Chỉ cần có em 4
Nam từ quê lên Sài gòn tiếp tục đi học, vẫn như những ngày còn bên Mai, chiều nào anh cũng đến cổng trường đại học sư phạm đứng chờ cô, khi mọi người về hết, sân trường vắng tanh và bác bảo vệ kéo cάпh cửa cổng nặng nề kết thúc một ngày hoạt động, anh lại lững thững trở về khu nhà trọ mà trước đây anh cùng mẹ con cô vui cười bên xe nước mía, và chăm sóc cho nhau từng miếng ăn bên mâm cơm đạm bạc. Nam trở nên ít nói và cam chịu, nhưng mỗi khi đêm về thì hình bóng Mai lại tràn ngập trong tâm trí anh, và Nam lại khóc, anh khóc lặng lẽ cho mối tình đầu tiên với người con gáι mà cho dù kiếp này không thành chồng vợ, thì anh nguyện sẽ không bao giờ mở lòng với một người con gáι nào khác, anh sẽ vẫn đi tìm cô đến hết cuộc đời, tin rằng ông trời sẽ rủ lòng thương và đến cuối đời cho anh được gặp lại cô dù chỉ một lần và cũng chỉ nói một câu: ANH YÊU EM…
Ông Khải thấy con trai suy sụp như người mất hồn thì không đành lòng, ông thương con nhưng cũng hoàn toàn bất lực trước người vợ đanh đá chua ngoa, thấy Ba mẹ ngày nào cũng cãi nhau vì mình, Nam nói với Ba:
– Thôi Ba đừng nói với mẹ nữa, Ba cố gắng giữ sức khỏe và đừng lo cho con…
– Bà ấy thật tàn nhẫn, không biết bây giờ mẹ con bà Mùi ở đâu? Dù sao trước đây cũng có thời gian hơn 5 năm trời, bà ấy giúp việc cho nhà mình…
– Hãy để cho mẹ con cô ấy được yên Ba ạ, nếu mẹ mà biết chỗ ở của họ thì lại đến quậy phá,…
– Bà này hết tђยốς chữa rồi, Ba cũng buồn lắm, khổ thân con…
– Ba cố gắng giữ sức khỏe nha Ba…- hai cha con ôm nhau ngậm ngùi…
Cứ ngày lại ngày, Nam vẫn cần mẫn như thế, hết trưa lại chiều, anh đều có mặt ở cồng trưởng, nhất định sẽ có ngày anh gặp được cô, bởi anh biết Mai là cô gáι nghị lực và rất ham học, cho dù cuộc đời có xoay vần như thế nào thì cô vẫn không từ bỏ đam mê được làm cô giáo của mình, nhiều lần cô tâm sự với anh và hình dung một ngày được đứng tгêภ bục giảng, với tà áo dài thướt tha với bảng đen phấn trắng, nhất định ngày đó anh phải là người đầu tiên chụp tấm hình kỷ niệm cho cô…
Vậy mà, Mai ơi, giờ này em ở đâu? Em có biết anh vẫn hàng ngày đi tìm em không? nhất định sẽ có một ngày mình sẽ gặp lại nhau…
Chiều nay chị Hằng về sớm, nhìn thấy Mai đang bán hàng, chị hồ hởi:
– Có tin vui báo cho em này…
– Có chuyện gì vậy chị? Em nôn nóng quá…
– Hai tin, em nghe tin nào trước? – chị Hằng tỏ vẻ bí mật
– Chị ơi, em sắp đứng tιм rồi nè…- Mai cười năn nỉ…
– Thứ nhất: Trường cao đẳng sư phạm đã tiếp nhận hồ sơ của em…chuẩn bị học vào kỳ tuyển sinh sắp tới…
– Hay quá, nhưng em phải đến trường đại học sư phạm xin rút hồ sơ về…
– Đúng rồi, em thu xếp một ngày nào đó đến trường nhé, chị không rút thay em được…
– Dạ, em…- Mai ngập ngừng tỏ vẻ lo lắng…
– Có cần chị đi cùng không? rút xong rồi về…
– Dạ thôi chị, em nghĩ không sao đâu, em cảm ơn chị…
Mai cứ bần thần ngồi suy nghĩ, như vậy là cô phải trở lại trường, khi gặp mọi người rồi biết ăn nói làm sao? Còn Nam nữa, nghe nói bà Hải bắt anh phải về quê, nửa muốn gặp anh rồi lại không muốn gây thêm rắc rối nữa, tình yêu này đã không có kết quả thì tốt nhất hãy quên nhau đi, cô biết không chỉ mình cô mà cả anh cũng sẽ đau khổ lắm, mong rằng thời gian sẽ giúp mỗi người xóa nhòa vết thương, Nam ơi em xin lỗi, ngàn vạn lần xin lỗi anh…
– Nghĩ gì mà thẫn thờ ra thế? – tiếng chị Mai làm cô giật mình
– Dạ, em…
– Có muốn nghe tin vui thứ hai không nè…
– Úi em quên, nói nhanh đi chị…
– Chị đăng ký cho em học lớp sơ Dược, trong thời gian đang chờ tuyển sinh thì em tranh thủ học, mai mốt có thêm nghề tay trái, có thể mở thêm quầy tђยốς…
– Thời gian vừa qua được chị chỉ bảo, em cũng đam mê nghề này, em sợ mai mốt đi học rồi có nổi không?
– Ăn thua là nghị lực và quyết tâm, học xong sơ Dược em sẽ đăng ký học lớp cao Dược buổi tối, có gì chị sẽ hỗ trợ…
– Em muốn đi làm kiếm tiền, không thể cứ dựa dẫm vào chị mãi được, hai mẹ con em trong thời gian qua đã làm phiền chị quá nhiều rồi…
– Em đừng suy nghĩ như thế, khi chị đang giúp được thì cứ để chị giúp, mai mốt em cứng cáp rồi thì hỗ trợ cho chị…
– Chị cho em vay, mai mốt đi làm em sẽ trả lại chị, chị quá tốt với mẹ con em, em áy náy quá…
– Học được tính nói dài từ ai vậy? thôi nhất trí vậy nhé…- chị Hằng cười thân thiện
– Dạ, em cảm ơn chị…
Còn lại một mình, Mai cứ trầm ngâm suy nghĩ về những điều chị Hằng vừa nói, cô rất muốn được đi học nhưng trong hoàn cảnh này thì tiền đâu mà đóng học phí, hai mẹ con cô đã làm phiền anh chị ấy quá nhiều rồi, cô không muốn cứ tiếp tục như thế này, cô muốn đi làm nhưng biết làm gì bây giờ? Còn mấy tháng nữa mới đến kỳ tuyển sinh, nếu được học thêm lớp sơ cấp Dược thì tốt quá, nhưng như vậy thì cô lại nợ thêm một ân tình, thôi thì cứ cố gắng và ghi nhận tình nghĩa này…
Sáng nay Mai dự định sẽ bắt xe về trường, cô mặc áo chống nắng, mang khẩu trang kín mặt đón xe đò đi Sài gòn, cô quyết định không gặp Nam, thường sau giờ học chiều thì anh mới đến đón cô, bây giờ đầu giờ chiều là cô đã có mặt, tranh thủ vào phòng đào tạo nhà trường xin rút hồ sơ thật nhanh, xong việc là cô ra bến xe trở về ngay,…
Tính toán như thế nên Mai quyết định thực hiện, nhưng do xe chạy chậm, dọc đường dừng đón thêm khách nên mãi 2 giờ chiều cô mới đến Sài gòn, lại gần một bác xe ôm đang đứng, cô nói:
– Bác chở cháu về trường Đại học sư phạm thì hết bao nhiêu tiền ạ…
– Cháu là sinh viên à? Thôi đưa bác 30 ngàn tiền xăng nhé…
– Dạ, cháu cảm ơn bác ạ…
Tгêภ đường đi, hai bác cháu nói chuyện, bác xe ôm kể cho cô nghe với giọng trầm buồn, cổ họng như tắc nghẹn lại khi cô hỏi thăm về gia đình bác:
– Bác ơi, bác được mấy người con ạ? Bác yếu rồi mà làm nghề này vất vả quá…
– Con gáι bác nếu còn thì cũng bằng tuổi cháu…- giọng bác nghẹn lại…
– Là sao ạ? Bạn ấy? – cô ngạc nhiên…
– Con gáι bác học năm thứ nhất trường Đại học luật, nhưng trong một vụ tai пα̣п, nó bỏ Bác ra đi rồi cháu ơi…
– Dạ, bác ơi bớt đau buồn…- cô động viên bác nhưng hai mắt đã đầy nước ʇ⚡︎ự bao giờ…
Hai bác cháu im lặng, cái im lặng của tình cha con cùng cảm thông cho hoàn cảnh, cô không dám hỏi nữa, chỉ vì không muốn khơi lại vết thương trong lòng người cha đã mất đi đứa con gáι yêu quý của mình, đoạn đường từ bến xe về đến trường khá xa nên cô đưa bác tờ tiền 50.000 và không chờ bác thối lại tiền, cô cúi đầu chào bác rồi chạy vụt vào cổng trưởng, bác xe ôm vẫn đang hí húi lấy tiền lẻ thối lại, khi ngẩng đầu lên thì cô gáι đã chạy vào trong từ lúc nào, bác ҳúc ᵭộпg lẩm nhẩm trong miệng:
– Cô bé này chạy đi đâu rồi chứ? Chưa lấy tiền thối mà…
Bác đứng chờ một lúc không thấy cô ra rồi chạy đi, đứng khuất sau gốc cây, Mai ҳúc ᵭộпg:
– Nếu Ba không hy sinh, thì mình cũng có tình thương của một người cha như thế, thương Bác ấy quá…
Cô lững thững đi về phía dãy nhà các phòng ban, cố ý không muốn cho các bạn khu giảng đường nhìn thấy, gặp lại Mai và khi biết nguyện vọng của em, các thầy cô trong phòng đào tạo đều thương cảm và tiếc nuối vì cô sinh viên vừa ngoan hiền lại học giỏi và vô cùng xinh đẹp, Mai chỉ giải thích lý do hoàn cảnh phải chuyển về quê nên không thể tiếp tục theo học được, một lần nữa cô cảm ơn các thầy cô đã giúp đỡ Mai trong năm học vừa qua…
Khi thủ tục rút xong hồ sơ thì cũng hết giờ làm việc buổi chiều, Mai lo lắng không biết có kịp chuyến xe cuối ngày không? nếu không thì cô phải ngủ ở bến xe tối nay rồi, đứng trước cổng trường chờ mãi không thấy chiếc xe ôm nào đi qua, cô lững thững đi bộ vừa đi vừa nhìn sang đường để đón xe, vừa lúc đó có một xe ôm do anh thanh niên dáng người cao và ốm trờ xe tới, anh hỏi nhỏ:
– Em về đâu lên xe anh chở…
– Dạ, may quá, anh cho em ra bến xe miền tây ạ…
Suốt chặng đường đi, hai người đều im lặng, Mai thấy anh không nói gì thì cô cũng ngồi im, cô nghĩ: Thanh niên gì mà không có mồm mép gì cả, không biết như này thì tán gáι kiểu gì chứ?
Thấy xe chạy chậm mà trời sắp tối rồi, cô lo sợ lỡ chuyến xe, nên đành nói:
– Chạy nhanh giúp em một chút được không? em sợ hết chuyến xe rồi
Chàng trai vẫn không nói gì mà tập trung điều khiển xe, thấy lạ Mai nói với anh:
– Anh bị sao thế ạ? Anh có thể dừng xe cho em xuống đón xe khác, gần tối rồi mà em còn về xa lắm…
– Mai…- Xe dừng lại đồng thời hai tay của chàng xe ôm vội ôm chặt lấy cô, nức nở…
– Anh Nam,… tại sao lại là anh? Huhu – cô cũng ôm chặt lấy anh òa khóc nức nở…
– Chiều nào anh cũng vẫn ở đây chờ em…huhu – Nam cũng khóc nghẹn không nói nên lời
– Em nghe nói anh về quê mà…
– Đúng, mẹ bắt anh về quê, sau khi biết em đã bỏ đi rồi thì cho anh lên thành phố tiếp tục đi học,…anh đi tìm em suốt thời gian qua…
– Mình chia tay thôi anh, em sợ mẹ anh quá rồi…- cô vẫn còn bàng hoàng khi nhắc lại chuyện đã qua…
– Không, lần này nhất định anh không buông tay em, giờ em đi đâu thì anh sẽ theo đến đó, hai đứa mình sẽ đi làm kiếm tiền nuôi mẹ…
– Phận con phải báo hiếu cho cha mẹ, anh còn Ba nữa, không thể vì em mà bỏ hết tất cả được, cho dù chúng mình có lấy nhau cũng sống trong day dứt đau khổ, và như vậy thì cũng không bao giờ hạnh phúc…
– Ba anh thương anh lắm, nói anh đi tìm em…
– Mong anh hiểu cho em, khó khăn lắm hai mẹ con mới tạm thời ổn định, nếu bây giờ mẹ anh lại biết và tìm đến, rồi sóng gió lại bắt đầu, em không muốn mẹ em phải khổ nữa…
– Không có em anh không sống nổi đâu Mai ơi, cho anh đi theo với…
Thấy Nam quá ҳúc ᵭộпg mà trời bỗng tối sầm rồi mây đen kéo đến, không thể cứ dùng dằng mãi, nếu cứ đi ngay lúc này thì anh sẽ đi theo, tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô đành hoãn binh:
– Trời sắp mưa rồi, không thể cứ đứng mãi ở đây, mình tìm chỗ nào trú mưa đi anh…
– Vậy em lên xe đi…anh chạy thêm một đoạn nữa xem có chỗ nào không, đường vắng quá…
Xe chạy thêm mấy cây số nữa mà không có hàng quán nào ven đường, trời bắt đầu mưa, cuối cùng Nam chạy vội vào một nhà nghỉ cần đó, nhìn thấy bảng đề nhà nghỉ bình dân là Mai đã cảm thấy không yên tâm, nhưng trời đã tối mà cơn mưa ngoài trời như vần vũ, không còn cách nào khác cô đành ngoan ngoãn đi theo, vừa vào đến trong phòng, Nam ôm ghì lấy cô thổn thức, anh yêu cô và cô cũng yêu anh, trong không gian căn phòng chỉ có hai người yêu nhau, họ quấn lấy nhau không rời, và rồi điều gì đến cũng phải đến,…
Ngoài trời mưa vẫn đang vần vũ không thôi…