh ta chúa ghét những đứa con gáι bánh bèo.

– Vậy sao.

Trong hợp đồng có một điều khoản, trong ʋòпg 5 năm tôi không được phép ly hôn nhưng Khánh thì được. Nghĩa là chỉ cần anh ta chán ghét tôi thì hợp đồng sẽ chấm dứt. Vũ bĩu môi nói thêm.

– Trang điểm lòe loẹt vào, giống hệt mấy cô gáι lần đầu lên phố vậy. Lát nữa đi quán nào thì nhắn tin tôi.

– Cảm ơn cậu.

Tôi làm theo lời Vũ nói, thay bộ váy màu hồng phấn, trước ռ.ɠ-ự.ɕ thắt cái nơ to đùng. Mấy bộ quần áo bánh bèo này khi còn ở Úc một cô bạn đã tặng cho tôi nhân dịp sinh nhật. Cứ tưởng sẽ không bao giờ động đến nhưng hôm nay được dịp lấy ra mặc.

Trang điểm mất rất nhiều thời gian, tôi cố biến mình khác đi, mắt kẻ thật đậm, ᵭάпҺ má hồng ngang ngửa màu bộ váy đang mặc. Thêm đôi môi tô đỏ rực nữa, đảm bảo anh ta nhìn chả dám hôn.

—————-