Khi tình đầu là tình cuối – Chương 17
Tác giả: An An
Sau ba ngày đi công tác, bà Hoa nói hôm nay Vũ về. Cuối tuần nên tôi không đến công ty, ngủ một giấc đến tận chín giờ. Việc đầu tiên khi thức dậy là cầm điện thoại lên xem. Tôi vừa trả lời tin nhắn của Kiệt thì cậu ấy gọi. Giọng trầm trầm hỏi.
– Giờ chị mới dậy à?
– Đêm qua tôi ngủ trễ còn gì.
– Lười thật. Chín giờ rồi, dậy ăn sáng đi.
– Ừ, cậu đang làm gì vậy?
Tôi vươn vai ngáp một cái rồi ngồi dậy. Kiệt cười nhẹ đáp.
– Tôi đang đi khảo sát ở ngoại ô.
– Khi nào về thì gọi tôi biết, làm việc chăm chỉ nhé.
Cuối tuần cậu ấy còn không có thời gian rảnh, đàn ông nên phấn ᵭấu vì sự nghiệp, điều này tôi hiểu. Tinh thần tôi sáng nay cực kì thoải mái, ngó nghiêng phòng khách không thấy ai, ra sân thì gặp bà Hoa đang tưới mấy chậu lan.
– Con dậy rồi hả, sáng nay cô Mai nấu bún riêu, ngon lắm.
– Vâng, lát con ăn. Vũ nói khi nào về vậy dì?
– Nó bảo tầm trưa đó.
Tôi gật đầu gợi ý.
– Ăn sáng xong con đưa dì đi siêu thị mua ít đồ nhé, hôm nay con muốn theo dì học nấu mấy món.
– Được. Con gáι bắt đầu đảm đang rồi đấy.
Tôi vui vẻ đi vô bếp, cô Mai đem đồ ăn dọn lên. Tính ra cô ấy làm ở nhà tôi gần chục năm nên nắm rõ khẩu vị của từng người. Tôi ăn một miếng rồi tấm tắc khen.
– Bún riêu ngon lắm cô Mai.
– Thế hả, lâu rồi cô mới nấu lại, nhớ hồi trước ông chủ rất thích.
– Hôm nào cô cho cháu xin công thức nhé.
– Ừ, dễ lắm.
Ăn sáng, thay quần áo mất gần nửa tiếng, tôi hí hửng sang phòng bà Hoa. Gõ cửa rồi gọi.
– Dì ơi, con xong rồi.
– Đi thôi.
– Vâng.
Bà Hoa rất có ϮιпҺ thần, mặc bộ váy hoa màu tím trông nền nã, dịu dàng. Cuối tuần nên siêu thị hơi đông, tôi mua rất nhiều thứ, cầm cái gì lên cũng muốn bỏ vào giỏ. Bà Hoa hỏi.
– Con định nấu món gì?
– Món nào sở trường dì dạy hết cho con.
– Con bé này, học rồi muốn nấu cho ai ăn thế?
Tôi không biết ngượng đáp.
– Thì nấu cho dì và Vũ.
Bà Hoa làm bộ khó tin khiến tôi bật cười. Trong lúc chờ tính tiền, quầy nào cũng kín người, tôi đẩy tới đẩy lui đến quầy cuối cùng. Tôi quay sang nói nhỏ với bà Hoa.
– Cô gáι kia xinh quá dì nhỉ?
– Con nói ai?
– Cô thu ngân ý.
– Ừ, nhìn xinh thật.
Tôi là phụ nữ nhưng thấy gáι đẹp lại thích ngắm, chẳng hạn như cô gáι phía trước. Dáng người cao ráo, mảnh mai, nước da trẵng nõn, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú. Bà Hoa nghe tôi trầm trồ thì buồn cười đẩy đẩy phía sau.
– Sắp tới lượt chúng ta kìa.
– Vâng.
Từ siêu thị về, quản lý bên spa gọi điện báo cáo tình hình hoạt động với bà Hoa. Bốn năm rồi mới mở lại nhưng vẫn hút khách như trước. Bà Hoa cúp điện thoại, chần chừ nói.
– Con tính thử xem, nếu sang tiệm, nhiêu đó bù vào có đủ trả nợ không?
Thì ra bà ấy vẫn còn vướng bận chuyện này, tôi lắc đầu đáp.
– Vẫn không đủ dì ạ.
– Vậy hai đứa…
– Kiệt bảo con hãy tin tưởng cậu ấy.
– Có câu nói đó dì cũng yên tâm phần nào rồi.
Chỉ còn hai tuần nữa là tới lễ đính hôn của tôi và Khánh. Nói thì nói vậy nhưng trong thâm tâm tôi vẫn thấy lo, không biết Kiệt sẽ làm gì. Tôi từng đề cập đến vấn đề tiền bạc nhưng Kiệt gạt phăng, cậu ấy dặn tôi đừng nghĩ ngợi gì hết, còn nói đợi đến ngày đó sẽ đưa tôi đi Hà Giang chơi.
– Hai người đi đâu vậy?
Tôi ҳάch đồ vô tới cửa thì thấy Vũ nhướng mày hỏi. Bà Hoa trách móc.
– Con nói chuyện với cái Thư mà vẻ mặt vậy hả, có biết lớn nhỏ không, ra xe ҳάch đồ đi.
Vũ mất hứng, bĩu môi nhưng vẫn nghe lời. Cậu ta nhỏ hơn tôi hai tuổi, lúc trước nói chuyện cộc lốc nhưng giờ biết thêm từ chị vào trước tên tôi.
– Trưa nay ăn gì vậy mẹ?
– Trưa nay chị con nấu, món gì thì lát nữa ăn rồi biết.
– Chị ta sắp hai mươi bảy, đến cơm còn không biết nấu thì ăn cái nổi gì.
– Sao không nhìn lại con đi.
– Con là đàn ông, còn chị ta sắp lấy chồng. Khéo mà ba bữa trả về.
Bà Hoa nhíu mày mắng.
– Cái thằng, con ra ngoài đi, đừng đứng đây nói nhảm.
Sợ tôi buồn nên bà Hoa quay sang nói.
– Con đừng để bụng.
– Vũ giỡn thôi mà dì.
– Ừ, cái thằng đó miệng mồm khó ưa.
– Dì kêu cậu ấy có bạn gáι đi.
– Dì nói mấy lần rồi, nó cứ lông bông chả để tâm.
Sau nửa buổi loay hoay, tôi cũng nấu được ba món. Vũ ngồi vào bàn với thái độ khinh thường, lấy đôi đũa chọc vào miếng cá nói.
– Chị làm món cá bóng đêm à?
– Bên ngoài hơi cháy nhưng nước sốt ngon lắm. Cậu ăn thử đi.
– Có ngon cũng chả dám thử.
– Đây đây, còn món canh nữa.
Tôi đã nêm xong, hơi mặn tí nhưng cũng không đến nỗi nào. Vũ húp một miếng mặt nhăn như khỉ ăn ớt, tiếp tục chê bai. Bà Hoa thở hắt ra nói.
– Món nào cũng chê, có giỏi thì cưới vợ rồi vợ nấu cho ăn.
Lúc này Vũ mới cứng họng, tôi hả hê ngồi xuống, bữa cơm hơi lạ miệng nhưng rất vui. Nhìn Vũ cứ như bị ép, ăn hết một chén rồi bỏ về phòng. Ăn xong không có gì làm nên tôi ngủ một giấc tới tận xế chiều, tỉnh dậy vẫn chưa thấy Kiệt gọi. Tôi buồn chán xuống lầu, gặp Vũ đang xem ti vi, nay là ngày nghỉ, cậu ta ngoan ngoãn ở nhà trông có hơi lạ.
Vũ chủ động lên tiếng trước.
– Công ty chị đang tuyển thư ký đúng không?
– Ừ sao vậy?
– Tuyển được ai chưa, tôi có quen một người bạn, nếu cần thì giới thiệu cho.
– Được đó, cậu nói bạn ngày mai đến công ty luôn đi.
Hiếm khi thấy Vũ nhiệt tình, tôi vui vẻ ngồi xuống ghế sofa bên cạnh. Sẵn tiện hỏi.
– Đám bạn của cậu không ai biết chúng ta là chị em chung nhà nhỉ?
– Tôi không kể.
– Nhỡ may bọn họ biết rồi nói lại với Khánh thì sao, anh ta có gây khó dễ gì cho cậu không?
Vũ lắc đầu.
– Anh ta cùng lắm không nhìn mặt tôi, chị nghĩ tôi dễ bị ăn hϊếp hả.
– Vậy tôi yên tâm rồi.
– Tối nay có hàng mới, bọn họ rủ rê nhưng tôi từ chối. Không chừng tối anh ta gọi cho chị đó.
– Hàng mới là thứ gì vậy, tôi có nghe anh ta nói.
Thấy tôi ngờ nghệch hỏi, Vũ cười cười đáp.
– Chất khích thích.
– Bọn họ không sợ bị bắt hả?
– Dễ gì, một trong số những người trong đám đó là con trai của ông lớn. Công an không sờ gáy đâu.
– Nếu bị chụp được phát tán lên ๓.ạ.ภ .ﻮ thì sao?
– Chị muốn đầu thai sớm thì thử làm đi.
Nghe Vũ nói tôi cũng hơi sợ, vừa rồi còn có ý định chụp lại cảnh ăn chơi trác táng của đám con nhà giàu này tung lên ๓.ạ.ภ .ﻮ. Để xem lúc đó ông Thiện sẽ bất ngờ đến mức nào. Nhưng thôi vậy, có khi chưa chụp được đã bị tởn cho một trận rồi.
Cả ngày không gặp Kiệt tôi thấy thiếu thiếu, tầm tám giờ thì cậu ấy gọi. Kiệt mới đi ăn với bên đối tác về, có uống chút ɾượu nên tôi không cho đến nhà. Cậu ấy khi say nói chuyện rất ngọt, hai đứa ôm điện thoại tâm sự cho hơn nửa tiếng.
– Cả ngày hôm nay ra ngoài có mệt không?
– Hơi nhức đầu tí, tôi đến gặp chị năm phút thôi rồi về, được không?
– Uống ɾượu thì đừng lái xe.
Tôi nghe tiếng thở dài của cậu ấy truyền qua điện thoại, có chút không nỡ nói.
– Thôi cậu ngủ sớm đi. Có gì mai gặp.
– Tôi chưa buồn ngủ, muốn nghe giọng chị thêm lát nữa.
– Tôi mỏi miệng lắm rồi này, nói hơn nửa tiếng khát khô cả cổ.
– Chị uống nước đi.
Tôi mím môi, đúng là hết nói nổi với cậu ấy. Mở tủ quần áo, tôi nhắm ngay bộ váy màu nâu đậm dài ngang gối, nói vào điện thoại.
– Cậu tắt máy đi, tôi có tí việc.
Không cho cậu ấy lái xe đến vì tôi không yên tâm. Thay quần áo xong, tô thêm chút son, tôi cười mỉm lấy chìa khóa xe tгêภ bàn. Tôi đến tìm cậu ấy vậy, dù sao đợi đến ngày mai thì lâu quá.
– Chị tới chỗ Khánh hả?
– Không, tôi đi gặp bạn.
Tôi gặp Vũ ngoài cổng, cậu ta cũng định đi đâu đó. Vừa nhắc thì Khánh gọi tới, tôi giơ điện thoại lên nhướng mày.
– Miệng cậu ghê thật đó.
Vũ bật cười lái xe lướt qua tôi.
– Cô đang ở đâu?
– Tôi đi gặp khách hàng, sao vậy?
– Mấy giờ xong.
– Chắc tầm một giờ nữa.
– Xong thì đến địa chỉ tôi gửi, có việc này muốn bàn với cô.
Bàn cái gì, anh ta tưởng tôi dễ bị dụ chắc. Nhưng tôi vẫn giả vờ đáp lại.
– Được, xong việc tôi qua.
Cúp máy, tôi ném luôn điện thoại vào túi ҳάch rồi đến chỗ Kiệt. Cậu ấy không ở nhà mà ở căn hộ riêng, tới đó tôi lại nhớ cái đêm bị bỏ tђยốς. Đứng dưới khu chung cư cao cấp, tôi ngửa cổ nhìn lên tầng năm, may quá cửa sổ vẫn còn sáng đèn. Tôi hí hửng đi lên, bấm chuông hai lần nhưng không thấy ai ra mở cửa, hay là Kiệt ngủ rồi. Đang lúc thất vọng thì gương mặt ngạc nhiên của cậu ấy ló ra.
– Không mời tôi vào hả?
Kiệt mỉm cười kéo tay tôi, chỉ một giây sau môi bị chiếm giữ, cậu ấy dùng chân đóng cửa lại, để tôi dựa lưng vào tường. Bàn tay to lớn giữ lấy đầu tôi, hơi thở hổn hển nuốt trọn dưỡng khí.
Tôi nhón chân, hai tay ghì chặt cổ cậu ấy kéo xuống, người gì đâu mà cao thế, mỗi lần hôn mỏi hết cả cổ.
– Nhớ tôi à?
– Ai thèm nhớ cậu.
– Vậy chị tới đây làm gì?
– Tôi đi ngang qua nên ghé thôi, đừng tưởng bở.
Kiệt nhấc bổng tôi lên, đi lại ghế sofa ngồi, không biết nghĩ gì cứ cười mãi khiến tôi đỏ mặt.
– Cả ngày hôm nay không gặp, tôi rất nhớ chị.
– Vậy bốn năm qua thì sao, không nhớ hả?
– Nhớ chứ.
Cậu ấy mở điện thoại đưa cho tôi xem. Hình nền là một cô gáι đang cười rạng rỡ đứng giữa cάпh đồng tam giác mạch nở rộ. Tôi nheo mắt hỏi.
– Cậu lấy tấm ảnh này ở đâu?
– Tôi chép từ điện thoại của chị.
– Hay quá nhỉ, lúc đó tôi chỉ hôn một cái cậu đã hờn dỗi.
– Vì tôi chưa từng gặp qua cô gáι nào như thế.
– Tôi chủ động khiến cậu sợ à?
Không ngờ Kiệt gật đầu thật, tôi còn có ý định tốt nghiệp rồi sẽ theo đuổi cậu ấy dồn dập hơn cơ. Kiệt ôm tôi dựa lưng ra ghế thì thầm.
– Đang nghĩ gì vậy?
– Nghĩ xem cậu còn tấm ảnh nào nữa không?
– Hết rồi, tôi chỉ lấy mỗi tấm đó.
Tôi nhíu mày, nói vậy mấy tấm kia không đẹp sao. Kiệt khó hiểu hỏi.
– Biểu cảm gì vậy?
– Lúc tôi về Hà Nội rồi cậu sống thế nào?
– Tôi đến chỗ người quen học sửa xe, sau đó Ьệпh của mẹ trở nặng nên nghỉ. Một tháng sau khi mẹ mất thì tôi nhận lại bố ruột.
– Ông ấy có đối xử thiên vị giữa cậu và Khánh không?
– Có.
Kiệt đáp rất khẽ, tιм tôi ʇ⚡︎ự khắc nhói lên. Sao lại bất công thế chứ, cậu ấy xứng đáng được yêu thương nhiều hơn. Tôi dụi đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ Kiệt, một giọt nước mắt rơi trong thầm lặng. Những gì cậu ấy đã trải qua tôi đều không biết, chỉ có thể dùng cái ôm này để động viên, cổ vũ. Chàng trai của tôi từng sống cuộc đời bình thường nhưng không tầm thường. Cậu ấy bây giờ chính là từ năng lực của mình mà đi lên.
Kiệt nghịch tóc tôi quấn vào ngón tay trỏ xoay tròn nói.
– Tôi được thăng chức rồi!
– Chúc mừng sếp.
– Chỉ vậy thôi hả?
– Chứ cậu muốn thế nào?
Cậu ấy ghé sát vào tai tôi nói nhỏ.
– Tối nay chị đừng về.
Tôi không có cơ hội trả lời bởi ngay sau đó những nụ hôn ղóղℊ ҍỏղℊ liên tục rơi xuống cổ rồi łầɲ ɱò xuống ռ.ɠ-ự.ɕ. Lần thứ hai tiếp xúc thân mật, tôi có kinh nghiệm đôi chút, đưa tay ôm lấy tấm lưng vững chãi của Kiệt. Trong mắt cả hai chứa đầy ðụ☪ ϑọทջ, vốn dĩ khi tìm đến đây tôi đã không có ý định về. Chiếc váy bị kéo xuống nhăn nhúm đáng thương, Kiệt để tôi ngồi lên đùi cậu ấy, hai chân ʋòпg qua vùng bụng sáu múi săn chắc.
Tay Kiệt ѵυốŧ ѵε từng tấc da ϮhịϮ trắng nõn đến ửng hồng, gợi lên ham muốn đang nhen nhóm tгêภ người tôi.
Giữa lúc hực hực khí thế thì tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Kiệt lấy lên xem rồi tắt máy, tôi nỉ non hỏi.
– Ai gọi tôi thế?
– Người không quan trọng.
Đáp xong cậu ấy mạnh mẽ siết tôi chặt hơi. Tôi cảm nhận được ðụ☪ ϑọทջ của Kiệt bị cuộc gọi vừa rồi làm cho ミƙ.í.ℭ.ɦ ζ.ɦ.í.ℭ.ɦ. Bên dưới run rẩy trước sự động chạm đầy khiêu khích, Kiệt ☪.ắ.ท ท.ɦ.ẹ lên xương quai xanh của tôi một cái rồi tiến vào. Cảm giác lấp đầy thỏa mãn, tôi ôm mặt cậu ấy hôn ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t.
Kiệt bật cười đáp lại tôi, động tác mỗi lúc một nhanh.
– Ngày mai tôi còn phải đi làm nữa đó.
– Chị là bà chủ đến trễ một chút cũng không sao.
Giọng cậu ấy khàn khàn nghe cực kỳ bắt tai. Tối nay tôi ๒ย.ô.ภ.ﻮ tђ.ả ๒.ả.ภ t.ђ.â.ภ để cùng chàng trai của mình thăng hoa. Từ phòng khách cho đến phòng ngủ, nơi nào cũng trải qua những đoạn kích tình mãnh liệt. Tôi chìm đắm trong k-ɧ.o.-á-ı .©.ả.ʍ. mà Kiệt mang lại nên quên mất có một người đang chờ mình.