Khi tình đầu là tình cuối – Chương 13
Tác giả: An An
Buổi sáng Kiệt đưa đi làm nên chiều tôi ʇ⚡︎ự bắt taxi về. Gần ra tới cổng tôi nghe vài đồng nghiệp xì xầm to nhỏ gì đó rồi nhìn mình với ánh mắt đầy hâm mộ. Hóa ra dáng vẻ lười biếng dựa vào thân xe hút tђยốς của Khánh khiến nhiều cô say mê. Anh ta còn ngang nhiên nháy mắt trêu ghẹo người khác ngay trước cổng công ty tôi.
Lần này Khánh tới nhưng không gọi trước, hình như anh ta đã giải quyết xong chuyện của mình rồi, trông rất nhàn rỗi.
– Thư.
– Ơ, anh tới sao không gọi em xuống sớm?
– Tôi cũng mới tới thôi, bố nói đưa em về nhà ăn cơm.
– Vâng.
Khánh mở cửa xe cho tôi, mới ngồi vào thì nghe giọng của My nhiệt tình hỏi.
– Anh là chồng sắp cưới của chị Thư ạ?
– Phải, em là…
– Xin giới thiệu với anh, em là My, em họ của chị Thư.
Con bé My này cười tít mắt với Khánh, nó mà biết bản chất thật của người đàn ông này liệu có cười nổi không.
– Hai người định đi đâu vậy, cho em đi nhờ một đoạn với nhé?
– Được, em lên xe đi.
Khánh rất sảng khoái đồng ý, My hí hửng ngồi ghế sau, làm vẻ thân thiết với tôi nói.
– Chồng sắp cưới của chị đúng là ga lăng nhỉ, sáng đưa đi làm, giờ đến đón về.
Mặt tôi méo xệch, cái con nhỏ này cố tình gây hấn đây mà, câu nói của nó vừa hay đã thu hút sự chú ý của Khánh. Anh ta nhếch môi hỏi.
– Lúc sáng tôi có đưa em đi làm sao?
– My nhìn nhầm thôi, là bạn em, tối qua em đến nhà nó ngủ nên sáng nhờ đưa đi làm.
– Phải không? Bạn nam hay nữ?
– Là nữ.
Nếu có thể tôi muốn đuổi My xuống xe ngay lập tức, nó ngồi sau cười vô hại nói tiếp.
– Thế mà lúc sáng em lại nhìn ra nam mới ૮.ɦ.ế.ƭ, đi chiếc xe sang trông lóa cả mắt.
– Thảo nào em bị lóa mắt nên nhìn nhầm.
Tôi đáp một câu khiến My cứng họng, bàn tay đặt tгêภ vô lăng của Khánh nổi đầy gân xanh. Anh ta đã bắt đầu nghi ngờ, hoặc giả trước giờ Khánh luôn muốn tìm được bằng chứng tôi và Kiệt qua lại với nhau. Nhất định không thể để anh ta nắm thóp.
Tới nhà My xuống nhưng không quên cảm ơn Khánh rối rít, nó đang suy tính gì đây, hay là bị anh ta làm cho say mê rồi. Xe chạy được một đoạn, hết đèn đỏ phía trước bỗng rẽ đột ngột khiến tôi giật mình. Khánh tắp xe vào lề, ánh mắt đục ngầu chất vấn tôi.
– Có phải tối qua em đi với nó không?
– Anh đang nói ai?
– Thằng con riêng kia.
– Em đã nói là ở nhà bạn.
Trước thái độ hằn học của Khánh, tôi phải giữ bình tĩnh, tгêภ xe chỉ có hai người, nhỡ may anh ta. Tôi chưa kịp định hình thì Khánh nhào tới, xé rách chiếc áo sơ mi tгêภ người tôi một cách thô lỗ.
– Anh làm gì vậy.
Tôi tức giận quăng cho Khánh một cái bạt tai, anh ta gằn từng chữ, vẻ mặt hung ác đáng sợ siết chặt cằm tôi.
– Cô nhìn xem đây là gì, con đ.ɨế๓ dám qua mặt tôi.
– Bỏ ra.
– Nói, là thằng nào? Cô ℓêп gιườпg với thằng nào hả?
– Kệ tôi.
– Cô diễn giỏi lắm, lúc nãy còn anh anh em em, giờ lòi bản mặt ra rồi nhỉ.
Khánh Ϧóþ cổ tôi, một tay giữ tóc kéo ngược ra sau. Tôi trợn mắt nhìn anh ta, không chịu khuất phục.
– Được chiều chuộng không muốn lại thích bị ħàɲħ ħạ. Tôi sẽ từ từ cho cô biết mùi vị của hôn nhân là thế nào.
– Anh chẳng qua chỉ là một tên ăn bám, nếu không có một ông bố giàu có thì chẳng làm nên trò trống gì.
– Ăn bám sao, còn thằng ăn mày kia thì thế nào, nó hơn tôi chắc?
Tôi không nhắc gì đến Kiệt, tay Khánh dùng lực mạnh hơn, khiến tôi đau đến chảy nước mắt. Mặt anh ta đang ghé sát lại người tôi, cảm giác ớn lạnh nổi lên, tôi kịch liệt kháng cự thì nhận được một cái tát muốn lệch hàm.
– Để xem nếu nó nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cô sẽ đau lòng thế nào?
– Tôi và Kiệt không có quαп Һệ gì hết. Bạn trai tôi đang ở Úc, tối qua anh ấy về nên…
– Bạn trai? Cô có bạn trai còn nhận tiền từ bố tôi, dám chơi xỏ thằng này sao?
– Tôi cũng bất đắc dĩ thôi, tối qua tôi bị bỏ tђยốς, anh về trước nên tôi mới…
Khánh trợn mắt hơi thở lạnh lẽo mang theo mùi tҺuốc ℓά xông thẳng vào mũi tôi. Anh ta vẫn chưa bỏ tay ra, những dấu hôn tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ phơi bày mồn một.
– Cô muốn nói mình bị bỏ tђยốς nên mới ℓêп gιườпg với thằng đó chứ gì? Đáng thương quá nhỉ?
– Cũng không hẳn bởi khi ở Úc chúng tôi đã sống chung rồi, vì giận anh ấy nên tôi mới bỏ về Việt Nam, nhờ anh mà tối qua hai đứa tôi đã làm lành.
– Cô đừng mơ thoát khỏi tay tôi, để xem kết hôn rồi cô còn phách lối nữa không.
Dứt lời anh ta vùi đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ tôi, quá mức kinh hãi, tôi dùng chân đá túi bụi, không muốn Khánh chạm vào người mình. Giọng tôi run rẩy khích tướng anh ta.
– Anh thích dùng đồ cũ lắm sao?
– Câm miệng.
– Vậy mà tôi còn tưởng anh sạch sẽ, hóa ra cũng thích dùng chung đồ với người khác.
Hơi thở hổn hển của Khánh dần khôi phục lại, tôi được ʇ⚡︎ự do liền túm chặt cổ áo, vừa rồi anh ta xé toạc ra nên cúc bị văng hết, cơ bản chiếc áo này không thể mặc nữa. Khánh dựa vào ghế, cười mỉa mai nói.
– Còn che à, tới nhà tôi với bộ dạng này chắc hẳn ai cũng biết chúng ta vừa trải qua chuyện gì.
– Anh không ngại thì tôi cũng không ngại. Cùng lắm bố anh tưởng rằng sắp có cháu ẵm bồng. Có khi lại cho tôi thêm tài sản.
Khánh nghiến răng, nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao đi với tốc độ như tên bắn. Đến cuối cùng anh ta vẫn không dám đưa tôi về nhà với chiếc áo rách te tua như vậy, xe dừng trước một shop quần áo, tôi vào lựa đại rồi ra. Nhìn mình trong gương, mái tóc rối bù, một bên má còn in dấu tay, tên khốn kia tát rất mạnh, nãy giờ vẫn chưa tan hết. Tôi bước vào với bộ dạng này, nhân viên cửa hàng tưởng tôi bị bạo hành, còn hỏi có cần báo côпg αп không.
Khánh chạy xe vào cổng, tắt máy rồi đi thẳng vào nhà không thèm đếm xỉa gì tới tôi. Hôm nay Huyền cũng tới, cô ta đang bận rộn trổ tài nấu nướng trong bếp, phải nói là sai bảo mới đúng. Cô giúp việc không yên thân với cô ta.
– Ôi chị Thư giờ mới tới hả, em nấu xong cả rồi.
– Giữa đường gặp phải chút chuyện nên tới trễ.
– Thôi chị ra phòng khách ngồi chơi đi, lát nữa anh Kiệt về thì ăn luôn.
– Không cần tôi phụ gì sao?
– Em nào dám, chị mà bị thương như hôm trước anh Khánh lại nổi giận ấy chứ!
Tôi nhún vai đi ra, Kiệt vẫn chưa về, ông Thiện thì không thấy đâu. Chỉ có mình tôi ở phòng khách. Căn nhà này quá rộng chỉ có mấy người ở nên trông cứ lạnh lẽo thế nào, tôi không có gì làm nên gọi điện cho bà Hoa. Từ hôm qua tới giờ bà ấy ở nhà một mình chắc buồn lắm, có Vũ thì đỡ hơn phần nào.
– Chị đến khi nào?
Kiệt đã về, không lên phòng mà đi tới chỗ tôi. Bỗng nhiên nhíu mày lo lắng.
– Ai ᵭάпҺ?
– Tôi bị té ᵭ.ậ..℘ mặt vào tường.
– Chị nói dối, mặt chị còn in dấu tay này.
Đúng là không thể qua mắt được Kiệt, khi tay cậu ấy sắp chạm lên mặt tôi liền né tránh.
– Cậu đừng như vậy, quên lời tôi nói lúc sáng rồi hả?
– Mày làm gì đứng gần vợ tao thế?
Khánh xuất hiện bất thình lình, không biết đã thấy được gì rồi. Kiệt điềm tĩnh đáp.
– Khi nào hai người chưa kết hôn, chị ấy không phải là vợ ai cả.
– Ngày mai tao kết hôn, vừa lòng mày chứ?
– Anh Khánh nôn nóng muốn cưới vậy hả? Hay là nói bác trai tổ chức sớm đi.
Huyền khoan thai ngồi xuống bên cạnh Kiệt, nhướng mày đá xéo tôi. Theo như thỏa thuận, một tháng sau mới tổ chức lễ đính hôn, tôi có quyền từ chối những ý định nhất thời này. Tôi đáp.
– Một tháng là một tháng, muốn sớm hơn cũng không được.
– Có gì mà không được, đằng nào cũng chả cưới.
– Ngó bộ cô nôn hơn tôi nhỉ?
Huyền bĩu môi, ôm cάпh tay Kiệt thân mật.
– Nôn chứ, đợi hai người đám cưới sẽ tới lượt bọn em.
– Mấy đứa về đủ rồi thì ăn cơm thôi.
Ông Thiện từ trong phòng đi ra, vẻ mặt nghiêm túc nói. Khánh là người đứng lên đầu tiên, tôi cũng đi theo. Phía sau Kiệt và Huyền không nghe động tĩnh gì.
Tôi ngồi bên tay trái của Khánh, chuyện lúc chiều giống như chưa xảy ra. Anh ta ân cần gắp thức ăn cho tôi, nhìn vào giống như một cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết. Tôi cúi đầu im lặng ăn cơm. Ở phía đối diện, chỉ nghe tiếng của Huyền còn Kiệt chỉ ậm ờ đáp lại.
– Ngày mai công ty đối tác có tổ chức bữa tiệc từ thiện, con đưa Thư đến tham dự. Sẵn tiện thông báo với mọi người về việc đính hôn của hai đứa.
– Con biết rồi.
– Còn Kiệt, tuần sau con với chú Nam vào Sài Gòn giải quyết hợp đồng kia cho bố.
– Con không đi, anh ta gây ra chuyện sao không ʇ⚡︎ự mình giải quyết.
Thái độ của Kiệt rất dứt khoát khiến ông Thiện bất ngờ. Khánh thả đôi đũa xuống bàn thật mạnh tạo nên âm thanh chói tai, hất cằm nói.
– Mày có quyền gì từ chối, bố giao việc thì mày cứ làm.
– Tôi không phải người chuyên đi gỡ rối giúp anh. Ai làm thì ʇ⚡︎ự gánh trách nhiệm, đừng để người khác dọn đường thay mình.
– Tao thích thế đấy, bố đã lên tiếng thì mày ngậm mồm mà làm đi.
– Đủ rồi. Kiệt nói đúng, mấy năm qua em con toàn thay con xử lý mọi chuyện. Lần này con ʇ⚡︎ự giải quyết đi, bố không thiên vị nữa.
Khánh trợn mắt khó tin, tôi biết ngay anh ta là tên vô dụng mà. Sinh ra ở vạch đích nhưng chẳng chịu cố gắng thì có ngày cũng trở về vạch bắt đầu mà thôi. Bây giờ tôi mới nhìn Kiệt, bốn năm qua cậu ấy chẳng sung sướиɠ gì, ngoài việc không ngừng nổ lực để có được địa vị như hiện tại cậu ấy còn phải dọn dẹp bãi rác mà Khánh để lại.
Huyền lên tiếng tán thành cách xử lý của ông Thiện, còn phụ họa thêm.
– Anh Khánh nên ʇ⚡︎ự nhìn lại mình, đừng liên luỵ người khác.
– Im hết đi, tôi không cần ai dạy đời.
Anh ta tức giận thở hắt ra, tôi ngồi bên cạnh không nói câu nào. Chuyện nhà người khác nếu không biết gì thì tốt nhất nên im lặng. Khánh bất mãn biểu hiện rõ ra mặt.
– Con muốn Thư đi cùng.
Anh ta nói như ra lệnh, tôi lập tức từ chối.
– Công ty em còn có việc, tuần sau dự án mới bắt đầu triển khai, em không có thời gian đi cùng anh.
– Em đừng trả lời vội. Đợi nghe ý của bố đã.
– Hai đứa sắp đính hôn, nên bồi dưỡng tình cảm ngay từ bây giờ. Nếu Thư không bận quá, cháu có thể đi cùng thằng Khánh.
– Cháu bận thật thưa bác.
Ông Thiện nhíu mày, không nghĩ tôi sẽ từ chối thẳng thừng như vậy. Hình như đây là lần đầu tiên tôi không nghe theo sự sắp xếp của ông ấy. Dưới bàn, tay tôi bị chụp lấy, giằng mãi thế nào cũng không thoát khỏi tay Khánh. Anh ta kéo tay tôi đặt lên đùi rồi từ từ đưa tới nơi kinh tởm kia. Tôi đứng bật dậy, đúng là biếи ŧɦái,, nụ cười đểu cάпg như không có chuyện gì khiến tôi thêm khinh bỉ.
– Gì thế chị Thư?
Ai cũng ngạc nhiên trước hành động có phần bất lịch sự của tôi. Huyền tò mò hỏi, tôi lúng túng tìm lý do.
– Bụng tôi hơi đau, xin phép vào nhà vệ sinh một lát.
– Đau lắm không, hay là lên phòng anh nghỉ đi.
– Không cần.
Khánh đứng lên muốn đi cùng, đến cửa nhà vệ sinh tôi bị đẩy mạnh từ phía sau, trán ᵭ.ậ..℘ vào cửa đau đớn. Khánh ghì chặt vai tôi, xoay người lại, ngoài bản tính bất cần đời ra anh ta còn là một tên vũ phu.
– Đau bụng hả, để tôi xem nào.
– Thật kinh tởm, đừng chạm vào người tôi.
– Để tôi cho cô biết thế nào là kinh tởm.
Nói rồi tay Khánh nắm chốt cửa mở ra định đẩy tôi vào, bỗng nghe tiếng anh ta гêภ rỉ.
– Mày…
Kiệt thẳng tay vung một cú đấm vào mặt Khánh, tôi nhìn cậu ấy lắc đầu.
– Đừng ᵭάпҺ nữa.
Tôi giữ tay Kiệt năn nỉ, không phải tôi sợ Khánh bị ᵭάпҺ mà sợ ông Thiện sẽ tức giận với cậu ấy, Khánh ôm mặt rít lên căm phẫn muốn ᵭάпҺ trả. Huyền hốt hoảng chạy tới la lớn.
– Anh làm gì đó?
– Tránh ra, là nó ᵭάпҺ tôi trước, thằng con riêng đáng ૮.ɦ.ế.ƭ.
– Dừng lại ngay, hai đứa còn coi bố ra gì không hả, dám ᵭάпҺ nhau trong nhà.
Khánh gâng cổ lên cãi.
– Nó ᵭάпҺ tôi trước.
– Ra hết phòng khách cho bố.
Ông Thiện đang nổi giận, tay Kiệt vẫn đang siết chặt, tôi hi vọng có thể dùng ánh mắt để nói cho cậu ấy hiểu, đừng vì tôi mà khiến bản thân bị thương.