Khi tình đầu là tình cuối – Chương 10

Khi tình đầu là tình cuối – Chương 20
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 19
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 18
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 17
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 16
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 15
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 14
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 13
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 12
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 11
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 10
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 9
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 8
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 7
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 6
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 5
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 4
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 3
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 2
Khi tình đầu là tình cuối – Chương 1

Tác giả: An An

Buổi sáng như thường lệ tôi và Vũ ăn sáng xong sẽ đến công ty, nhưng hôm nay cả hai ngồi vào bàn mà không thấy bà Hoa đâu. Tôi hơi lo hỏi.

– Cô Mai, sáng giờ dì Hoa có ra ngoài không?

– Có, bà chủ đi tập thể dục vẫn chưa về.

Vũ đứng lên muốn đi tìm, bình thường giờ này bà ấy về rồi. Tôi cũng không yên tâm đi theo. Cách nhà 100 mét có một công viên nhỏ, buổi sáng mọi người thường hay tập thể dục, chạy bộ ở đấy. Vũ hoang mang nói.

– Tôi qua bên kia tìm.

– Ừ, nếu gặp dì thì gọi điện báo tôi biết.

Hai đứa khẩn trương chia nhau ra, hơn bảy giờ nên ít người còn ở lại, tôi vừa chạy vừa quan sát thật kĩ. Phía trước có hai người phụ nữ đang tụm lại, tôi chạy đến thử thì thấy bà Hoa ngồi bệt dưới đất nhăn nhó.

– Dì.

– Thư hả? Chân dì hình như bị trật rồi.

– Để con gọi Vũ cõng dì về.

– Ừ, con gọi đi.

Bà Hoa chạy bộ sơ ý vấp phải thanh gỗ nên té, chân trái bị trật phải đến bác sĩ chỉnh lại. Tôi cùng Vũ đưa bà ấy đến Ьệпh viện nên tới công ty trễ. Hôm nay mọi người nhìn tôi là lạ, chú Tuấn thấy tôi tới liền nói.

– Có người đến tìm cô.

– Ai vậy chú?

– Anh ta đang ở trong phòng chờ, là phó giám đốc của tập đoàn Thiện Đức.

Khánh tới sớm vậy, không đi làm mà chạy đến chỗ tôi, đúng là con ông chủ có khác. Mở cửa phòng làm việc, dáng người lịch lãm điển trai của ai đó ᵭ.ậ..℘ vào mắt tôi.

– Sao lại là cậu?

Tôi khó tin nhìn Kiệt đang ngồi thưởng thức cà phê một cách tao nhã. Cậu ấy mỉm cười hỏi lại.

– Sao chị bất ngờ vậy, đang chờ ai hả?

– Ừ, đêm qua Khánh gọi cho tôi nói là sáng nay anh ta sẽ đến.

Kiệt nhìn đồng hồ, điềm tĩnh giải đáp thắc mắc của tôi.

– Bây giờ có lẽ anh ta đang ở tгêภ máy bay.

– Đi công tác sao?

– Phải, một chuyến công tác bắt buộc.

– Anh ta đi mấy ngày vậy?

– Bốn ngày.

Tôi nhẹ nhõm ngồi xuống, giờ mới có tâm trạng nghĩ xem mục đích của Kiệt đến đây làm gì. Đêm qua tôi đã nói rõ, chẳng lẽ cậu ấy không nghe lọt tai. Tôi hỏi.

– Sáng nay cậu không đi làm hả?

– Nhớ chị nên qua gặp một lát.

– Này, cậu…

– Cà phê của công ty rất ngon, chị uống thử đi.

Kiệt cắt ngang lời tôi, không biết cậu ấy đang nghĩ gì nữa. Cứ như thế này tôi cũng bị cám dỗ theo cậu ấy mất thôi. Nhìn ly cà phê tгêภ bàn tôi lắc đầu.

– Tôi không thích cà phê. Cậu uống xong chưa?

– Muốn đuổi tôi à?

– Chị đây không rảnh tiếp đãi cậu, một đống tài liệu đang chờ tôi xem qua.

– Được, tôi về đây. Bó hoa này tặng chị.

Lại còn bày vẽ tặng cả hoa. Tự dưng chạy tới đây để uống một cốc cà phê rồi đi làm, thật hết cách với cậu ấy. Tôi đem bó hoa hồng cắm vào lọ rồi đặt tгêภ bàn làm việc, tâm trạng vô cùng thư thái mở tài liệu ra xem. Buổi chiều tôi cùng chú Tuấn đến công trình, dự án xây dựng nhà ở cho nhân viên đã hoàn thành hơn nửa tiến độ. Giám sát công trình báo cáo rồi đưa tôi đi xem các hạng mục đã được nghiệm thu.

– Cô không sao chứ?

– Không sao. Cảm ơn chú.

Tôi giẫm phải chỗ đất lún nên đôi giày cao gót bị trẹo một bên. Đau điếng nhưng vẫn cố mỉm cười trả lời. Về lại công ty tôi nhận được điện thoại của ông Thiện. Tuy Khánh không có nhà nhưng vẫn muốn tôi đến ăn cơm tối.

Tiền cũng đã nhận rồi, tôi không từ chối bất cứ yêu cầu gì của ông ấy. Tan làm ghé qua bên đó. Hôm nay ngoài tôi ra còn có sự xuất hiện của một cô gáι nữa, thấy tôi đến ông Thiện giới thiệu.

– Đây là Huyền, bạn gáι của Kiệt. Hai đứa làm quen với nhau đi, sau này sẽ là chị em chung nhà.

– Em chào chị Thư, mới nghe bác trai nói tháng sau chị và anh Khánh đính hôn, chúc mừng nhé.

– Cảm ơn cô.

Đây là bạn gáι của Kiệt sao, cô ta có vẻ không ưa tôi lắm, nụ cười có phần thâm sâu, cười mỉa mai thì đúng hơn. Nhưng phải nói là Huyền đẹp và trẻ hơn tôi, đứng với Kiệt chắc rất xứng đôi. Không biết sao khoảng cách chỉ có bốn tuổi nhưng khi đi chung với Kiệt ai cũng nhìn ra tôi lớn tuổi hơn, mặc dù tôi đã cố chăm chút bản thân. Huyền nói chuyện rất khéo, ngọt ngào cứ như rót mật vào tai vậy.

– Bác ơi, anh Kiệt khi nào mới về ạ. Cả tháng nay anh ấy bận bịu quá, không chịu gặp con.

– Mấy hôm nay nó bận thật. Bác ít đến công ty, mọi việc giao cho Kiệt xử lý hết, đợi qua tháng sau thằng Khánh đính hôn rồi bác chia bớt việc cho nó.

Huyền nhếch môi nói.

– Anh Khánh trước giờ có thấy làm gì đâu, nghe bố con nói họp cổ đông cũng không thấy mặt mũi.

Tôi âm thầm ᵭάпҺ giá, cô gáι này chắc không phải dạng vừa, gia đình có bề thế lắm mới dám ở trước mặt ông Thiện chê bai Khánh. Cô ta ʇ⚡︎ự dưng quay sang nhìn tôi đá xéo.

– Chị Thư quản anh Khánh cho chặt vào, lập gia đình rồi nên tập trung vào công việc, đừng suốt ngày chơi bời.

Huyền giống như mẹ chồng đang dạy dỗ con dâu mới, tôi cười trừ đáp.

– Chỉ sợ anh ấy không chịu nghe lời lại giận tôi thôi.

– Chị yên tâm, bác trai đã nói nếu anh Khánh có ý định ly hôn với chị thì sẽ không cho thừa kế tài sản.

Tôi cười không nổi nữa, vậy mà còn tưởng làm mọi cách để Khánh ghét bỏ mình thì sẽ sớm thoát khỏi anh ta. Nhưng tôi đã lầm, sao ông Thiện lại để tôi lấy số tiền kia một cách dễ dàng được. Huyền đứng bật dậy, vui vẻ nói.

– Anh Kiệt về rồi.

– Cô đến khi nào?

– Được hơn nửa tiếng, để em kêu người dọn cơm.

Kiệt gật đầu rồi khẽ quay sang nhìn tôi, trông hai người họ cứ như vợ chồng son vậy. Ánh mắt của Kiệt quá mức công khai nên Huyền cũng để ý.

– Thôi anh về phòng thay quần áo đi.

Cậu ấy vừa quay lưng Huyền đã nhìn tôi khó chịu.

– Chị Thư vào phụ em với.

Trong nhà có người giúp việc, không biết cô ta muốn tôi phụ làm gì nữa. Huyền khoanh tay đi vào bếp, dáng vẻ ta đây chỉ trỏ.

– Lấy hộ em cái tô với chị Thư.

– Đây. Cẩn thận nóng.

Tôi có nhã ý muốn nhắc nhở không ngờ chính mình là người hưởng trọn tô canh nóng. Từ đùi truyền đến cảm giác đau đớn, Huyền sốt sắng kêu lên.

– Ấy ૮.ɦ.ế.ƭ, chị có sao không, sao bất cẩn quá vậy?

Rõ ràng cô ta cố ý hất tô canh l.ê.ภ ภ.ﻮ.ư.ờ.เ t.ô.เ, vậy mà giả vờ hay thật. Tôi mím môi đáp lại.

– Tôi rất cẩn thận, là cô bất ngờ bỏ tay ra còn gì?

– Sao chị lại nói em như thế?

– Có chuyện gì vậy?

– Bác ơi, chị Thư nói con cố ý đổ nước canh nóng lên người chị ấy.

Ông Thiện nghe tiếng ồn ào nên vào xem thử, cô giúp việc đứng kế bên ái ngại cúi đầu. Không biết đúng sai thế nào nhưng ông Thiện chắc chắn sẽ bênh vực Huyền thôi, tôi kiềm nén cơn đau bỏng rát nói.

– Cháu vào nhà vệ sinh một lát.

– Ừ.

Di chuyển thôi cũng thấy đau, một mảng từ đùi trở xuống bị dính nước canh. Vào nhà vệ sinh tôi mím môi kiểm tra vết bỏng có nghiêm trọng không. Da ϮhịϮ trắng nõn giờ chuyển sang đỏ ửng cả lên.

– Chị mở cửa đi.

Ngoài cửa, giọng Kiệt lo lắng vọng vào. Tôi thở dài mở chốt, cậu ấy khẩn trương hỏi.

– Chị bị thương ở đâu?

Tôi kéo váy xuống, chỉ cho cậu ấy nhìn thấy một phần.

– Ngồi im, để tôi xem nào.

Kiệt không ngần ngại vén váy tôi lên cao, khi nhìn thấy vết bỏng, ánh mắt cậu ấy lạnh lẽo vô cùng. Kiệt lấy vòi sen xả nước cho vết thương dịu bớt, chân tôi đặt lên đùi cậu ấy nên quần áo ướt hết. Kiệt dịu giọng hỏi.

– Chị đau lắm không?

– Đỡ hơn rồi.

Tôi hơi ngại vì tay cậu ấy đang giữ váy mình, chỉ cần vén lên một tí nữa thôi là chạm đến những nơi không nên chạm. Tôi hắng giọng.

– Cậu bỏ tay ra đi.

Bây giờ Kiệt mới để ý, nhếch môi cười trông rất gian manh.

– Chẳng phải chị đã nhìn thấy hết của tôi rồi sao?

– Tôi không nhớ gì hết.

– Có cần xem lại cho nhớ không?

– Đi mà cho bạn gáι cậu xem, tôi không cần.

– Huyền không phải bạn gáι của tôi.

Được mười lăm phút Kiệt tắt vòi nước, lấy khăn tắm lau thật nhẹ đùi tôi, tỉ mỉ từng chút một như sợ tôi đau.

– Chị ngồi yên ở đây, tôi về phòng lấy tђยốς mỡ.

– Chị Thư có sao không anh?

Kiệt vừa mở cửa thì nghe giọng Huyền lo lắng, khi nhìn thấy quần cậu ấy bị ướt, cô ta nhíu mày, không kiên dè phóng ánh mắt như dao găm về phía tôi. Kiệt lướt qua không đáp càng khiến Huyền tức hơn, bĩu môi đi vào hỏi.

– Chị và anh ấy có quαп Һệ gì?

– Chúng tôi chẳng có quαп Һệ gì cả.

– Thật không, sao anh Kiệt lại có vẻ quan tâm đến chị?

– Cô đi mà hỏi cậu ấy.

– Chị… Được lắm, tốt nhất chị nên biết thân biết phận, đừng cố quyến rũ bạn trai tôi.

Kiệt đã trở lại, nắm tay Huyền kéo ra.

– Cô ầm ĩ gì nữa vậy, ra ngoài đi.

– Anh dám lớn tiếng với em sao, nãy giờ hai người ở trong này làm gì?

– Tôi không có nghĩa vụ phải báo cáo với cô.

– Anh là bạn trai em đó, không được quan tâm đến cô gáι khác.

– Được rồi hai người ra ngoài hết đi, tôi phải thoa tђยốς.

Thái độ của Huyền rất ngang bướng, loại tiểu thư nhà giàu từ nhỏ được cưng như trứng hứng như hoa chỉ mới động tới một tí đã nháo nhào cả lên. Tôi thoa tђยốς xong đi ra, mọi người đang ngồi chờ. Ông Thiện điềm tĩnh hỏi.

– Cháu không bị gì nghiêm trọng chứ?

– Không ạ.

– Xin lỗi chị, lúc nãy em lỡ tay, không biết chị đứng phía sau.

Cô ta đang diễn cái gì vậy, tôi cũng không làm lớn chuyện nên gật đầu cho qua. Coi như biết được tính của Huyền rồi, sau này phải đề phòng.

Trong lúc ăn cơm ông Thiện có nhắc đến việc đính hôn của tôi và Khánh, Huyền có vẻ rất hào hứng. Giờ tôi mới biết cô ta là con gáι của ông chủ khu nghỉ dưỡng đẳng cấp bậc nhất Hà thành.

– Nếu chị thích thì hôn lễ có thể tổ chức ở nhà hàng của gia đình em.

– Tổ chức đơn giản là được rồi, tôi không thích cầu kỳ.

– Ồ, còn em thì ngược lại. Hôn lễ của em và Kiệt chắc chắn sẽ hoàng tráng nhất cho mà xem.

Ông Thiện tìm người môn đăng hộ đối để kết sui, tôi chỉ là vô tình vớ được chiếc phao cứu sinh từ ông ấy nên mới trở thành con dâu tương lai thôi. Mà cũng phải, người như Khánh đảm bảo chả cô gáι con nhà quyền quý nào muốn cưới. Kiệt ngồi nghe với gương mặt chẳng chút cảm xúc, lâu lâu lại nhìn tôi đăm chiêu.

Ăn tối xong Huyền nằng nặc đòi Kiệt đưa về, cô ta rất thích thể hiện, ôm cάпh tay cậu ấy cười tươi rói khoe.

– Chị biết không, bố mẹ em quý anh Kiệt lắm.

– Vậy thì cô giữ cho chắc vào kẻo bố mẹ mất con rể quý.

Tôi nhún vai đi lại xe mình, giọng Huyền làm nũng.

– Chúng ta đi xem phim nhé, em chưa muốn về.

– Tôi còn có việc.

Đang định đóng cửa thì một cάпh tay chặn lại. Tôi ngước lên, nhướng mày hỏi.

– Gì vậy?

– Tối chị nhớ thoa tђยốς lần nữa, nếu có vấn đề gì thì đến Ьệпh viện kiểm tra. Điện thoại tôi luôn mở.

– Tôi biết rồi.

Kiệt mỉm cười, rất thản nhiên xoa đầu tôi. Có cần phải hành động công khai vậy không, tôi mím môi cảnh cáo. Phía sau giọng Huyền the thé.

– Hai người làm gì vậy?

– Lái xe cẩn thận.

Kiệt giúp tôi đóng cửa xe, ngăn lại âm thanh chói tai của Huyền. Hôm nay đủ thứ chuyện xui xẻo tôi đều gặp hết, nào là mắt cá chân sưng vù vì bị trẹo chân ở công trình, giờ thêm đùi bị bỏng. Tôi đang lái xe thì Khánh gọi, anh ta nói bốn ngày nữa mới về, khi đó sẽ dành cho tôi một món quà đặc biệt. Nghe anh ta nói tôi thấy lo nhiều hơn, ước gì món quà kia đừng đến lượt mình.

– Chị bị sao vậy?

Tôi đi không được bình thường nên Vũ thắc mắc.

– Bị tạt nước nóng.

– Ai có gan vậy, không sợ chị ăn miếng trả miếng sao?

Bà Hoa từ trong bếp đi ra nghe màn đối thoại vừa rồi lo lắng hỏi.

– Con bị bỏng ở đâu, có nặng lắm không?

– Con thoa tђยốς rồi, không sao dì ạ!

Mọi người đều đang tập trung hết ở phòng khách, không ngờ bố mất rồi tôi lại sống với hai người mình từng ghét rất hòa thuận. Vũ xem đá bóng, tuy tỏ vẻ không quan tâm nhưng tai thì đang nghe ngóng tôi và bà Hoa nói chuyện.

– Đêm qua dì nằm mơ thấy bố con về. Ông ấy hình như ốm đi nhiều.

– Thế bố có nhắc gì về con không?

Tôi ôm bả vai bà Hoa cười khổ. Từ ngày bố mất, tôi không tỏ ra chán nản hay buồn bã gì trước mặt mọi người. Kiệt nói đúng, tôi là cô gáι mạnh mẽ nhưng ngay lúc này lại thấy yếu lòng. Bà Hoa ҳúc ᵭộпg ôm tôi khóc nghẹn, Vũ thở dài tắt ti vi bỏ về phòng.

—————