Khi tình đầu là tình cuối – Chương 3

Khi tình đầu là tình cuối – Chương 20
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 19
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 18
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 17
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 16
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 15
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 14
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 13
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 12
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 11
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 10
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 9
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 8
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 7
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 6
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 5
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 4
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 3
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 2
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 1

Tác giả: An An

Kiệt tắm rất nhanh, tôi đoán sau sự việc vừa rồi, cậu ấy sẽ giữ khoảng cách với tôi cho mà xem. Đúng như vậy thật, thấy tôi ngồi ở cửa, mặt Kiệt đanh lại, không vui hỏi.

– Sao chị ngồi đây?

– Tôi chờ cậu ra.

– Lần sau nên chú ý, đừng ʇ⚡︎ự tiện xông vào như lúc nãy.

– Tôi biết rồi, xin lỗi cậu lần nữa.

Mái tóc cậu ấy còn ướt, nhỏ từng giọt xuống cổ. Tôi từ từ dời mắt, nhớ lại hình ảnh lúc nãy, không nhịn được nhìn xuống bụng Kiệt. Chiếc áo thun mỏng vừa vặn che chắn thân hình săn chắc kia.

– Chị nhìn gì đó?

– À không, tôi đi tắm đây.

Tôi cười khổ chẳng hiểu bản thân đang làm gì nữa, chắc cậu ấy sẽ nghĩ tôi là một chị gáι háo sắc. Tôi tắm rất lâu, phải đầy đủ các bước mới chịu đi ra. Mùi thơm của sữa tắm dịu nhẹ lưu lại tгêภ da ϮhịϮ. Tôi tiện tay cầm lấy chai dầu gội nam tгêภ kệ, đưa lên mũi ngửi. Thì ra cậu ấy dùng loại này, nghe cực kỳ nam tính. Tôi vội đặt lại chỗ cũ, cậu ấy mà biết lại nghĩ tôi biếи ŧɦái, không chừng.

Lúc tôi tắm xong, cơm tối đã dọn lên sẵn rồi. Mẹ con Kiệt vẫn chưa ăn, có người đợi mình, tôi cảm thấy ấm lòng, kéo ghế ngồi xuống, tôi háo hức nói

– Đói bụng quá.

– Cháu ăn thử món này đi.

– Cảm ơn bác.

Bà Quý bỏ vào chén tôi một miếng măng luộc, cách chế biến không cầu kì nhưng lại ngon. Trong lúc ăn cơm, tôi khẽ liếc mắt sang bên cạnh, Kiệt ăn nhanh hơn, chỉ mới một chén đã kêu no. Tối nay tôi đi ngủ sớm, hai bắp chân bắt đầu ê ẩm, lăn qua lăn lại mãi không ngủ được. Tôi thở dài lên ๓.ạ.ภ .ﻮ xem phim để quên cơn đau, nhưng chỉ được một lát lại chán nên ra ngoài.

Bên phải kê một chiếc ván, Kiệt đang nằm tгêภ đó, không động đậy giống như đang ngủ say. Tôi mon men lại gần, cậu ấy chỉ để bóng đèn nhỏ tгêภ bàn, đủ để nhìn thấy đường.

Tôi khom xuống, dáng vẻ khi ngủ của Kiệt điềm tĩnh hệt như chính con người cậu ấy vậy. Tim tôi lại ᵭ.ậ..℘ đιêи ¢υồиɢ lần nữa, cảm giác này là gì nhỉ. Bất chợt Kiệt mở mắt, tôi giật mình nên đứng bật dậy.

– Chị muốn làm gì tôi vậy?

– Tôi xem thử cậu ngủ hay chưa ấy mà.

– Thật không?

– Thật, tưởng tôi muốn hôn cậu nữa chắc.

Cậu ấy thở mạnh một hơi rồi ngồi dậy.

– Chị không ngủ được thì ở trong phòng, đi loanh quanh thế này sẽ dọa người khác.

– Tại chân tôi nhức quá, ngủ chả được.

– Chị nên thường xuyên vận động hơn. Ngày mai sẽ khỏi thôi.

– Nhà cậu có ɾượu ngô không?

Kiệt nhíu mày thẳng thừng đáp.

– Không.

– Tiếc nhỉ.

Tôi chép miệng, hồi trước Ngọc đi Hà Giang, nó bảo ɾượu ngô ở đây rất ngon nên tôi muốn uống thử. Giờ mà có nhâm nhi một tí cho ấm bụng rồi ngủ thì hay biết mấy. Kiệt nhìn tôi vẫn còn tiếc nuối chưa chịu về phòng hỏi.

– Chị muốn uống lắm hả?

– Ừ.

Thấy cậu ấy mở cửa định đi ra ngoài, tôi chắp tay phía sau, lẽo đẽo đi theo.

– Chị vào nhà chờ đi, tôi qua nhà bạn.

– Có xa không?

– Gần thôi.

– Cho tôi đi cùng với, ra ngoài dạo mát thích hơn ở nhà.

Kiệt thở dài đi trước dẫn đường, mới hơn tám giờ, nơi đây bao trùm bởi sự tĩnh lặng vốn có. Tôi chỉ mặc chiếc váy thun dài qua gối, sau một hồi cảm giác hơi lạnh. Kiệt đi rất nhanh, chân dài bước thành sải, làm tôi chốc lát lại chạy theo cho kịp.

– Gần tới chưa vậy?

– Gần rồi.

– Chờ tôi với.

– Chị đi chậm họ đóng cửa thì không có uống đâu.

Tầm năm phút sau, Kiệt dừng trước một căn nhà có dán mấy câu đối đằng trước gõ cửa. Tôi nghe tiếng dép lẹt xẹt chạy ra. Một thanh niên trạc tuổi cậu ấy mở cửa.

– Nhà cậu còn ɾượu ngô không?

– Còn.

Cậu ta trả lời Kiệt nhưng lại nhìn tôi chằm chằm, tôi mỉm cười đáp lại.

– Cho tôi một ít đi.

– Đợi tôi đi lấy.

Nói rồi cậu ta chạy vào nhà, tôi ngó nghiêng xem thử bên trong, Kiệt kéo vai tôi đẩy nhẹ ra sau.

– Chị đứng yên đi, định để người khác tưởng chúng ta là ăn trộm hả?

Tôi cười cười đứng sau lưng cậu ấy hỏi.

– Người vừa rồi là bạn cậu à?

– Ừ, bạn cấp hai.

– Nhà cậu ta bán ɾượu sao?

– Chỉ nấu để uống thôi, không bán.

Cậu thanh niên kia trở lại, đưa ɾượu cho Kiệt. Cậu ta tò mò về tôi nhưng ngại hỏi, cứ nhìn mãi. Tгêภ đường về tôi háo hức nên đi nhanh hơn, vừa đến cửa đã nghe tiếng bà Quý.

– Hai đứa không ngủ mà đi đâu vậy?

– Tụi con đi dạo mát.

– Ừ, coi ngủ sớm đi nhé.

– Vâng.

Bà Quý khoác áo len mỏng, rót một ly nước rồi bưng về phòng. Đợi bà ấy đi rồi, Kiệt đưa chai ɾượu cho tôi bảo.

– Chị về phòng mà uống.

– Cậu không uống hả?

– Không, tôi ngủ.

– Phải có bạn uống mới vui, chúng ta mỗi người một ly nhé.

Không đợi Kiệt trả lời, tôi lấy hai tách uống trà rót đầy rồi đưa cho cậu ấy.

– Chỉ một ly thôi đấy.

Tôi gật đầu, ngửa cổ uống cạn, vị hơi ngọt pha lẫn một chút cay cay nơi đầu lưỡi, rất dễ uống.

– Xong rồi, chị về phòng đi.

– Cậu ngủ ngoài này có lạnh không?

– Tôi chịu được.

– Hay cậu cứ vào trong phòng mà ngủ, tôi nằm tгêภ giường, cậu nằm dưới đất. Tôi không ngại đâu.

– Chị không ngại nhưng tôi ngại.

Kiệt leo lên tấm ván, dứt khoát nằm xoay lưng về phía tôi. Thôi vậy, tôi đứng đây nói nhảm một hồi bị đuổi thì toi. Lén rót thêm một ly ɾượu ngô nữa, tôi lâng lâng thích thú ôm chai ɾượu về phòng.

Tôi cứ thế ở lại Phó Bảng gần một tuần, buổi sáng Kiệt sẽ đưa tôi đi tham quan một vài địa điểm gần đó, đến chiều tôi lại theo cậu ấy cắt hoa hồng. Hoa ở đây rất đẹp, được trồng chủ yếu để bán. Cuộc sống vô tư vô lo khiến tôi quên mất mình phải trở về. Sáng nay tôi dậy muộn, bà Quý lục đục dưới bếp còn Kiệt thì không thấy đâu, tôi nhìn quanh hỏi.

– Kiệt đi đâu hả bác?

– Nó tới chỗ cậu Thuận rồi, cậu ấy là thợ sửa xe, hay gọi nó qua đó làm lắm.

– Thế khi nào Kiệt mới về ạ?

– Chắc phải tận chiều tối, tại đường hơi xa.

Không có cậu ấy ở nhà tôi thấy buồn buồn, trò chuyện với bà Quý một lát rồi về phòng. Sau mấy ngày liền, hôm nay bố tôi mới gọi, nhìn điện thoại rung thật lâu tôi mới nghe máy.

– Về nhà đi.

– Con sẽ không về nếu bố còn giữ ý định cưới người phụ nữ đó.

– Con không thấy mình ích kỉ sao? Hai mươi mấy năm qua bố cô đơn một mình, căn nhà này thiếu vắng một người phụ nữ để vun vén, con nói đi cô Hoa có chỗ nào không tốt hả?

– Đứa con trai của bà ấy chưa gì đã nhận người khác làm bố. Cậu ta ăn chơi lêu lổng có tiếng, chẳng lẽ bố muốn rước người như vậy vào nhà. Còn nói sẽ xem cậu ta là con trai, bố có thấy buồn cười không?

Tôi hơi lớn giọng, tay cầm điện thoại run rẩy. Hôm đó bố dẫn mẹ con bà Hoa về, hết lời ngọt ngào với bà ấy, thái độ ân cần chăm sóc. Tuy tôi không ghét bà Hoa, nhìn mặt bà ấy có vẻ phúc hậu, cách cư xử không đến nỗi nào nhưng đứa con trai kia thì lại khác. Tôi không phải đứa hiền lành ngoan ngoãn gì, tôi cũng hay tụ tập, đi bar, chơi bời, mua sắm xa xỉ. Tất cả giống như thú vui để tôi giải toả hết những ngột ngạt trong người vậy.

Tôi có biết Vũ, cái danh cậu ấm của cậu ta khiến tôi cảm thấy chán ghét vô cùng. Vũ rất ngông cuồng, có lần còn người khác nhập viện chỉ vì nhìn đểu mình. Bà Hoa mở một tiệm spa lớn, làm ăn rất khá nên đứa con trai này tiêu xài hoang phí, đổ đốn. Đồng tiền sử dụng không đúng mục đích liền biến thành con dao hai lưỡi. Vũ đã quen với lối sống giàu có, luôn muốn thể hiện với người khác.

Ấy vậy mà ngày đầu tiên gặp Vũ đã gọi bố ngọt sớt. Chắc chắn cậu ta có âm mưu gì đó. Bố tôi thông minh như vậy chẳng lẽ không nhận ra, đáng buồn nhất là ông còn nói sau khi đám cưới với bà Hoa sẽ xem Vũ như con ruột. Tôi tuyệt đối không chấp nhận. Phía bên kia, tôi nghe tiếng thở dài.

– Thư à, con đã hai mươi hai tuổi, sắp tốt nghiệp rồi. Sau này con sẽ lấy chồng, có hạnh phúc riêng. Con muốn nhìn bố lầm lũi sống cô ᵭộc đến suốt đời sao?

– Bố cưới ai cũng được nhưng mẹ con bà ấy thì không!

– Được rồi, con về nhà đi.

– Vâng.

Cúp điện thoại, tôi nhìn xung quanh, căn phòng này tuy nhỏ nhưng ấm áp, tôi ngủ cũng quen rồi, ʇ⚡︎ự dưng lại có chút không nỡ. Ngày mai tôi mới về, hôm nay Kiệt không có nhà, tôi muốn chờ đến tối để nói lời tạm biệt với cậu ấy. Buổi trưa, trong lúc ăn cơm tôi nói với bà Quý mình sẽ về nhà, thái độ của bà có vẻ luyến tiếc.

– Khi nào có dịp, mong là sẽ gặp lại cháu.

– Vâng, đợi cháu tốt nghiệp sẽ đến đây một lần nữa. Khi đó bác cho cháu ngủ nhờ nữa nhé.

– Được được.

Mỗi lần bà Quý cười, nếp nhăn nơi khóe mắt hiện rõ, tôi không biết mình làm thế này bà ấy có giận hay không nhưng vẫn muốn giúp đỡ. Tôi nắm tay bà Quý, lấy xấp tiền trong túi áo đặt vào.

– Bác gáι, cháu có nghe Kiệt nói bác bị Ьệпh. Không phải cháu thương hại hay có ý gì đâu, số tiền này bác giữ để chưa Ьệпh. Khi nào có thì trả cháu sau.

– Cháu đừng làm vậy. Chúng ta chỉ mới quen biết, cháu đưa bác nhiều tiền thế này bác không nhận đâu.

– Nhà cháu rất giàu, số tiền này không là gì cả, bác đừng lo, cứ lấy chữa Ьệпh trước đi. Đợi Kiệt làm có tiền rồi từ từ trả.

– Nhưng…

Bà Quý một mực từ chối, tôi phải nói mãi bà ấy mới chịu nhận. Giọng nói nghẹn ngào của Bà Quý làm tôi chạnh lòng, ʇ⚡︎ự dưng nhớ tới mẹ.

– Cảm ơn cháu nhiều lắm.

– Lần sau cháu quay lại, bác nhất định phải khỏi Ьệпh đấy.

Cả hai cùng bật cười, không biết trong mấy tháng sắp tới sẽ như thế nào, trước mắt tôi chỉ mong cho người phụ nữ này luôn khỏe mạnh. Tôi thích nụ cười hiền hậu của bà ấy lắm.

Buổi chiều, xếp xong quần áo tôi đi dạo loanh quanh. Ngọc rất thích hoa hồng, biết tôi sắp về, nó gọi nài nỉ mua cho một bó cỡ chục bông về trưng cho đẹp.

Tôi đặt người ta sáng mai giao sớm, tгêภ đường tôi gặp bọn trẻ con đang gọi nhau ý ới. Chúng hồn nhiên, nghịch ngợm rượt đuổi nhau, ánh mắt trong veo như sương sớm.

– Chị đi đâu vậy?

Kiệt dừng xe sau lưng tôi, cậu ấy cuối cùng cũng về rồi, cả ngày hôm nay thời gian trôi chậm thật, làm tôi cứ nôn nao mãi. Giơ máy ảnh lên, tôi cười tít mắt đáp.

– Tôi đi chụp ảnh.

– Chụp xong chưa, về với tôi không?

– Xong rồi.

Tôi ngồi lên xe, tay phải vịn vào eo Kiệt. Ánh mắt cảnh giác của cậu ấy nhìn ra sau.

– Chị đặt tay ở đâu đấy?

– Cậu chạy đi, tôi bám vào đây cho chắc.

– Ngồi một bên sẽ dễ té, chị ngồi bình thường lại đi.

– Không, tôi thích ngồi như này hơn.

Đeo máy ảnh vào cổ, hai tay tôi ôm lấy thắt lưng cậu ấy, bắt chéo chân vui vẻ. Kiệt thoáng rùng mình nhưng không gỡ tay tôi ra. Xe chạy êm êm qua hết đường đất, ở khúc cua phía trước, tôi ngồi không vững nghiêng người muốn ngả sang một bên. Kiệt hừ mạnh nói.

– Đấy, chị té thì đừng trách.

Giọng cậu ấy như người lớn đang răn đe con nít vậy. Tôi dựa vào lưng Kiệt, chiếc áo sơ mi có phần lấm lem dầu nhớt. Bà Quý nói, cậu ấy hay qua chỗ anh Thuận học việc sửa xe. Hôm nào đông khách, bên đó sẽ gọi qua làm, trả lương trong ngày.

Khi bằng tuổi Kiệt, tôi vẫn còn ngửa tay xin tiền, mua sắm tùy ý không cần nhìn giá. Giờ nghĩ lại mới thấy mình may mắn, không cần phải lo chuyện cơm áo gạo tiền.

– Kiệt này, ngày mai tôi về rồi.

– Ừ.

– Cậu không có gì để nói với tôi sao?

– Chúc chị ra trường tìm được việc làm như ý.
– Vậy thôi hả?

Cậu ấy im lặng, chỉ có tiếng gió vù vù thổi qua tai tôi. Một lúc sau Kiệt lên tiếng.

– Hẹn ngày gặp lại.

– Tốt nghiệp xong tôi sẽ đến đây nữa.

Phút chốc cả hai đều không nói gì thêm, đến nhà cậu ấy tắt máy, lấy cái bịch treo đằng trước đưa cho tôi.

– Chị ăn thử bánh này đi.

– Cảm ơn cậu. Chai ɾượu ngô vẫn còn, tối nay chúng ta uống hết luôn nhé.

– Được.

Kiệt vào nhà, hỏi han tình hình bà Quý rồi đi tắm. Tôi dặn bà ấy đừng vội nói cho Kiệt biết về số tiền kia, đợi tôi đi rồi hẵng cho cậu ấy hay.

Bữa cơm tối cuối cùng tại đây, bà Quý đãi tôi ϮhịϮ gà. Vừa ăn vừa nhấp ngụm ɾượu, ngon cực kì. Kiệt bỏ vào chén tôi một cái đùi gà nói.

– Ngày mai tôi đưa chị ra bến xe.

– Làm phiền cậu rồi.

– Uống ít ɾượu thôi rồi ngủ sớm.

Tôi nhìn bà Quý cười mỉm.

– Bác xem cậu ấy kìa, cứ như lớn tuổi hơn cháu vậy.

Kiệt rất chững chạc, từ hành động cho đến lời nói đều quan tâm người khác, chỉ là cách biểu hiện hơi lạnh lùng tí thôi, nhưng mà tôi thích.