Chuyện Của Nhài – Chương 10
Tác giả : An Yên
Vợ chồng Nhài thuê một nhà trọ gần chợ huyện, rộng khoảng 30 mét vuông. Với hai vợ chồng, vậy là thoải mái. Ngoài khu vệ sinh, nhà trọ này còn có hai gian khá rộng. Từ ngày ở riêng, Nhài thấy ϮιпҺ thần vui vẻ hẳn, ngày ngày không nghe những câu nhiếc móc của bà Tâm, lòng Nhài nhẹ đi đôi chút. Nhưng bản tính hay lam hay làm nên ở vậy Nhài buồn chân buồn tay lắm. Vì thế, hai vợ chồng quyết định lấy gian ngoài mở một tiệm tạp hóa để Nhài buôn bán, vừa đỡ buồn lại vừa kiếm thêm thu nhập.
Từ ngày có quán tạp hóa, Nhài bận rộn hơn, lấy hàng, bán hàng…Thê nhưng, những lúc thấy mấy đứa trẻ được mẹ chở ra chợ mua quần áo, sách vở, Nhài lại chạnh lòng, thèm khát biết bao một đứa con. Giá Nhài có đứa con, dù bận rộn mấy cô vẫn vui. Đã mấy lần Nhài định nói với Việt việc nhận con nuôi nhưng thấy anh bận rộn Nhài lại gác lại suy nghĩ đó. Tiệm tạp hóa cũng khá đông khách nên Nhài có thu nhập hơn, lại được gặp gỡ nhiều người nên Nhài khuây khỏa hơn. Sáng chiều bận rộn công việc, tối về hai vợ chồng cùng ăn cơm, nói đủ thứ chuyện rồi ôm nhau ngủ. Cuộc sống ấm cúng và bình yên đến lạ.
Tối hôm ấy, Nhài đợi Việt về ăn cơm mà mãi không thấy. Bình thường, cứ 6 giờ chiều anh đã về cùng cô dọn hàng và ăn tối. Nhưng hôm nay đã 8 giờ tối, Nhài đã dọn dẹp, nấu nướng xong xuôi vẫn chưa thấy Việt đâu. Hay anh về qua nhà? Nếu thế hồi sáng anh đã nói với Nhài rồi. Việt luôn cẩn thận mà. Nhài lo lắng đi đi lại lại, thức ăn đã nguội từ lâu mà cô không buồn đụng đũa. Đến tận 10 giờ mới nghe tiếng xe máy của Việt chạy vào sân. Nhài mừng rỡ chạy ra,nhưng lần đầu tiên cô thấy Việt say mèm.
Kể cả trong ngày cưới, uống với bạn bè Việt cũng không say đến thế. Người nồng nặc mùi ɾượu, mặt anh đỏ bầm,mắt ngầu đi, vằn lên những tia ɱ.á.-ύ. Quần áo xộc xệch, Việt không đủ sức để gạt chân chống khiến chiếc xe máy đổ rầm giữa khoảng sân nhỏ. Nhài hốt hoảng chạy vội lại đỡ Việt nhưng hình như anh quá say nên không nói năng gì, gạt tay Nhài rồi lảo đảo đi vào nhà, nằm vật ra giường. Nhài lay mãi mà anh ngủ không biết gì. Nhài đi lấy nước ấm lau người cho anh, thay quần áo rồi ra dựng lại chiếc xe máy. Cô cũng không ăn nữa mà chuẩn bị nước giải ɾượu lỡ nửa đêm anh dậy. Nhài không hiểu việc gì khiến Việt say đến thế. Nằm nghĩ một lúc thì cô ngủ thϊếp đi.
Nửa đêm, Nhài giật mình bởi tiếng cốc vỡ. Vội bật dậy, cô thấy Việt nửa người tгêภ giường nửa người dưới đất, cốc nước giải ɾượu đã vỡ tan tành. Nhài hốt hoảng :
– Sao vậy anh?
Cô vội bật đèn và dọn dẹp mảnh vỡ. Việt vẫn ở trong tư thế nửa nằm nửa ngồi,mắt nhắm nghiền. Nhài run rẩy nhặt những mảnh vỡ, một cảm giác bất an dấy lên trong cô. Do mải nghĩ nên cô bị mảnh thủy ϮιпҺ cứa vào tay, dòng ɱ.á.-ύ đỏ tươi chảy xuống. Cô khôngrát mà thay vào đó là cảm giác nhói lòng, tủi thân bỗng dấy lên trong cô. Không hiểu sao Nhài rơi nước mắt. Cô nhanh chóng dọn sạch, rửa tay và băng tạm lại. Rồi cô lại đỡ Việt ℓêп gιườпg.
Sáng hôm sau,Nhài dậy sớm mở hàng. Tận 8 giờ Việt mới dậy, Nhài vội vào dọn bữa sáng cho anh. Vừa làm cô vừa hỏi:
– Tối hôm qua anh uống với ai mà say thế ạ?
Việt bỗng ngước nhìn Nhài. Trong ánh mắt ấy có một chút chua xót, một chút giận dữ, một chút chán nản:
– Em bắt đầu quản lý công việc của anh từ bao giờ vậy?
Nhài bỗng thấy hơi sợ, cô nhẹ giọng:
-À, dạ không ạ. Em không quản lý anh. Vì em sợ anh uống nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe nên em hỏi thôi ạ.
Việt cúi xuống ăn bát miến Nhài vừa nấu , im lặng. Bỗng nhiên, Nhài cảm nhận một sự xa lạ khó hiểu.
Mấy ngày sau đó, Việt trầm tính hơn hẳn. Anh hay đi sớm về khuya, hay nhậu nhẹt. Nhiêù hôm cả ngày hai vợ chồng chỉ nói với nhau mấy câu cho có lệ. Đến ngày thứ năm thì Nhài không thể chịu nổi cái không khí căng thẳng ấy nữa. Trong bữa tối hiếm hoi Việt về sớm, Nhài liền hỏi:
– Anh ơi, mấy hôm nay anh có chuyện gì vậy ạ? Em thấy anh buồn buồn,anh có thể tâm sự với em không? Em tuy không giỏi giang gì nhưng biết đâu có thể giúp anh vơi đi chút lo phiền. Chúng ra là vợ chồng mà
Việt nhìn Nhài bằng một ánh mắt rất lạ. Rồi đột nhiên, Việt giận dữ hất cả mâm cơm xuống đất, bát đũa vỡ tan tành:
– Cô còn xem tôi là chồng sao? Tôi bênh vực cô, che chở cô, rời xa cha mẹ ra ở riêng để cô thoải mái. Giờ cô đủ lông đủ cάпh rồi , cô sướиɠ quá rồi nên theo trai phải không?
Nhài ૮.ɦ.ế.ƭ sững. Cô không hiểu Việt đang nói gì. Mãi một lúc sau, cô mới lắp bắp được :
– Anh Việt…anh..nói…gì thế ạ?
Việt gằn giọng:
– Cô không nghĩ là tôi biết đúng không? Tôi suốt ngày làm việc tối mắt tối mũi, nên cô nghĩ tôi mọc cái sừng to thế mà vẫn không biết gì đúng không? Đúng, tôi bận lắm đâu như ai kia quần áo là lượt nhỉ?
Nhài lúc này đã bình tĩnh hơn:
– Anh nói ai vậy?
Việt cười mỉa mai, nụ cười khiến Nhài lạnh sống lưng:
– Cô đừng giả vờ giả vịt nữa. Cô khốn пα̣п vừa thôi, tôi biết tôi không thỏa mãn được cô nhưng cô thiếu người để theo hay sao mà vớ luôn thằng bạn thân của tôi. Họ cười vào mặt tôi kìa. Tôi hỏi cô, thằng Hùng nó giàu có lại lắm tιпҺ tɾùпg hơn tôi đúng không?
Nhài lặng người. Cô không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra. Anh đi làm thì cô cũng đâu ngồi chơi không. Cô làm sao có thể phản bội anh chứ. Nhài vẫn cố bình tĩnh:
– Anh Việt, anh nói linh ϮιпҺ gì vậy? Anh đừng vô lý thế chứ em và anh Hùng không có gì hết.
Việt dường như không để ý đến lời Nhài, anh Ϧóþ chặt vai cô:
– Không có gì sao? Bọn mày chờ tao bắt được trai tгêภ gáι dưới mới gọi là ” có” phải không?
Chưa bao giờ Nhài thấy Việt giận dữ đến thế, cô nhăn mặt kêu:
– Anh Việt, anh làm em đau đấy
Việt như lên cơn điên:
– Đau à, đau bằng mày гêภ rỉ dưới thân nó không? Hả con d᷈-/i᷈?
Đến lúc này Nhài không chịu nổi nỗi ทɦụ☪ nhã này, cô hét lớn:
– Anh im đi. Anh không có quyền ҳúc ρhα̣m tôi.
” Bốp”. Cái tát giáng xuống khuôn mặt Nhài khiến cô sững sờ rồi ngã xuống đất lịm đi.