Khi tình đầu là tình cuối – Chương 7
Tác giả: An An
Thanh toán xong Kiệt cùng tôi ra bãi đậu xe, đôi giày cao gót mười ρhâп khiến tôi không thể đi nhanh bằng cậu ấy. Được một đoạn, Kiệt quay lại chờ, lắc đầu nói.
– Chị vẫn lười vận động như cũ.
– Không có, tại cậu đi nhanh quá thôi. Lần sau ra ngoài với bạn gáι thì đi chậm lại.
– Để làm gì?
– Còn phải hỏi, tôi đoán chẳng có cô gáι nào theo đuổi cậu.
Kiệt cười nhạt nhẽo đáp.
– Chị sai rồi, những người theo đuổi tôi có thể xếp thành hàng dài từ đây đến bãi đậu xe.
– Cậu chọn được ai chưa?
– Được rồi!
– Ai vậy, bật mí cho tôi được không?
Bày ra vẻ mặt đầy ẩn ý, Kiệt cười như không cười lắc đầu.
– Keo kiệt.
– Còn chị?
– Tôi sắp cưới anh cậu, có người trong lòng cũng gạt qua một bên thôi.
Cả hai đều im lặng, mối quαп Һệ của chúng tôi sẽ chuyển thành chị dâu em chồng trong tháng tới. Tôi thật sự không muốn chút nào, nhưng cố gắng cũng chẳng thể thay đổi được gì. Kiệt rời đi trước, chiếc BMW lướt qua một cách kiêu ngạo.
Buổi chiều tôi đến công ty, tài liệu và mấy bản báo cáo chú Tuấn đều để hết ở bàn làm việc của tôi. Sau khi xem xong đúng là có vài chỗ bất hợp lý mà trước đó bố không nhận ra, chỉ vì quá tin tưởng ông Trung mà bị đâm một nhát sau lưng.
– Chiều nay cháu cũng đến hả?
– Vâng.
Bước vào là ông Thăng, chú ruột của tôi. Ông ta chính là người kích động công nhân đòi nghỉ việc. Sau ông Trung đây là người tôi cần đề phòng, tuy là anh em nhưng ông ta và bố chỉ bằng mặt chứ không bằng lòng. Trong khi bố luôn hết mực giúp đỡ gia đình họ, đưa vào công ty làm, cho giữ chức cao nhưng hình như ông Thăng không thỏa mãn lắm. Điển hình bố vừa mất ông ta đã muốn châm dầu vào lửa, biết rõ tình hình công ty đang loạn lại gây thêm phiền phức.
Ông Thăng ỷ mình là người nhà, ung dung ngồi xuống ghế nói.
– Nhật My sắp tốt nghiệp rồi, con sắp xếp cho con bé một vị trí trong công ty giúp chú.
– Hiện tại các bộ phận đều tuyển đủ người, với lại ngành học của em ấy không phù hợp.
– Đều là người nhà, cháu nói thế có khó khăn quá không?
– Đây là tác phong làm việc của cháu, những ai không đủ năng lực sẽ bị thay thế ngay lập tức.
Ông Thăng trợn mắt tuy nhiên không dám phản ứng lại, có lẽ sự quyết đoán của tôi đã khiến ông ta phần nào ái ngại hơn. Lúc bố còn sống chắc hẳn đã nhượng bộ không ít lần. Với tôi, người tốt người xấu ρhâп biệt rạch ròi, không kể họ hàng thân thích, đôi khi người trong nhà lại đáng sợ hơn người ngoài. Ông Thăng cười gượng đứng lên, nhìn thẳng vào tôi nói.
– Cháu mới ngồi vào chiếc ghế này chưa được một ngày, nên nhớ làm người đừng quá tuyệt tình.
– Cảm ơn chú đã nhắc nhở.
Ông ta đi rồi, tôi thở dài day trán. Cũng đã trễ nên tôi tạm ngưng công việc ngày hôm nay lại, tối còn phải sang nhà ông Thiện ăn cơm. Tan làm, tôi là một trong những người ra về cuối cùng. Gặp nhau trong thang máy, chú Tuấn mỉm cười nói.
– Ngày mai có buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty AL, bên họ vừa gửi thiệp mời chiều nay.
– Mấy giờ vậy chú?
– Mười giờ.
– Cháu sẽ đến.
Chú Tuấn làm việc cho bố đã lâu nên hiểu, những hoạt động này bố hay tham dự. Tôi cũng nên dành thời gian để gặp gỡ, tạo dựng quαп Һệ.
Về nhà, việc đầu tiên tôi làm là thắp nhang cho bố. Nhìn người trong di ảnh lúc nào cũng cười hiền hậu, tôi thấy nhẹ lòng.
– Bố ơi, con đang làm rất tốt đúng không?
Tôi khẽ hỏi rồi ʇ⚡︎ự trả lời. Ngồi với bố một lát thì bà Hoa vào, tuy đã bình tĩnh trở lại nhưng gương mặt vẫn mang theo một nỗi buồn man mác, tôi mỉm cười ôm vai bà ấy.
– Dì lại nhớ bố con nữa hả?
– Lúc nào chả nhớ, chỉ sợ hai đứa thấy lại lo nên dì giấu thôi.
– Vũ đi làm chưa về hả dì?
– Nó mới về, thôi con tắm đi, dì nói cô Mai dọn cơm.
Tôi lắc đầu đáp.
– Tối nay con ăn bên ngoài.
Lần thứ hai đến nhà ông Thiện, tôi ăn mặc kín đáo hơn, chỉ vì khó chịu với ánh mắt như máy quét của Khánh. Ngôi nhà này không thấy bóng dáng của người phụ nữ nào, tôi nghe nói vợ ông Thiện mất hai năm trước. Mới vào cổng đã nghe giọng Khánh phía sau.
– Người đẹp, sao không nói tôi đến đón em?
– Tôi ʇ⚡︎ự đến được rồi, không muốn làm phiền anh.
– Sao em lại nói thế, chúng ta sắp là vợ chồng, phải vun đắp tình cảm ngay từ bây giờ chứ!
Anh ta mặc áo sơ mi màu trắng, hai nút phía tгêภ mở toang lộ ra một phần da ϮhịϮ, áo vest nằm vắt vẻo tгêภ vai hệt như mấy tên lưu manh ngoài đường. Thấy Khánh đang tiến lại gần, tôi lúng túng lui ra sau, khoảng sân rất rộng, ánh sáng vàng nhạt chiếu xuống lớp cỏ được cắt tỉa bằng phẳng dưới chân. Xung quanh không có ai, anh ta nhìn tôi hệt như con mồi vậy. Mới gặp mặt hai lần, Khánh đã muốn thân mật cùng tôi, kẻ háo sắc như anh ta đúng là không nhịn được ở đâu cũng nổi ham muốn.
– Anh làm gì vậy? Buông ra.
– Em phản kháng hả, đồng ý gả cho tôi còn bày đặt.
– Nhưng chúng ta đang ở ngoài sân, sẽ có người nhìn thấy, anh bỏ tay ra trước đi được không?
– Tôi ôm ấp vợ mình sợ gì người khác nhìn thấy.
Nụ cười đểu cάпg của Khánh khiến tôi kinh tởm, đầu anh ta vùi vào cổ tôi, cảm giác toàn thân nổi hết da gà, tôi vung túi ҳάch định ᵭάпҺ xuống nhưng ánh đèn ô tô chói mắt đã khiến động tác ngưng lại.
– Mẹ kiếp.
Khánh tức giận cҺửι thề. Hơi thở gấp gáp dần buông tôi ra.
– Hình như tôi phá hỏng chuyện tốt của anh rồi.
– Mày được lắm. Đừng tỏ vẻ với tao, nên nhớ, mày chỉ là con của vợ bé thôi.
– Vợ bé thì sao, mẹ tôi mới là người khiến bố suốt đời không quên.
– Hừ, mày cứ kiêu ngạo đi, đừng để tao nắm được thóp, tao sẽ đá mày ra khỏi nhà như năm đó mẹ tao từng làm.
Nói rồi Khánh giận dữ bỏ vào nhà. Tôi chỉnh lại cổ áo xộc xệch, Kiệt vẫn chưa đi, đứng chờ tôi.
– Chị không sao chứ?
– Không sao, cảm ơn cậu.
– Biết tính anh ta như thế vẫn muốn cưới sao?
– Tôi không còn lựa chọn nào khác.
Lần hiếm hoi tôi nhìn thấy được trong mắt cậu ấy sự đau lòng, Kiệt đau lòng vì tôi ư? Nhưng rất nhanh cậu ấy liền lảng tránh.
– Vào thôi.
Thấy tôi vào cùng Kiệt, ông Thiện đăm chiêu hỏi.
– Hai đứa lúc trước có quen nhau sao?
– Không ạ.
Tôi là người lên tiếng phủ nhận, Kiệt chào bố rồi đi thẳng lên lầu. Một bữa cơm với đầy đủ các món, nhìn vào còn tưởng đang ở nhà hàng. Chỉ có tôi và ông Thiện ngồi vào bàn, lát sau Kiệt mới xuống. Ông Thiện nhíu mày hỏi người giúp việc.
– Thằng Khánh đâu rồi?
– Cậu Khánh không ăn thưa ông.
– Cháu lên phòng gọi nó giúp bác.
– Vâng.
Tôi chần chừ đẩy ghế đứng lên.
– Để con.
Kiệt nhanh hơn tôi, không đợi ông Thiện nói tiếp đã đi tới chân cầu thang. Lén thở phào một hơi, tôi ngồi xuống. Chưa kịp thả lỏng người đã thấy bản mặt hầm hầm của Khánh.
Chiếc ghế bên cạnh tôi bị kéo ra một cách тһô Ьạᴏ, anh ta hằn học nói.
– Lần sau có nó thì con không ăn.
– Cái thằng…
Bây giờ tôi mới thấy ông Thiện tức giận, quát lên một tiếng khiến Khánh im bặt.
– Hai đứa là anh em, nên tôn trọng nâng đỡ nhau. Đừng khiến bố già rồi còn phải tức giận vì mấy chuyện này.
– Khi không bố đưa nó về khiến mẹ tôi ấm ức sinh Ьệпh mà ૮.ɦ.ế.ƭ. Không anh em gì cả, nó là thằng con hoang.
– Hỗn xược. Mẹ mày lén lút ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với người khác, đừng tưởng tao không biết. Hai mẹ con bản tính y hệt nhau, sao mày không di truyền một chút gì từ tao vậy hả?
Chuyện nhà ông Thiện không ngờ lại phức tạp như vậy, Khánh đá ghế đứng lên, chân tôi bị va trúng đau điếng. Anh ta không kể lớn nhỏ vênh mặt nói.
– Dù muốn hay không tôi vẫn là con trai bố.
– Mày đứng lại đó…
Từ nãy đến giờ Kiệt vẫn bình thản như thể xung quanh chẳng có chuyện gì. Mặc dù bị Khánh xem thường nhưng cậu ấy vẫn giữ được bình tĩnh đây mới là phong thái của người thông minh. Không giống như Khánh, cứ l*иg lộng cả lên muốn thế giới phải xoay quanh mình. Tôi dám cá với cái tính ấy ông Thiện sẽ mất dần tình cảm với anh ta cho mà xem.
– Bố uống nước đi.
– Con đừng để bụng những lời vừa rồi.
– Vâng.
– Thôi ăn cơm đi.
Không có người đàn ông kia, tôi ăn rất ngon miệng. Ăn xong ông Thiện về phòng, tôi cũng xin phép về. Đứng lên mới để ý, chân tôi bị trầy một đường, là do Khánh kéo ghế trúng phải.
– Chân chị sao vậy?
– Bị trầy tí thôi.
Kiệt đứng sau lưng tôi, mắt nhìn chằm chằm vào vết thương tгêภ chân nói.
– Lên phòng tôi đi.
– Cậu không sợ anh ta nhìn thấy sao?
– Không.
Phòng Kiệt ở tầng ba, cậu ấy mở cửa cho tôi vào. Bên trong mọi thứ rất đơn giản, giống như căn phòng lúc trước của cậu ấy vậy, có chăng nội thất hiện đại hơn mà thôi.
– Chị ngồi xuống đó chờ tôi.
Bàn làm việc đặt cạnh cửa sổ, tôi thoải mái ngồi chờ Kiệt đi lấy thứ gì đó. Căn phòng này rất rộng, sử dụng tông màu xám chủ đạo, nhìn có hơi lạnh lẽo.
– Đưa chân cho tôi.
Kiệt đã quay lại, cầm theo mấy miếng băng gạc cùng chai tђยốς sát trùng. Cậu ấy đặt chân tôi lên đùi, cẩn thận xức tђยốς lên.
– Chị sợ anh ta không?
– Hơi sợ. Còn cậu?
Kiệt lắc đầu, ngón tay mang theo hơi ấm lướt qua cổ chân tôi. Một tia ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ xẹt qua trong nháy mắt. Cậu ấy gỡ miếng băng keo cá nhân dán lên vết thương, dùng tay miết nhẹ.
– Xong rồi.
– Cảm ơn nhé.
– Ông ấy trả chị bao nhiêu tiền?
– Tiền gì cơ?
Dù biết nhưng tôi vẫn hỏi lại, Kiệt thở dài kéo chiếc ghế tôi đang ngồi, khoảng cách được thu hẹp lại. Chân cả hai chạm vào nhau, ánh mắt thâm tình của cậu ấy làm tôi tưởng mình nhìn lầm.
– Đừng cưới anh ta.
– Tôi đã nhận tiền của bố cậu rồi, cậu nghĩ không cưới được sao?
– Chị có đồng ý chờ tôi không?
Tôi mỉm cười, đưa tay chạm vào gương mặt điển trai, từng đường nét đều hoàn hảo, thích nhất là chạm vào chiếc mũi cao Ꮙ-út kia. Kiệt ngồi im, chờ đợi câu trả lời. Tôi hỏi.
– Sao lại muốn tôi chờ cậu?
– Tôi sẽ giúp chị trả lại số tiền kia.
– Không trả nổi đâu. Cậu mặc kệ tôi đi, đây là do tôi ʇ⚡︎ự chọn.
Thật ra thâm tâm tôi rất vui vì câu nói của Kiệt, nhưng hôm nay, khi tận mắt chứng kiến thái độ của những người trong gia đình này, tôi không muốn liên lụy đến cậu ấy. Tay tôi bị chụp lấy, Kiệt chậm rãi hôn vào lòng bàn tay khiến tôi tê rần. Tại sao khi tôi muốn nghiêm túc bắt đầu tình cảm với Kiệt thì cậu ấy lại biến mất để giờ tôi đang cố quên đi những rung động đầu đời thì Kiệt lại khiến tôi trầm mê. Giọng nói êm ái thật gần tai tôi.
– Chờ tôi một tháng thôi.
– Cậu thích tôi đúng không?
– Đúng.
– Thích từ bao giờ cơ?
– Bốn năm trước.
Tôi cúi đầu cười mỉm, hóa ra không chỉ mình tôi rung động. Kiệt nâng mặt tôi lên, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc hỏi.
– Còn chị thì sao?
– Cậu đừng phí thời gian vào tôi, chúng ta không thể.
Tôi muốn nói tiếp nhưng âm thanh phát ra đều bị cuốn lấy, nụ hôn bất ngờ của Kiệt khiến đại пα̃σ tôi như ngưng trệ. Ban đầu là nhẹ nhàng, sau đó nụ hôn càng lúc càng ղóղℊ ҍỏղℊ. Kiệt nhấc mông tôi đặt lên đùi cậu ấy, hai tay ôm lấy ʋòпg eo thon thả.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, giọng của Khánh khiến tôi giật mình.
– Thư, em có trong đó không?
Tôi đẩy Kiệt ra nhưng cậu ấy vẫn ôm khư khư không chịu buông. Đến khi người bên ngoài mất hết kiên nhẫn lớn giọng thì Kiệt mới tách ra khỏi người tôi, hơi thở cả hai gấp gáp quyện vào nhau.
– Chị tạm lánh mặt đi.
– Anh ta sẽ không gây khó dễ cho cậu chứ?
Hôn lên trán tôi một cái, Kiệt mỉm cười nói.
– Vẫn dư vị cũ đúng không?
Giờ này cậu ấy còn bình thản được, Kiệt vừa đứng lên tôi đã vội tìm chỗ trốn. Phía sau bàn làm việc và kệ cửa sổ có một khoảng trống, tôi nhanh chóng chui vào.
– Cô ấy đâu?
– Ai?
– Vợ sắp cưới của tao.
– Vợ sắp cưới của anh thì hỏi tôi làm gì?
Tôi ngồi im không dám cựa quậy, ngay cả thở cũng nín luôn. Tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Khánh gằn giọng.
– Mày có hứng thú tranh giành với tao nhỉ, chỉ là một ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à hám tiền, đợi tao chơi chán rồi sẽ cho mày, cần gì vội.
– Tôi không có hứng thú tranh giành với anh, nhưng những thứ vốn dĩ sẽ thuộc về tôi thì tôi nhất định sẽ lấy về.