Đánh mất vợ 4

Đánh mất vợ 7
Đánh mất vợ 6
Đánh mất vợ 5
Đánh mất vợ 4
Đánh mất vợ 3
Đánh mất vợ 2
Đánh mất vợ 1

Phần 4

Vừa đi chợ về đến ngõ thì cái xe bị chết máy, Hương cong mông gò lưng vã cả mồ hôi đẩy xe qua cái gờ cổng, cái bụng hơn năm tháng mà sao nó lặc lè quá vậy. Mệt ghê cơ, trước cứ nghe mọi người rên rỉ chuyện bầu bì nghén ngẩm Hương không tin lắm, đến khi bản thân cấn bầu rồi mang thai cô mới thấm thía. Trời ơi nó nhọc cái xác thân quá đỗi! Bụng thì đói, miệng lại nhạt nhẽo muốn ăn gì đó mà sao vừa ăn qua miệng đã muốn ụa ra, suốt ngày làm bạn với toa lét ròng rã ba tháng trời mới thấy êm êm. Qua kỳ nghén ngẩm nôn trớ, Hương thèm ăn kinh khủng, món gì cô cũng muốn ăn, mà ăn lại không biết no là gì.

Hàng ngày ,sáng cô đi chợ mua đồ ăn sáng về cho cả nhà bốn năm con người, nhưng không phải mua một món mà mua theo sở thích của mỗi người. Bố chồng thích ăn xôi khúc, bánh nếp, bánh chưng. Mẹ chồng thì thích bánh cuốn, bún phở, hoặc bánh rán. Chú út bữa ăn bữa không, chồng cô thì thích bún phở bò gà các kiểu. Mà mua bún thì người ăn cay , kẻ không ăn hành. Mỗi lần đi chợ về cô lại nơm nớp lo không biết có đúng ý mẹ chồng không nữa. Sai ý bà là cô được nghe ca nhạc cả buổi. Nào là có vậy cũng không nhớ,đầu óc như trên mây ấy.

Rồi thì không ra chợ mua cứ lười đi mua ngay đầu ngõ cho ăn bóp, ăn đắt . v..vv.cô chỉ nín lặng cam chịu.

Tuy chồng đưa tiền cho cô giữ, nhưng cô biết khoản nợ tiền cỗ cưới vẫn còn đó nên hết sức dè xẻn, cũng muốn đi ra chợ cách nhà hai cây số nhưng khổ nỗi cảm giác biêng biêng mỗi lần leo lên xe khiến cô sợ. Cứ cách ngày cô mới đi chợ mua thức ăn rau củ quả về bỏ tủ, nay cô mua cá chép, tính nấu bát cháo cá để ăn, cô nghe mọi người nói cháo cá chép tốt cho bà bầu.

Mồ hôi rịn ra khắp trán , cô dựng xe định xách đồ vào nhà thì nghe trong nhà có tiếng mẹ chồng đang nói chuyện với ai đó.

– Ối giời. Chả biết làm cái gì đâu, nấu bữa cơm cũng chả ra hồn, cái gì cũng bỏ đường, thịt kho cho đường còn ăn được, đây canh rau ngót cũng bỏ đường , ăn kinh lắm. Sáng nào cũng ngủ trương mắt lên tận sáu giờ mới dậy còn õng a õng ẹo như là công chúa ấy. Trong phòng ngủ lúc nào chả đầy đồ ăn vặt, thằng Đô nhà tôi cũng là cái thân tội thôi. Lấy vợ chả lấy rước của nợ.

Giọng ai đó là lạ vang lên.

– Thật à chị, nhưng mà thôi chị ạ. Kệ chúng nó. Thằng Đô lấy được vợ là may mắn lắm rồi, chứ đàn ông giờ ế đầy cả ra kia kìa. Ngày xưa cứ bảo bên Trung quốc tỷ lệ nam nữ chênh nhau nhiều nên muốn có vợ phải bỏ tiền ra mua đấy, mà mua không có rẻ đâu chị. Mấy trăm triệu tiền Việt một cô vợ đấy, thế nên phong trào lấy chồng Trung quốc rộ lên bởi gái Việt mình đâu có thách cưới, nhà trai đưa bao nhiêu thì nhận bấy nhiêu thôi.
Kể cả bị bán sang thì cũng rẻ hơn tiền thách cưới ấy chị ạ .
Việt nam mấy năm nay tỷ lệ trai gái bắt đầu chênh lêch cũng hiếm nữ rồi đấy chị, vài năm nữa đàn ông Việt khéo ế đầy,lại phải đi mua vợ ấy chị .
-Ối giời ơi. Thế cô không biết vụ con trai tôi phải ôm cả cây vàng với mấy chục triệu vào đấy mới rước được nó về à?à mà còn chửa trước ấy cô. Cái loại con gái đã là gái mátxa gội đầu mà còn chửa trước khéo cũng đủ loại đàn ông ấy cô. Đã chắc gì con thằng Đô nhà tôi chứ.

Nghe đến đây, máu trong người Hương lúc như bị đóng băng đông cứng lại, lúc lại sôi lên sùng sục như dung nham trong lòng núi lửa chỉ chực trờ phun ra. Mặt cô thoắt đỏ ứng, thoát tái xanh.

Đôi bàn tay đang xách rau xách cá nắm chặt lại trắng bệch.

Cô định đứng nghe tiếp xem mẹ chồng cô còn nói những gì thì nghe tiếng bố cô hỏi phía sau.
– Con đi chợ về rồi đấy à, nay mua cá chép về nấu cháo à? Để bố nấu cho, bố nấu cháo cá ngon lắm đấy,năm xưa mẹ con mang thai sáu anh chị em nó toàn bố nấu cho ăn, nên đẻ con ra đứa nào cũng môi đỏ mắt sáng đấy con .
-Đưa đây bố làm cho, vào nhà mà nghỉ ngơi đi con .
Trong nhà,bà Nhâm nghe tiếng chồng ngoài sân thì im bặt chạy vội ra, nhìn thấy con dâu đang đứng đực mặt như ngỗng xem tát ao thì bà chột dạ thầm nghĩ . Không biết nó có nghe thấy bà vừa nói chuyện với cô Minh, nhân viên cửa hàng mậu dịch năm xưa cạnh nhà bà mới từ Sài gòn về quê ghé chơi không nữa. Rồi bà chắt lưỡi. Nghe thấy cũng kệ con mẹ mày, tao có nói sai câu nào đâu.

Thấy ông Nhâm xốt xắng đỡ lấy con cá đã làm sạch bỏ trong bịch nilon và túi rau các loại mang ra bến rửa làm và giục con dâu đi nghỉ , bà cay mũi như vừa hít phải hơi ớt cay, liếc cặp mắt sắc lẹm ngang mặt cô con dâu, bà ngúng nguỷu .
– Để đấy để đấy tôi làm cho, chị đi vào mà nghỉ kẻo mệt.
Hương lúc này cơn giận hờn, tủi cực dâng ứ tận cổ nên cô lẳng lặng bỏ về phòng nằm úp mặt vào gối mà khóc nức nở.
Tối Đô đi làm về, gã hớn hở khoe nay doanh thu cao, kiếm được hai triệu tiền hoa hồng. Gã dúi vào tay vợ.

– Em cầm lấy thích ăn gì thì mua này.

Rồi gã ngả người nằm gối đầu lên đùi vợ,

Áp mặt vào cái bụng lùm lùm thì thào.
-Con trai của bố, nay có ngoan không nào.?
Đứa bé trong bụng như cảm nhận được nỗi tủi hờn ẩm ức của mẹ. Nó co gối thúc mạnh một cái vào đúng má gã. Gã reo lên.
-ái chà chà. Thằng này dám đá bố à. Mai kia chui ra , bố mày cho ăn roi nhá.há há.
Gã hồ hởi phấn khích trong niềm vui mà chẳng để ý đến thái độ rầu rầu của vợ
Thấy vợ vẫn lặng im , không hồ hởi vồ vập như mọi khi. Đô ngẩng lên nhìn , gã giật mình khi thấy mắt vợ sưng mọng.
– Sao thế? Em khó chịu trong người à.

-Không. Em khỏe. Nhưng mà mình đi tìm nhà trọ dọn ra riêng đi anh. Cứ này em không chịu nổi nữa đâu.

-Lại làm sao nữa. Anh bảo rồi, mẹ già hâm hấp em chấp làm chi. Cả nhà giờ trông vào mỗi anh, ra riêng làm sao được chứ, em cứ lờ bà ấy đi là được. Anh đi làm mệt mỏi lắm rồi, đừng để anh nặng đầu chuyện nhà nữa nhá, ngoan nào, nằm xuống đây anh bóp chân cho. Cái ” thằng cu ”chym to như lá mít này không được hành mẹ nhá.

Nhà này hết chú hành
bố, bà hành bố, rồi mày phải ngoan nhá Cu.
Hôm trước đi siêu âm, nghe bác sĩ nói con gái gã vui lắm. Thú thực gã sống giữa mấy thằng em báo đời, báo nhà,báo nợ gã sợ con trai lắm lắm rồi,nhưng gã không dám nói ra vì gã biết mẹ gã, bà Nhâm là người trọng nam khinh nữ. Gã cũng biết mẹ gã không ưa gì vợ mình, văn hóa hai miền khác biệt từ ăn uống sinh hoạt tới ngôn ngữ đã dẫn đến mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. Nhưng bây giờ dọn ra riêng tiền mua nhà thì không có, thuê mướn có khó. Vả lại gã nghĩ mẹ chồng nàng dâu nhà nào chả thế, suy cho cùng vẫn là người trong nhà cả thôi , vứt đi đâu được.
Hương thấy chồng nói thế thì im lặng, cô không muốn nhắc lại những gì cô nghe được từ miệng mẹ chồng, chắc gì anh đã tin .
Cô nén tiếng thở dài đang nghẹn ứ trong ngực, nuốt những giọt nước mắt tủi hờn uất hận vào trong tim. Nỗi cay đắng khiến cô có một chút gì đó gợn lên như là hối hận. Lẽ nào mình chọn sai chồng rồi ư. Anh không bênh vực và bảo vệ vợ , anh không hiểu và cảm thông với cô
Chả lẽ giờ lại ôm cái bụng mà bỏ cái nhà này đi. Mà bỏ anh thì cô biết đi đâu về đâu? Chả lẽ về với ba mẹ?

Nhưng mà quê nhà cô nghèo lắm, con đường vào làng vẫn trơn trượt nhão nhoẹt mỗi khi mưa đổ, cây cầu khỉ bắc qua sông vẫn chênh vênh lẻ loi đứng đó bao năm nay.

Những ngôi nhà lá, vách bưng, hoặc xây đơn cùng những món đồ sinh hoạt đơn sơ, thiếu thốn . Ba má cô bao năm vẫn cái suy nghĩ Đến đâu hay tới đó. Ăn lắm chứ ở đâu có mấy mà phải lo xây nhà xây cửa, cuộc sống với người dân quê cô bao năm qua vẫn vậy, làm ít mà chơi thì nhiều. Đàn ông nhậu tối ngày, đàn bà se sua chưng diện, vàng đeo đỏ rới người nhưng trong nhà có khi chả còn hạt gạo nào họ vẫn chẳng cần bận tâm.

Năm năm ra Bắc, cô thấy người Bắc cần kiệm, chăm chỉ. Họ làm ra mười đồng thì chỉ tiêu có năm sáu, thậm chí ba bốn còn gom góp cất đi phòng lúc ốm đau bệnh tật. Họ xây nhà kiên cố, họ sắm sửa đồ đạc hiện đại. Cô đã quen với cuộc sống ấy mất rồi.
Cô sợ những người mẹ thực dụng quê cô, họ sẵn sàng gả bán con gái cho người nước ngoài mà không cần biết nơi con gái họ đến sẽ như thế nào. Trào lưu gả chồng Việt kiều rộ lên khắp xóm trên làng dưới khiến cô gái trẻ sợ mà theo bạn lên Sài gòn làm thuê, rồi vui chân theo luôn ra Bắc suốt mấy năm trời.
Không những gả chồng cho con gái lấy Việt kiều mà họ còn mang bán con cho người ta nuôi. Họ sẵn sàng bán những đứa con mang nặng đẻ đau dứt ruột sinh ra cho người nước ngoài để lấy mấy chục triệu tiêu xài như cô ba Mơ cạnh nhà Hương. Cô ba Mơ đã bán tới đứa con thứ năm trong bảy đứa con cô sinh ra, cô bảo cho chúng nó đi để chúng nó đổi đời. Mình cần thì mình sanh tiếp có chi đâu.
Nghe cô nó thế Hương sợ lắm. Hương bảo cô.
Cô ơi, lỡ họ nuôi rồi lấy nội tạng thì sao cô.?

Cô ba gạt phắt. Bây nói bậy hà. Tao phải tìm người giàu có cần con nuôi tao mới cho chứ. Cho chúng đi để chúng có cuộc sống mới đầy đủ, để chúng được là người nước ngoài hưởng sự giàu sang.

Hương biết vợ chồng cô ba ham chơi lô đề xổ số mong đổi đời lắm, mỗi lần bán con được mớ tiền cô ba, với chồng dắt nhau đi nhậu tới khuya, rồi chụm đầu bàn tính con số nào mai xổ, vé số cô chú mua cả xấp , sau giờ xổ số quay hai cô chú lại ngồi nặn từng số trên vé rồi chưng hửng nhìn nhau. Sai hết cả rồi.

Nhằm ngày số của vé mua gần sát số xổ trên tờ kết quả, cô chú lại tiếc hùi hụi mà than .
Cha cha
Đen quá xá. Sai có một con giữa thôi hà. Suýt nữa thì được cả tỷ bạc à.
Rồi cả cụ Mười hom hem, gầy gò đói khổ cuối thôn cũng ham đổi đời, tối ngày cụ ra ruộng nhặt từng bó rau đi bán, mà được nhiu tiền cụ lại mang đi mua vé số hết. Cụ kể năm xưa cụ đã từng trúng độc đắc , đã mua hông đa, đã đi vô nhà hàng sang trên Sài gòn thưởng thức món ngon, đã từng mặc những bộ quần áo đắt tiền, đã có bao nhiu em gái xinh tươi vây quanh.
Cụ bảo, cụ thường mơ cụ sẽ trúng độc đắc lần nữa, mọi người cứ chờ mà xem.
Cô sợ cả ba và má cô tính toán khi gả chồng cho cô, lúc đầu ba má bảo lấy tiền cheo sau đó sẽ cho lại cô một cây làm vốn, nhưng khi ra Bắc,thấy nhà cửa sầm uất, đâu đâu cũng thấy nhà cao tầng, xe máy chạy khắp xóm làng,đường làng ngõ xóm, phố xá đường betong,rải nhựa nhẵn thín, cuộc sống dư dả, bước chân ra đường là quán phở, quán nhậu, tiệm quần áo, quán cà fe nườm nượp người ra vào nên ông bà nháy nhau.
Thôi. Kệ nó. Chồng nó cũng biết kiếm tiền, nhà thì cũng xây hiện đại, xe máy trong nhà mỗi người một cái. Thiếu thốn gì đâu mà phải cho.

Coi như đây là tiền nó trả công sinh thành, phụng dưỡng lúc mình ốm đau nó ở xa không về được vậy.

Thế là hai ông bà im im cầm vàng lên máy bay về quê khiến cho Hương buồn mấy ngày trời.

Nghĩ đi nghĩ lại thì cô biết đi đâu về đâu bây giờ.