Chuyện Của Nhài – Chương 9
Tác giả : An Yên
Sáng hôm sau, Nhài thức dậy với đôi mắt sưng húp. Suốt đêm cô không ngủ và cô biết, Việt cũng không ngủ. Lần đầu tiên cô thấy anh dậy rất sớm và ngồi hút tђยốς
– Anh dậy sớm vậy ạ? – Nhài bắt chuyện dù biết đó là câu hỏi thừa thãi
Việt quay lại,dập điếu tђยốς và nhẹ nhàng nói:
– Em không ngủ được à? Em chuẩn bị đồ đi, anh đã tìm được một nhà trọ gần chợ.
Nhài tưởng tối qua anh bực nên nói vậy, ai ngờ anh làm thật. Chắc anh đã chuẩn bị từ lâu nên mới sáng sớm đã thông báo cho Nhài cái tin đã kiếm được nhà trọ để thuê. Nhài thở dài:
– Thôi anh ạ. Làm thế mẹ sẽ không vui đâu.
Việt nhìn Nhài bất lực:
– Anh mệt mỏi lắm rồi. Ngày nào cũng nghe những lời ấy, anh thực sự không chịu nổi nữa.
Nhài nhìn ang xót xa:
– Em cũng mệt nhưng bố mẹ chỉ có mỗi mình anh. Chúng ta đi ngư thế này, trái gió trở trời bố mẹ già biết kêu ai anh?
Việt không nói, đi ra giếng vệ sinh cá nhân. Nhài cũng không nói nữa, cô đi ᵭάпҺ răng rửa mặt rồi vào nấu đồ ăn sáng. Nấu xong, bà Tâm cũng vừa đi tập thể dục với mấy bà bạn về. Thấy Nhài,bà nhổ một bãi nước bọt rồi ngoay ngoảy đi vào. Nhài nói theo:
– Mời mẹ vào ăn sáng ạ!
Bà Tâm lấy chai nước muối súc miệng rồi nhổ toẹt ra sân, chép miệng:
– không dám
Rồi bà đi thẳng vào bếp. Khi mọi người đã yên vị, Việt mở lời:
– Hôm nay vợ chồng con sẽ dọn ra ở riêng ạ
Bà Tâm đang múc miến vào bát bỗng khựng lại. Bà đặt bát miến xuống và quát:
– Tao tưởng mày ngày càng thông minh, hóa ra lại ngu đần đến thế hả con. Mày chọn nó đúng không?
Việt không trả lời mẹ mà nhìn sang bố:
– Nhờ bố gọi giúp con bác Tám lái xe bán tải chuyển đồ giúp con với ạ!
Bố Việt – ông Thái đầu đã hai thứ tóc trầm ngâm nói:
– Hai đứa suy nghĩ kĩ chưa?
Ông rất ít nói nhưng mỗi lời nói đều có trọng lượng. Nhài rất thương ông. Việt ngẩng lên, giọng chắc nịch:
– Con nghĩ kĩ rồi bố ạ. Con muốn ʇ⚡︎ự quyết định cuộc sống của mình.
Bà Tâm hét lên:
– Ông cũng hùa với bọn nó đúng không.? Đầu hai thứ tóc mà sao dốt vậy hả?
Ông Thái trừng mắt, lần đầu tiên Nhài thấy ông giận dữ:
– Bà im đi. Chẳng phải bà muốn con Nhài đi khuất mắt bà sao? Thằng Việt là chồng nó , không lẽ bà muốn chúng chia lìa bà mới thỏa mãn hay sao?
Bà Tâm gào lên:
– Tại tôi hết. Hết con sang cha. Nó cho bố con ông ăn cái quái gì mà hùa vào bênh nó chằm chặp thế hả? Một lũ đàn ông vô dụng
Lần đầu tiên ,Nhài thấy ông Thái giáng một cái tát nổ đom đóm vào mặt bà Tâm:
– Bà vừa phải thôi. Suốt ngày ngồi lê buôn chuyện. Con nó đảm đang công việc nhà cửa, đồng áng. Nó chưa sinh rồi sẽ sinh, làm gì mà suốt ngày bà đay nghiến nó. Tôi chỉ đứng về phía lẽ phải.
Bà Tâm một tay ôm má, một tay đám thùm thụp vào ông Thái, bù lu bù loa:
– Trời ơi là Trời! Hết con sang chồng, vì một con d᷈-/i᷈ thõa mà ᵭάпҺ tôi. Tôi sống làm gì nữa hả Trời?
Ông Thái nghiêm mặt:
– Bà im ngay. Bà đừng để đến tôi cũng bỏ bà mà đi
Bà Tâm vẫn gào lên:
– Á à! Ông có con nào rồi phải không? Hay con Nhài , chính mày đã làm gia đình ta chia rẽ. Mày đâm bì thóc chọc bì gạo đúng không? Loại mất dạy
Ông Thái giữ chặt tay bà Tâm quát lớn:
– Bà làm loạn đủ chưa? Bà đừng nghĩ những gì bà làm sau lưng tôi mấy chục năm nay mà tôi không biết. Tôi đang im lặng thì bà nên biết điều
Bà Tâm sững người, mặt tái đi, tay run run. Nhài và Việt cũng không hiểu bố nói chuyện gì, vả lại tâm trạng cũng đang rối bời nên không hỏi mà can ngăn bố mẹ:
– Thôi, nhà chưa đủ chuyện hay sao mà bố mẹ còn ầm ĩ thế? – Việt ôn tồn nói.
Ông Thái đi vào buồng gọi điện thoại cho ông Tám tài xế. Còn bà Tâm đứng chôn chân một chỗ, khuôn mặt biến sắc.