Khi tình đầu là tình cuối – Chương 16

Khi tình đầu là tình cuối – Chương 20
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 19
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 18
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 17
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 16
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 15
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 14
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 13
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 12
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 11
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 10
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 9
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 8
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 7
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 6
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 5
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 4
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 3
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 2
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 1

Tác giả: An An

Bữa tiệc từ thiện thuờng niên của công ty Nam Dương được tổ chức rất quy mô. Trước cửa bảo vệ đứng thành hai hàng, có thiệp mời mới được vào trong, còn có cả phóng viên. Trước khi xuống xe Khánh nhắc nhở tôi.

– Cô là người thông minh, nên biết cư xử thế nào chứ?

– Không cần anh nhắc.

– Được, xuống thôi.

Khánh bảnh bao trong bộ vest màu xanh đậm, tôi khoát tay anh ta tiến vào trong. Lần đầu tiên chúng tôi công khai xuất hiện cùng nhau, những tiếng lách tách vang lên, tôi giữ nguyên nụ cười tiêu chuẩn từ cửa vào đến nơi tổ chức.

Ngày mai hình ảnh của tôi và Khánh sẽ xuất hiện tгêภ các mặt báo, không biết Kiệt nhìn thấy có buồn không. Tôi ʇ⚡︎ự an ủi bản thân, cậu ấy sẽ hiểu thôi mà.

– Ôi Khánh đây sao, lâu rồi mới gặp cháu.

– Chào chú Vĩnh.

Tôi cúi đầu chào theo động tác của Khánh. Người đàn ông trung niên đang nói chuyện với anh ta tôi có biết. Đây là ông chủ của công ty Nam Dương. Ông Vĩnh nhìn ra sau hỏi.

– Em trai cháu không đến hả?

– Nó bận.

– Vậy à, bác còn tưởng tối nay có thời gian trò chuyện với Kiệt. Bố cháu có thể an hưởng tuổi già được rồi, có một đứa con trai tài giỏi kế thừa sự nghiệp, đâu như bác.

Tay Khánh run run, anh ta đang kiềm nén cơn giận. Người đàn ông đối diện không hay biết, hết lời khen ngợi Kiệt. Tôi cười tươi đáp lại thay cho Khánh, trong thâm tâm rất ʇ⚡︎ự hào về chàng trai của mình. Ông Vĩnh nhìn sang tôi cười hỏi.

– Cháu là con gáι ông Hùng đúng không?

– Vâng ạ.

– Lễ cưới của hai đứa nhất định phải mời bác đấy. Bữa tiệc cũng sắp bắt đầu rồi, hai đứa tìm chỗ ngồi đi.

– Vâng.

Khánh mang theo vẻ mặt khó chịu bỏ đi trước, đều là con trai của ông Thiện nhưng chỉ có mỗi Kiệt được khen ngợi, còn anh ta chẳng nghe ai nhắc đến.

– Cô vui lắm nhỉ?

– Tất nhiên.

– Cứ vui đi, không biết sẽ khóc lúc nào.

Khánh đặt tay lên ghế, hành động sỗ sàng xoa nắn bả vai tôi. Trước mặt bao nhiêu người, anh ta không kiên dè đểu cάпg nói.

– Lát nữa muốn tận hưởng cuộc sống không, tôi sẽ khiến cô thoải mái.

– Anh tận hưởng một mình đi, tôi không có hứng thú.

Cái gọi là tận hưởng cuộc sống mà anh ta nói chính là những trò lố lăng mua vui tгêภ thân thể phụ nữ. Khánh chưa dừng lại, tiếp tục gạ gẫm tôi.

– Chưa biết như thế nào cô đã vội từ chối, sẽ hối hận đấy.

Vì giữ thể diện nên tôi mới không đẩy Khánh ra, nhưng anh ta càng thích thể hiện dựa sát vào. Tôi mặc váy trễ vai, phần da ϮhịϮ lộ ra trước mắt người đàn ông kia như mỡ dâng miệng mèo. Khánh không ngại xung quanh có người mà hôn lên vai tôi. Cảm giác tởm lợm khiến tôi toàn thân lạnh toát.

– Sao, không né tránh hả?

– Anh đừng quá đáng.

– Tôi còn tưởng cô nhảy dựng lên cơ đấy. Chẳng qua đã là món đồ cũ, đừng làm giá.

– Đồ cũ cũng có giá của đồ cũ, đừng khinh thường người khác.

Khánh nhìn thoáng qua sợi dây chuyền tгêภ cổ tôi nheo mắt.

– Chiếc nhẫn tôi tặng cô đâu rồi?

– Tôi bỏ ở nhà.

– Nhẫn kim cương thì bỏ ở nhà, cái thứ rẻ mạc này lại đeo, đầu cô chắc bị hỏng rồi.

Tгêภ sân khấu những món đồ được ᵭấu giá tối nay dần đem ra. Tôi chỉ ngồi xem chứ không có ý định sẽ sở hữu món nào. Nhưng Khánh thì lại khác, cái tính háo thắng đã ăn sâu vào trong ɱ.á.-ύ, anh ta liên tiếp nâng mức giá lên cao ngất ngưởng. Có người hâm mộ, nhưng cũng có người cười mỉa mai, tối nay anh ta là người được nhắc tên nhiều nhất.

Gần cuối giờ, tôi mở điện thoại ra xem, Kiệt nói sẽ đợi bên ngoài, khi nào ra thì gọi cậu ấy. Bàn bên kia Khánh đang nâng ly cùng mấy ông chủ lớn, hình như vẫn chưa muốn về. Riêng phần xã giao anh ta làm khá tốt, tuy uống nhiều nhưng vẫn rất tỉnh táo.

Thấy tôi đứng lên Khánh từ bàn bên đi tới chặn lại hỏi.

– Cô định đi đâu?

– Tôi đi vệ sinh.

– Đi nhanh rồi quay lại, đừng trốn luôn đấy.

Đúng là tôi có ý muốn về trước, cũng hơn mười giờ rồi, không biết Kiệt đã đợi bao lâu. Khánh quăng cho tôi ánh mắt cảnh cáo rồi tiếp tục sang bàn bên.

Tôi đi về hướng nhà vệ sinh nhưng tâm trí cứ nghĩ đến Kiệt cuối cùng lại đi ra cổng.

– Cậu đang ở đâu vậy?

– Chị ra cổng nhìn bên tay phải sẽ thấy.

Tôi cúp điện thoại, chiếc xe đậu bên kia đường đang có người đứng chờ. Kiệt không sợ người khác bắt gặp tôi và cậu ấy đi chung với nhau, nhưng tôi thì sợ. Dư luận giống như con dao hai lưỡi, có thể tâng bốc người khác lên đến tận cùng nhưng cũng đủ sức để đẩy một ai đó xuống vực thẳm. Điều tôi sợ nhất chính là Kiệt sẽ bị ảnh hưởng bởi những rắc rối xung quanh tôi.

Không chỉ một mình cậu ấy muốn bảo vệ người mình yêu, tôi cũng muốn bảo vệ cậu ấy. Tôi gọi lại lần nữa, Kiệt tưởng tôi không nhìn thấy nên vẫy tay.

– Cậu chạy ʋòпg ra cổng sau đi, ở đây đông người.

– Chị lại thế nữa rồi.

– Không chịu thì tôi đi taxi về đấy nhé.

– Thật cứng đầu.

Kiệt thở dài rồi ra hiệu đồng ý với tôi, men theo lối mòn dẫn ra cổng sau, tôi hí hửng ra về. Bước chân giẫm tгêภ cỏ bỗng khựng lại vì tiếng гêภ rỉ vụn vặt vang lên.

– Thôi mà, em phải vào, bố đang đợi.

– Em thật đẹp, tối nay đi với tôi nhé.

– Còn cô vợ sắp cưới của anh thì sao?

– Cô ta chỉ là bù nhìn thôi.

Hai người đang ôm ấp kia là Khánh và con gáι của một giám đốc nào đó. Dưới ánh sáng mập mờ sau bức tường vắng, tay Khánh đặt lên ռ.ɠ-ự.ɕ cô gáι kia ๓.ơ.ภ tг.ớ.ภ, hành động bắt đầu ςย.ồภ.ﻮ ภђ.เệ.t hơn. Tôi lén mở điện thoại, núp vào bụi rậm gần đó quay lại. Trong lòng thầm mắng, không phải anh ta thích chụp ảnh tôi và Kiệt lắm sao, đây gọi là ăn miếng trả miếng.

– Anh không yêu cô ta thì cưới làm gì?

– Để vừa ý ông già thôi. Cô ta sao quyến rũ bằng em.

– Cái miệng này dẻo thật đấy.

Lần đầu chứng kiến người khác ân ái, tôi có hơi ngại nhưng thôi, giờ tôi mà ra không khác nào rước họa vào thân. Khánh rất vô sỉ, liên tục khiến cô gáι kia ủy khuất cầu xin, hành động тһô Ьạᴏ không chút dịu dàng.

– Anh Khánh, không được….

Cô gáι kia vừa kêu lên thì điện thoại tôi đổ chuông. Ngay lập tức tôi giật bén tắt máy.

– Ai đó…

Chuyện tốt bị phá hỏng nên Khánh hầm hầm quát lên. Cầu trời cho anh ta đừng thấy tôi. Dưới chân lũ kiến không biết ở đâu mò tới, đang thỏa thê cắn vào chân tôi. Cô gáι kia nhỏ giọng.

– Vào thôi anh.

– Ừ.

Hai người họ chỉnh lại quần áo nhanh chóng rời đi, bây giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm từ trong bụi rậm nhảy ra. Kiệt chờ lâu nên gọi, một phút nữa thôi nếu tôi không xuất hiện có khi cậu ấy sẽ vào tìm.

– Chân chị sao vậy?

– Ngứa quá, tôi bị kiến cắn.

– Đưa tôi xem.

Kiệt ngồi xổm xuống vén chân váy lên, nhíu mày hỏi.

– Chị rình mò gì đúng không?

Nghe Kiệt hỏi ɱ.á.-ύ toàn thân như dồn lên mặt, tôi nuốt nước bọt đáp.

– Lên xe tôi cho cậu xem cái này.

Vẻ mặt lo lắng của Kiệt vẫn chưa tan bớt, tôi mở lại đoạn phim quay được lúc nãy cho cậu ấy xem. Bỗng dưng Kiệt phì cười.

– Chị muốn gì thì nói tôi, xem phim không thực tế bằng trải nghiệm.

– Tôi không có ý đó, cậu nhìn kĩ đi, đây là Khánh. Tôi vô tình đi ngang qua nên quay lại, cậu…

Tôi ngại không biết giấu mặt vào đâu, Kiệt kéo tôi lại gần, cầm hai chân để lên đùi, thở dài nói.

– Tôi còn tưởng chị muốn như đêm đó.

– Này, cậu nghĩ bậy bạ gì vậy, tôi…

– Ngồi im, chân nổi mẫn hết rồi này.

Kiệt gãi nhẹ vào chân tôi, khoảnh khắc tay cậu ấy lướt qua, một dòng điện chạy dọc từ sống lưng trở xuống khiến tôi căng cứng người. Vội rút chân về, tôi lúng túng nói.

– Để tôi ʇ⚡︎ự gãi.

– Sao mặt chị đỏ vậy?

– Chắc do lúc nãy uống ɾượu.

– Phải không?

Cậu ấy càng hỏi tôi càng rối rắm hơn. Kiệt không trêu tôi nữa, nghiêm túc lái xe. Thấy tôi lâu trở lại nên Khánh gọi, tôi mở loa ngoài cho cả hai cùng nghe.

– Cô đâu rồi?

– Tôi về trước.

– Quay lại đây ngay, có tin tôi gọi cho bố không?

Khánh giở giọng hăm dọa, tôi hừ lạnh đáp.

– Anh gọi đi, tôi không sợ.

– Đang đi với thằng con riêng đó à, nói nó nghe máy.

Tôi giơ tay, ra hiệu cho Kiệt đừng lên tiếng, giả vờ nói.

– Tôi về đến nhà rồi, cậu ấy không có ở đây.

– Cô thoát được đêm nay nhưng không thoát được ba ngày đi công tác đâu.

Kiệt nhíu mày, tôi biết cậu ấy đang nghĩ gì. Tuần sau đi công tác với Khánh tôi còn chưa nói thì anh ta đã ʇ⚡︎ự nói với Kiệt. Thật ra tôi hơi lo, không phải lúc nào Kiệt cũng kè kè bên cạnh bảo vệ tôi. Trong những trường hợp đặc biệt, tôi nên ʇ⚡︎ự thân vận động, tránh gây phiền phức cho cậu ấy. Kiệt lập tức hỏi ngay.

– Chị đồng ý đi công tác với anh ta sao?

– Ừ, bố cậu đã yêu cầu, tôi không thể từ chối.

– Để tôi lo, chị không cần phải đi.

– Như vậy được không, lỡ may bố cậu…

– Yên tâm, tôi có cách.

Cậu ấy không chịu nói cho tôi nghe cách gì, thần bí khiến tôi tò mò. Lần thứ hai Kiệt đưa tôi về bị bà Hoa bắt gặp, cậu ấy không ngồi tгêภ xe mà theo tôi cùng xuống.

– Chào dì.

– Chào cháu.

Tôi bẽn lẽn đứng bên cạnh Kiệt, bà Hoa cười tươi nói.

– Cũng chưa trễ lắm, cháu có muốn vào nhà ngồi một lát không?

– Được ạ.

Bà ấy đi trước, tôi và Kiệt theo sau. Hai đứa giống như dẫn về ra mắt gia đình. Tôi cười không khép được mồm, Kiệt nắm tay tôi một cách rất ʇ⚡︎ự nhiên, nói nhỏ.

– Phòng chị ở tầng mấy?

– Tầng ba, mà cậu hỏi làm gì?

– Hỏi cho biết thôi.

Tôi bĩu môi, vào tới cửa vội bỏ tay cậu ấy ra. Bà Hoa vẫn giữ nét mặt vui vẻ, dịu dàng hỏi.

– Cháu và cái Thư là bạn hả?

Bà ấy vốn đã biết tôi thích Kiệt nhưng vẫn hỏi để thử lòng đây mà. Kiệt thẳng thừng phủ nhận.

– Tụi cháu không phải là bạn. Cháu thích cô ấy.

– Thế cháu có biết Thư có chồng sắp cưới rồi không?

– Cháu biết, người đó là anh cùng cha khác mẹ với cháu.

Tôi ái ngại vuốt tóc, chuyện Khánh và Kiệt là anh em tôi vẫn chưa nói. Bà Hoa thở dài lắc đầu.

– Dì cũng không muốn mọi chuyện thành ra như vậy. Nhưng nếu hai đứa đến với nhau, gia đình cháu nhất định sẽ phản đối.

– Con xin đảm bảo với dì, con sẽ không để Thư phải chịu ấm ức.

– Con có vì nó mà sẵn sàng chống đối lại bố mình không?

– Con có thưa dì.

Kiệt đáp rất ngắn gọn, tôi không biết phải nói gì nữa, sự chân thành nghiêm túc trong mắt cậu ấy khiến tôi thật sự ҳúc ᵭộпg. Tôi từng suy nghĩ rất nhiều về mối quαп Һệ này, tình yêu với một người nhỏ hơn mình bốn tuổi làm tôi lăn tăn. Nhưng bây giờ thì khác rồi, tôi có thể mạnh dạn khẳng định rằng, cậu ấy không phải nhất thời mà là thật lòng.

Có lần bà Hoa tâm sự với tôi, bảo là nên cưới người lớn tuổi hơn mình. Bởi họ đủ chín chắn, đủ thấu hiểu để quan tâm và chiều chuộng tôi hơn. Nhưng đến khi gặp lại Kiệt, chính bản thân tôi cảm nhận được rằng, tuổi tác không nói lên gì cả. Cậu ấy còn trẻ nhưng suy nghĩ không hề bồng bột, cậu ấy chăm sóc tôi, lo lắng cho tôi từng chút một. Thậm chí còn có vẻ trưởng thành hơn tôi.

Nghe Kiệt nói thế, bà Hoa yên tâm phần nào nhường lại không gian cho hai đứa. Tôi thấy cũng đã trễ nên đứng lên nói.

– Tôi tiễn cậu.

– Vẫn còn sớm mà.

– Sớm gì, hơn mười giờ rồi.

– Nếu trễ thì tôi ngủ lại.

Biết cậu ấy nói đùa nhưng tôi vẫn nhướng mày cảnh cáo. Kiệt rất cao, ngang nhiên để tay lên đầu tôi làm trò.

– Này, cậu bỏ tay ra.

– Lúc trước tôi thấy chị cũng cao lắm, sao giờ thấp hơn vậy?

– Ờ, chắc già rồi nên chiều cao bị giảm.

Kiệt cười thành tiếng xoa đầu tôi, hai đứa choàng vai đi ra cổng. Tôi ngẩng đầu hỏi.

– Căn nhà ở Hà Giang cậu bán rồi hả?

– Không có, tôi để dành làm nơi dưỡng già.

– Có căn nào sát bên không, tôi muốn mua. Sống ở đó yên bình thích thật.

– Một căn đủ rồi, tôi cho chị làm chủ hộ.

Tôi cúi đầu cười tủm tỉm, ôm cάпh tay cậu ấy dựa vào, cả hai bước thật chậm rãi. Ra tới cổng Kiệt luyến tiếc đẩy tôi ra.

– Chị vào nhà đi.

– Cậu đi trước đi. Tôi còn phải khóa cổng.

– Được rồi, ngủ ngon.

– Ừ, tạm biệt.

—————