Con Riêng Chương 12
Sau khi Vinh đi khuất tôi cũng lững thững Ьắt xe bus về nhà. Việc đầu tiên tôi mở túi xem lại số tài khoản của Vinh là gì. Thế nhưng hình như ông trời trêu ngươi tôi, lục mấy cái túi đều không thấy. Chết thật, từ độ đó tôi cũng quên béng mất mình còn nợ tiền anh ta. Tôi tìm mấy tiếng, nhờ cả chị Lan tìm trong từng túi áo túi quần vẫn không thấy. Cuối cùng tôi cũng mất hết kiên nhẫn mà không tìm nữa.
Tối hôm ấy để chúc mừng việc tôi phỏng vấn đạt tôi đã mạnh tay mua ít thức ăn về rồi mời cái Chi sang ăn. Dạo này cái Chi cũng bận nên ít qua, cu Bo có vẻ nhớ nhung nên gặp là leo tót vào trong lòng ngồi cười tíu tít. Sau khi ăn uống dọn dẹp xong xuôi, chị Lan đưa cu Bo đi ngủ trước, tôi với cái Chi ngồi mở nắp lon bια uống một chút. Lâu lắm rồi tôi cũng mới có chút thời gian thảnh thơi như vậy, tôi vừa gắp một miếng ϮhịϮ bỏ vào miệng vừa Ьắt đầu kể với cái Chi về Vinh. Thú thực trong lòng tôi từ sáng tới giờ vẫn luôn tò mò về anh ta. Không biết rốt cuộc tại sao anh ta hai lần gặp đều cư xử với tôi một cách khó chịu như vậy. Theo như những gì tôi quan sάϮ anh ta là con trai của Tổng giám đốc công ty tôi nhưng lại làm Công an chứ không theo nghiệp kinh doanh của ba. Nhưng vì sao anh ta lại có vẻ oán giận tôi như vậy? Chẳng lẽ chỉ vì năm triệu tôi chưa trả mà anh ta nghĩ tôi là đứa không ra gì sao? Cái Chi nghe tôi kể xong cười khằng khặc đáp:
– Này hay thằng cha đó nó bị điên?
– Điên mà làm côпg αп?
– Ai biết được? Chứ tự dưng như vậy với mày… nhưng mà từ từ đã, sao thằng cha đó biết mày tên Nguyễn Thu Thuỷ?
– Thì chẳng phải hôm nhập viện đó sao? Chắc anh ta mở túi tao ra thấy chứng minh thư nên biết thôi.
– Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì tao cũng thấy lạ nha, làm gì có chuyện không quen không biết mà lại thế được? Chỉ có hai nguyên nhân, một là thằng cha đó nhầm người, hai là mày không nhớ ra là ai. Nếu do mày không nhớ, thì mày phải nhớ lại xem có gây thù chuốc oán gì với ai không? Tao là thấy lo lo, sợ thằng cha đó gây khó dễ cho mày ở công ty.
Tôi nghe cái Chi nói tự dưng cũng hơi sờ sợ. Đêm hôm ấy tôi vào phòng nằm ôm Bo ngủ, thằng bé ʋòпg tay qua người tôi ôm chặt. Dạo này lên đây thằng bé vẫn nhắc đến Dũng nhưng tần suất cũng dần ít đi. Nhìn con thở đều đều, hai bầu má tròn trĩnh tôi không kìm được cắn nhẹ một cái. Biết là con thiệt thòi nhiều lắm, nhưng dẫu sao thì ít nhất giờ con có thể sống không bị ai đay nghiến chì chiết tôi cũng mừng rồi. Tôi kéo đầu con nằm lên tay cố nhắm mắt mà mãi không ngủ được. Hình ảnh buổi sáng nay gặp Vinh cứ ám ảnh tôi. Thực sự nhìn anh ta rất quen… Vinh… Quang Vinh… Trần… Quang… Vinh. Đột nhiên tôi không kìm được bật dậy. Bo bị giật mình cũng tỉnh dậy khẽ hỏi:
– Mẹ, mẹ sao vậy? Mẹ gặp ác mộng hả?
Tôi lắc đầu, ôm con vào lòng đáp:
– Mẹ xin lỗi, Bo ngủ đi, nào nằm xuống mẹ ôm.
Bo gật đầu ngoan ngoãn nằm xuống, đợi khi thấy hơi thở đều đặn của con cất lên tôi mới vào nhà vệ sinh xối nước. Trần Quang Vinh… hoá ra không phải anh ta nhầm mà tôi không nhớ ra, hoá ra là thủ khoa đại học Công nghệ thông tin. Sáu bảy năm trôi qua, những vụn vặt cuộc sống khiến tôi quên mất, nếu như không gặp lại có lẽ cái tên này cũng trôi vào dĩ vãng. Vả lại… giờ Vinh cũng không còn là chàng sinh viên trẻ trung, anh ta cũng gần ba mươi tuổi rồi, trên khoé mắt cũng có những nếp nhăn, trước anh ta cao nhưng rất gầy lại trắng, giờ thì cao to phong độ làn da cũng rám nắng phong trần, lại chuyển từ Công nghệ thông tin sang bên Công an, nếu như không nhắc tên có lẽ không riêng tôi mà ai nhìn cũng khó mà biết đó là một người. Tôi nhìn vào gương bật cười, hoá ra… năm ấy… tôi và anh ta đã có một khoảng thời gian như vậy. Nhưng có điều tại sao anh ta lại có vẻ oán giận tôi như vậy? Rốt cuộc giữa tôi và Vinh đã từng có chuyện gì mà tôi không nhớ ra khiến anh ta hận tôi khi mà người đáng trách phải là anh ta mới đúng?
Tôi rửa qua mặt rồi bước vào, thôi thì kệ, có gì lúc nào gặp tôi trả tiền cho xong rồi thì thôi. Trước kia là chuyện của trước kia, quá khứ qua rồi, còn chẳng nhớ nổi cái mặt nhau thì dây dưa làm gì cho mệt thân mệt ҳάc. Tôi nghĩ vậy liền vào ôm Bo ngủ một giấc đến sáng. Hôm sau tôi dậy sớm lắm, bản thân tôi từ trước đến nay cũng quen giấc rồi lại ngày đầu đi làm nên tôi cũng muốn đến sớm một chút. Tôi nấu phở dặn chị Lan lát cho Bo ăn rồi đưa đi học giúp tôi sau đó mau chóng ra Ьắt xe bus đến công ty. Tuy công ty không xa, nhưng đi xe bus cũng mất ba mươi phút. Khi đến nơi tôi liền chỉnh lại quần áo rồi mới vào trong, trưởng phòng nhân sự dẫn tôi cùng sáu người nữa vừa đi vừa nói:
– Mọi người cầm hồ sơ hết chưa? Tôi tuyển nhưng hôm nay Tổng giám đốc nói muốn đích thân xem lại hồ sơ của mọi người.
Tôi nhìn trưởng phòng nhân sự, chị ta có vẻ mặt rất nghiêm nghị, mới nhìn cũng cho tôi cảm giác lạnh lùng xa cách. Chị ta đưa chúng tôi đến phòng họp sau đó đứng chờ. Độ mười phút sau cάпh cửa cũng mở ra, một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo vest đen, vẻ mặt cương nghị bước vào. Trưởng phòng nhân sự cúi xuống chào:
– Dạ! Chào Tổng giám đốc ạ.
Hoá ra đây là Tổng giám đốc, tôi nhìn ông, phải công nhận Vinh nhìn rất giống ông chỉ có điều đôi mắt của Tổng giám đốc màu đen láy, còn của Vinh là màu hổ phách. Nói đến hổ phách tôi lại mới nhớ ra cu Bo nhà tôi cũng có đôi mắt như vậy.
– Giời thiệu với mọi người đây là Tổng giám đốc Quang.
Tiếng trưởng phòng nhân sự kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, tôi cúi đầu xuống khẽ chào. Tổng giám đốc Quang đưa mắt nhìn một lượt, đột nhiên đôi mắt ông dừng lại phía tôi. Không hiểu sao nhìn thấy ánh mắt này tôi lại hơi lùi lại. Ông Quang hơi chau mày, nghiêng đầu hỏi:
– Cô… là Nguyễn Thu Thuỷ?
Trưởng phòng nhân sự nhìn ông Quang rồi lại quay sang nhìn tôi lộ rõ sự kinh ngạc. Theo tôi được biết, hồ sơ hôm nay mới duyệt, ông Quang còn chưa nhìn thấy hồ sơ của tôi, mà hôm nay cũng là lần đầu gặp nên tôi cũng chẳng khác gì trưởng phòng nhân sự, ngạc nhiên vô cùng. Nhưng rồi tôi vẫn cúi đầu đáp lại:
– Dạ vâng!
Ông Quang nghe vậy lại không hỏi nữa mà ngồi xem qua loa đống hồ sơ rồi nói với trường phòng nhân sự:
– Cô Quyên, cô đã tuyển thì tôi tin tưởng nên toàn bộ hồ sơ này tôi sẽ duyệt hết. Mọi người đến đây hi vọng sẽ dốc hết sức lực đóng góp cho công ty. Giờ mọi người có thể đi theo cô Quyên để cô ấy sắp xếp vị trí làm việc, rất mong tất cả chúng ta sẽ gắn kết lâu dài còn cô Nguyễn Thu Thuỷ, vào phòng tôi giúp tôi sắp xếp ít văn thư.
Ngày đầu tiên đến làm việc đã bị chú ý, mà cái sự chú ý lại xuất phát từ Tổng giám đốc nên tôi có phần ngại ngùng. Thế nhưng tôi thấy mọi người đều không ai để ý quá nhiều nên cầm sấp hồ sơ đi theo sau ông Quang. Khi đến phòng làm việc, ông Quang đưa cho tôi một tập tài liệu rồi nói:
– Cô mới đến có lẽ cũng chưa rõ việc, lẽ ra người giao việc cho cô phải là trưởng phòng nhân sự nhưng thư ký của tôi hôm nay nghỉ nên phiền cô mang tài liệu này sang bên côпg αп giúp tôi, tài liệu bổ sung hồ sơ còn thiếu, địa chỉ ghi chú ở đây, người ta cần hồ sơ gốc lại đang gấp nữa, cô cứ vào hỏi phòng An ninh kinh tế rồi gửi là được. Nhớ hỏi xem chỗ nào chưa được thì sửa lại rồi mang về để tôi còn thay đổi bổ sung.
Tôi nhìn ông Quang tự dưng lại đứng đực ra. Sang bên côпg αп lại phòng An ninh kinh tế đồng nghĩa với việc có thể gặp lại Vinh rất cao. Có điều đây là công việc, tôi không thể từ chối, vả lại tôi còn đang nợ tiền anh ta nên càng không thể trốn tránh mãi đành cúi xuống cầm túi tài liệu ông Quang đưa rồi đáp:
– Dạ vâng thưa Tổng giám đốc.
Nói rồi tôi xoay người, thế nhưng mới ra đến cửa lại có tiếng ông Quang cất lên:
– Cô Thuỷ!
– Dạ Tổng giám đốc còn gì sai bảo?
Ông Quang nhìn tôi, ánh mắt không lộ rõ cảm xúc bình thản nói:
– Tại sao cô lại biết công ty này để ứng tuyển?
– Dạ thưa Tổng giám đốc có người giới thiệu cho tôi ạ.
– Ai?
Tự dưng tôi cũng không biết trả lời thế nào đành ấp úng nói:
– Một người anh thưa Tổng giám đốc.
– Ừ! Cô đi đi.
Tôi gật đầu bước ra ngoài vẫn chưa hết tò mò với thái độ lạ lùng ông Quang. Khi tôi cầm tập hồ sơ đi xuống sảnh vừa hay gặp trưởng phòng nhân sự, chị ta nhìn tôi nói:
– Cô không cần đem tài liệu đi nữa đâu Tổng giám đốc vừa gọi cho tôi nói bên côпg αп hôm nay đi kiểm tra chuyên ngành mấy nơi sợ cô đem đến lại không có người có chuyên môn ở đó nên người ta hẹn sang thứ sáu. Cô cầm hồ sơ theo tôi, tôi chỉ cho cô vị trí và công việc cô cần làm.
– Dạ vâng.
Phòng làm việc của tôi là ngồi chung với rất nhiều người. Lần đầu tiên sau gần sáu năm ra trưởng tôi đi làm nên còn hơi bỡ ngỡ, thế nhưng cũng may do trước tôi thi thoảng làm hộ Dũng những văn bản ᵭάпҺ máy nên cũng biết qua qua lại thêm vài ngày trước cái Chi dạy về phần mềm Excel nên tôi cũng biết đôi chút. Nhưng nói thực cái biết của tôi cũng như giọt nước ở đại dương vậy nên suốt buổi chị Quyên phải đứng chỉ cho tôi nhiều thứ. Có một điều hơi là lạ là thái độ của chị ta tôi cảm giác không còn khinh khỉnh như hôm qua.
Buổi chiều hôm áy tôi được giao sắp xếp hồ sơ, hồ sơ không quá nhiều nhưng tôi chưa quen việc nên mất khá thời gian, đến tận năm rưỡi chiều tôi mới làm xong. Lúc tôi đứng lên mới phát hiện mọi người đều đã ra về hết chỉ còn tôi và chị Quyên ở lại. Tôi đưa tập hồ sơ đã xếp xong cho chị Quyên rồi nói:
– Dạ thưa trưởng phòng tôi xếp xong rồi…
Chị Quyên không ngẩng đầu, vẫn vừa ᵭάпҺ máy vừa nói:
– Ừ để đấy.
– Vậy tôi đã về được chưa?
– Pho to giúp tôi ba tập tài liệu kia đã.
Tôi nhìn tài liệu ở trên bàn lại mang đi pho to. Trời càng sang hè nên chiều gần sáu giờ vẫn sáng, pho to xong chị Quyên hất hàm ra hiệu cho tôi về trước lúc này tôi mới vội vàng đi xuống dưới. Khi vừa bước đến sảnh đột nhiên tôi thấy cu Bo đang đứng đó… nhưng… điều đáng quan tâm hơn là Tổng giám đốc đang khuỵ gối vuốt mấy sợi tóc trên gương mặt Bo. Tôi kinh hãi tiến lại khẽ nói:
– Dạ. Chào Tổng giám đốc ạ.
Bo nhìn thấy tôi liền lao đến ôm chặt cười khúc khích:
– Mẹ, con chờ mẹ ở đây nãy giờ.
– Con đi với ai đến đây?
– Dì Chi đưa con đến, mà dì ấy vừa chạy đi mua bánh cho con rồi.
Ông Quang nhìn tôi, nhìn Bo cũng tỏ ra ngạc nhiên hỏi lại:
– Đứa bé này… là con trai cô sao?
– Dạ… dạ vâng thưa Tổng giám đốc.
Bo nhìn ông Quang, cười hớn hở:
– Dạ, con vừa bảo ông là con chờ mẹ con. Đây là mẹ con ông ạ.
– Con mấy tuổi rồi?
– Con bốn tuổi ạ.
Ông Quang đứng hẳn dậy, ánh mắt vẫn nhìn cu Bo chằm chằm, một lúc sau mới đứng dậy nói:
– Ừ, tối rồi hai mẹ con cô về sớm đi.
Nói xong ông Quang cũng bước ra ngoài lên con xe ô tô sang trọng bóng loáng ở đó rồi đi khuất. Hôm qua đến tôi nghe thiên hạ đồn ông Quang tính cách lạnh lùng nhưng lúc này tôi bỗng thấy hình như không phải. Nhìn cách ông nói chuyện với Bo tôi cảm giác ông có vẻ thích trẻ nhỏ. Tôi kéo Bo ra ngoài khẽ hỏi:
– Con đến đây lâu chưa?
– Dạ lâu rồi mẹ. Mà dì Chi đi lâu quá, con đứng mỏi chân ơi là mỏi chân ông mới bảo con ngồi lên ghế.
– Con tự đòi đến đây hay dì Chi đưa con đến?
– Dạ, dì Chi bảo con có muốn đến thăm mẹ không? Mẹ ơi, từ sau con đi học về mẹ cho con đến đây nhé, ở đây mát ghê, nhà mình пóпg quá.
Tôi nghe Bo nói, sống mũi hơi cay cay. Ở nhà không có điều hoà, mùa hè lại đến rồi, tôi bế thốc con lên đáp lại:
– Đợi hết tháng này mẹ lấy lương mẹ mua điều hoà cho Bo nhé.
– Nhưng điều hoà đắt lắm…
– Không sao, mẹ mua loại nào rẻ rẻ thôi.
Bo gật đầu, đưa đôi môi đỏ mọng thơm lên má tôi. Khi tôi và Bo vừa ra đến ngoài cũng gặp cái Chi chạy hồng hộc tới khẽ nói;
– Đi mua bánh cho thằng Bo mà bục lốp giữa đường, xui chả đâu cho hết, xe máy giờ vứt ở kia sửa rồi mà mai mới lấy được.
Tôi bật cười nhìn cái vẻ ngáo ngơ không kìm được đáp:
– Con dở. Thôi giờ đi xe bus về vậy.
Cái Chi không nói gì chỉ hơi xị mặt kéo cặp của Bo đeo lên vai. Tầm này xe bus rất đông người. Tôi ôm chặt Bo leo lên trước, Chi leo sau. Cũng may có người thấy hai mẹ con tôi bế nhau thì nhường lại ghế. Cái Chi bám cây cột cong môi trêu Bo. Tôi cũng cười theo, đột nhiên chợt nhìn trên gương chiếu hậu chiếc xe ô tô ban nãy Tổng giám đốc đi vẫn chưa lăn bánh mà đứng sau một lùm cây bị che khuất. Khi xe bus đi được một đoạn tôi mới thấy chiếc xe quay lại phóng ngược chiều với chiếc xe bus này.
***
Lời tác giả: tớ biết đang có mấy kẻ bẩn tính ăn trộm truyện tớ mang ra ngoài rao bán giá rẻ nhưng mong mọi người tôn trọng chất xám của tớ đừng để những kể vô lương tâm đó mua chuộc. Nếu có điều kiện vào nhóm ủng hộ tớ, không thì bên ngoài chờ, cứ đủ tương tác tớ sẽ đăng, tuy đăng chậm hơn nhưng mong mọi người sẽ ủng hộ và tôn trọng tớ. Chúng ta là những con người văn minh, đọc truyện văn minh đúng không nào?
Còn về phần truyện, có khó hiểu quá cứ từ từ chờ, mọi chuyện đằng nào cũng lộ dần ra mà.