Chỉ cần có em 9
Ngày ông Khải ra viện, chỉ duy nhất có bà Hải luôn nói cười, riêng hai cha con lòng vẫn nặng trĩu, ông hiểu rằng vì cứu Ba mà con trai ông phải nhận lời kết hôn với Duyên, trong khi tình cảm của anh lại dành trọn cho Mai, nhìn con buồn mà ông cũng không biết phải làm sao.
Ngày cưới đã cận kề, Nam suy nghĩ thật nhiều và tìm cách thỏa thuận với Duyên sao cho ổn thỏa, bởi anh không yêu cô ta thì làm sao anh có thể gần gũi với vợ được, hơn nữa anh biết rằng cô ta cũng chẳng yêu đương gì anh, vậy cô ta muốn lấy anh vì mục đích gì? Điều làm anh day dứt trước khi lên đường là Ьệпh tình của Ba, thấy con trai có vẻ lo lắng, ông Khải nói:
– Ba biết con đang nghĩ gì, con đừng lo cho Ba…
– Mai mốt con lên đường, chẳng biết đến khi nào mới được về, hơn nữa con cũng không muốn về Ba ạ, ở cái nhà này nếu còn quay về chỉ vì Ba thôi…
– Tội nghiệp con tôi,…- ông Khải ҳúc ᵭộпg, kéo vạt áo lau nước mắt…
– Con không sao đâu Ba, Ba khỏe mạnh là con hạnh phúc rồi…
– Còn con Duyên rồi ông bà sui nữa…- ông Khải vẫn chưa hết lo lắng
Chính Nam cũng đang lúng túng chưa biết xử lý ra sao, anh nghĩ nên gặp Duyên và nói chuyện một lần, với tính cách của cô thì anh nghĩ việc đi hay ở cũng không quan trọng, bỗng Nam cười nói với Ba:
– Con có cách rồi…
– Cách gì? Nói Ba nghe coi…
– Con sẽ nói chuyện với cô ấy là con không có tình cảm, số tiền chữa Ьệпh cho Ba rồi con sẽ trả, nếu căng quá thì con thú nhận mình thuộc giới tính thứ 3…
– Tội nghiệp con, bây giờ biết xử lý thế nào đây?
Không như Nam nghĩ, khi anh nói với Duyên là anh không yêu cô và anh nghĩ cô cũng như thế, Duyên không có phản ứng gì mà chỉ ngồi im lặng, một lúc sau cô hỏi anh:
– Sao đàn ông các anh khốn пα̣п thế?
– Em vừa nói cái gì?
– Tôi nói đàn ông các anh là một lũ khốn пα̣п, khi cần thì thề sống thề ૮.ɦ.ế.ƭ, đến khi thỏa mãn rồi thì quất ngựa truy phong, tôi căm thù…- mắt cô ta long lên trông thật dữ tợn…
Nghe Duyên nói thì Nam giật mình, đúng, anh là một thằng đàn ông không ra gì, anh đã làm khổ Mai, giờ cô ấy đang ở đâu? Nếu chẳng may sau cái đêm đó mà Mai có thai, rồi đây cuộc sống lại thêm phần khó khăn, nhất định anh phải đi tìm, anh phải có trách nhiệm…nhìn Duyên có vẻ đau khổ và đang hận một ai đó, anh bỗng cảm thấy thương hại:
– Em có tâm sự? anh thật tình không muốn lừa dối em, trước khi cưới tốt nhất hai đứa mình nên nói thật với nhau…hay là dừng lại đám cưới?
– Dừng thế nào được? tiếp tục thôi…
– Nhưng anh không yêu em và anh nghĩ em cũng thế…
– Cần gì tình yêu? Lũ đàn ông кнốикιếρ, mở miệng ra là thề thốt, nhưng xong việc rồi thì cũng trốn mất tiêu, đồ đàn ông bạc bẽo…- cô ta cứ cҺửι đàn ông này nọ mà không nghĩ rằng Nam đang ngồi cạnh cô ta cũng là đàn ông…
– Em sao thế? Anh có cảm giác em đang hận một ai đó?
– Em hận, em căm thù tất cả lũ đàn ông…
– Anh cũng là đàn ông nè, vậy em lấy anh làm gì để cả hai cùng khổ…
– Anh tưởng tôi thích anh lắm hả?
– Anh không hiểu ý em là gì? Anh có cảm giác em đang có tâm sự không vui…
– Anh tưởng tôi từ nước ngoài về Việt nam để lấy anh hay sao?
– Anh không nghĩ thế, dù sao thì anh cũng cảm ơn em đã cứu Ba anh, số tiền này tạm thời anh nợ em, nhưng anh sẽ thu xếp trả cho em…
Bằng một giọng trầm buồn và đẫm nước mắt, Duyên kể cho anh nghe về mối tình của cô với chàng trai David người Anh, hai người yêu nhau say đắm, nhưng khi phát hiện cô có thai thì anh ta đã quất ngựa truy phong, vì cái thai quá lớn nên cô đành trở về Việt nam sinh con, vì danh dự và uy tín gia đình nên cô phải kết hôn để tìm cha cho con và Nam chính là người đàn ông đó,…
Nhìn người con gáι đang khóc trước mặt mà Nam lại nghĩ đến Mai, nếu chẳng may Mai của anh cũng trong hoàn cảnh này thì sẽ khổ biết chừng nào, bây giờ anh biết tìm cô ở đâu? Cầm tay Duyên đang run lên vì khóc, Nam động viên:
– Mọi việc đã lỡ rồi, anh sẽ nhận đứa bé này là con anh, nhưng anh cũng nói với em là mặc dù tгêภ danh nghĩa là vợ chồng, nhưng chúng ta sống ly thân…
– Tại sao?
– Vì anh là Gay, mang giới tính thứ 3, hơn nữa anh không muốn làm khổ em…
– Anh đùa đấy chứ? – cô ta mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên…
– Hoàn toàn là sự thật, bây giờ em vẫn có quyền dừng đám cưới này lại…
– Vậy còn cái thai trong bụng em thì sao?
– Tháng sau anh nhập ngũ rồi, nên em không phải lo…
– Các người lừa tôi, tại sao mẹ anh không nói với tôi điều này?
Vẻ đau khổ, hiền dịu bỗng biến mất mà thay vào đó là một gương mặt trông thật dữ tợn…cô ta gầm lên tỏ vẻ giận dữ, Nam chợt rùng mình, cố gắng lấy lại bình tĩnh, anh nói:
– Em nói nặng lời rồi, chúng ta chưa cưới nhau nên em có thể dừng lại, số tiền Ba mẹ em nộp giúp Ba anh chữa Ьệпh thì anh sẽ trả, vậy thì em nói anh lừa em điều gì? Chính em mới là người có lỗi, em có thai với người khác rồi bây giờ bắt anh chịu trách nhiệm, anh chưa nói thì thôi chứ?
– Thế chuyện anh đi nghĩa vụ quân sự thì sao?
– Anh đăng ký lâu rồi, mới nhận giấy báo đây thôi, anh thông báo trước với em mà, hơn nữa hai đứa mình không có tình yêu thì đâu cần phải sống gần nhau chỉ thêm mệt mỏi…
– Theo như anh nói thì tôi vẫn có quyền yêu người khác?
– Đúng, em cứ ʇ⚡︎ự do thoải mái…
– Đó là do anh nói đấy nhé…- cô ta nhấn mạnh từng chữ…
Thật là đau xót cho một mái ấm gia đình không đúng nghĩa, một gia đình mà chẳng qua chỉ để che đậy những sai lầm, những thỏa thuận cay đắng, nhạt nhẽo cho cái gọi là tình chồng vợ, hay chỉ là một cuộc đổi trác thì đúng hơn, anh chấp nhận cái này thì tôi cũng đồng ý các yêu cầu của anh, chỉ thương cho đứa trẻ, rồi đây khi được sinh ra từ người mẹ có lối sống bất cần đời thì tương lai của bé sẽ đi về đâu?
Sau ngày cưới, Duyên không làm gì, sáng ngủ tới trưa không thèm dậy, nhưng kỳ lạ, mặc dù hàng ngày tỏ ra rất đanh đá chua ngoa, nhưng nay bà Hải bỗng thay đổi tính nết nhu mì dễ chịu, xuống bếp lo cơm nước rồi bày sẵn chờ con dâu ngủ dậy có cái ăn, thấy vậy ông Khải chỉ cười mỉm:
– Tôi sống với Bà mấy chục năm rồi mà hôm nay lạ quá…
– Ông nói nhỏ thôi, mình phải thương con dâu thì mai mốt nó mới chăm sóc mình chứ…- Bà cười đắc ý
– Bà cứ cười đi, con dâu này tôi thấy không ổn…
– Rồi ông xem…- Bà chợt nhìn quanh không thấy con trai, hỏi chồng: Ủa thằng Nam đi đâu nhỉ?
– Nó lên Sài gòn từ sáng, nghe nói bảo lưu kết quả học tập để nhập ngũ…
– Con với cái, rồi không biết giải thích với con dâu và ông bà sui như thế nào đây?
– Bà biết trước điều đó mà, sao bà vẫn cương quyết tổ chức lễ cưới?
– Cũng chỉ vì nhà người ta tốt lo cho ông mổ tιм…- bà ta ấp úng…
– Nhà này không thiếu tiền, vậy tiền nhà mình đâu? Bà tưởng qua mặt được tôi hay sao? – ông Khải quát lớn…
– Thì tôi cũng chỉ muốn tốt cho con, nếu không lấy vợ cho nó thì cả ngày nó cứ lang thang đi tìm con Mai…
Đúng lúc này, Duyên ể oải ngủ dậy nghe được câu nói cuối của bà Hải, cô ta không hiểu hai ông bà đang nói chuyện gì? Nam thì nói với cô rằng anh là Gay, còn bà Hải thì nói anh ta yêu cô Mai nào đó? Vậy là sao? Gia đình này đang đóng kịch gì để cố tình lừa của gia đình cô một số tiền lớn, cô lại gần hỏi bà Hải:
– Mẹ vừa nói cái gì? Người tên Mai là ai?
– Không có gì đâu con, con đi vệ sinh cá nhân rồi ra ăn cơm…- bà cười giả lả…
– Mẹ chưa trả lời câu hỏi, cô gáι tên Mai là ai? – cô ta không chịu đi mà vẫn đứng chờ câu trả lời…
– Mai là con của cô giúp việc, hai anh em nó chơi thân với nhau, chuyện chỉ có vậy, con đừng bận tâm nhé…- Bà Hải quay sang ѵυốŧ ѵε cô gáι…
Nhìn hai người phụ nữ một già một trẻ dìu nhau đi xuống nhà mà ông Khải cảm thấy lợm giọng bởi vẻ giả tạo của họ, rồi đây chính hai người đầy mưu mô xảo trá cùng sống chung một nhà, liệu rằng cái nhà này từ đời cha mẹ ông để lại có giữ nổi không? ông thở dài buồn bã…
– Mẹ nấu cái gì đây? Thế này thì ai ăn nổi? – tiếng la lớn của con dâu làm ông Khải giật mình vội đi xuống nhà…
– Có chuyện gì thế? – ông hỏi Duyên
– Ba nhìn đi, mẹ nấu nướng món gì mà đen thui thế kia, nhìn là muốn ói kìa…
– Mẹ kho ϮhịϮ bò với gừng mà con, con không ăn ϮhịϮ bò thì mẹ đi chiên trứng cho con ăn nhé…
– Thôi, con không thể ăn những thứ này, mẹ ăn cho hết đi…
Nói rồi cô ta ngúng nguẩy đi ra ngoài, thấy thái độ của con dâu hỗn láo thì ông Khải cũng giận lắm, nhưng nhìn Bà Hải đang lụi cụi xúc từng muỗng ϮhịϮ cho vào nồi thì ông lại thấy Ϯộι, lại gần ông nói nhỏ:
– Con dâu mới về nên chưa quen với cách sinh hoạt ở nhà chồng, từ từ rồi góp ý cho nó…
– Tôi kho ϮhịϮ bò thế này mà nó chê gớm, ông ăn thử xem có ngon không?
– Thôi nó không ăn thì tôi với bà ăn, bà ngồi xuống ăn cơm đi…
Hai ông bà ngồi ăn mà chẳng ai nói với ai câu nào, bởi trong lòng họ thật nặng nề, ông Khải ngước nhìn vợ, không hiểu sáng nay con dâu nói hỗn như thế thì có bao giờ bà chợt thấy hối hận khi nghĩ đến cô gáι tên Mai không?
Ngoài trời mây đen bỗng ùn ùn kéo đến, che kín cả bầu trời, không khí oi bức ngột ngạt, liệu trời có đổ cơn mưa???