Chỉ cần có em 3
Thấy mẹ thẫn thờ vừa đi vừa khóc, Mai thương mẹ vô cùng, lỗi tại cô, nếu cô không quen và yêu Nam thì nay cuộc sống của hai mẹ con mặc dù cũng còn nhiều khó khăn, nhưng như vậy cũng gọi là tạm ổn, ông trời xui khiến thế nào mà cô lại gặp anh, mẹ sống một đời vất vả khổ cực để nuôi cô khôn lớn, giờ đây tuổi đã xế chiều cũng còn chưa được yên ổn, mặc dù không muốn đi, mặc dù cô vẫn muốn được gặp Nam, nhưng nhìn ánh mắt đầy lo lắng và sợ hãï của mẹ nên cô chấp nhận thu dọn đồ đạc và lên đường…
– Bà Mùi ơi, xe đến rồi…- tiếng bà chủ nhà gọi khe khẽ sợ hàng xóm nghe thấy…
– Xong rồi, tôi ra ngay…- hai mẹ con líu ríu ҳάch đồ ra xe
– Mình đi đâu vậy mẹ? – cô ngạc nhiên hỏi mẹ…
– Bà chủ nhà nói người quen có căn nhà để không, tạm thời cho mẹ con mình tá túc rồi tìm nhà mới…
– Tự nhiên con cứ cảm thấy không yên tâm…- Mai lên tiếng
Nhìn qua kính chiếu hậu, bỗng cô thấy ánh mắt của người tài xế đang liếc nhìn cô không hề có thiện cảm, cô hoảng sợ và có cảm giác mình đang bị lừa, nhưng cạnh bên mẹ cô đang ngủ, bây giờ phải làm sao? Cô phải hết sức bình tĩnh để xử lý, dù gì thì hai mẹ con cũng như cá nằm tгêภ thớt rồi, có muốn vùng vẫy cũng không được, chi bằng phải hết sức khéo léo tìm cách thoát thân…
– Anh ơi…- giọng cô hết sức nhẹ nhàng…
– Có chuyện gì? Tiếng nói cụt lủn phát ra qua kẽ răng…
– Em đau bụng quá, anh nhìn bên đường có tiệm tђยốς tây thì anh dừng lại cho em mua nhé…
– Vẽ chuyện, không được…
– Em xin anh giúp em, phụ nữ chúng em khổ lắm, chắc chị nhà anh cũng thế…
Nhắc đến vợ, ʇ⚡︎ự nhiên tên tài xế mềm lòng, hàng tháng vợ hắn cũng hay đau bụng, hắn thương lắm nên hay chườm nước nóng cho vợ dễ chịu, nhìn cô gáι và bà già gầy yếu mà hắn không đành, nhưng đó là lệnh, nhiệm vụ của hắn là phải chở hai mẹ con đi càng xa càng tốt, bây giờ mà hắn quay về thì gia đình hắn cũng không được yên,…
Khi xe chạy đến thị trấn vùng ngoại ô, hắn gọi cô gáι:
– Này cô kia, có xuống mua tђยốς không?
– Dạ có, anh dừng chỗ tiệm tђยốς giúp em…
– Xuống đi, mang cả bà già và đồ đạc xuống…
Hơi ngạc nhiên nhưng cô hiểu rằng người tài xế đã ngầm cho hai mẹ con cô thoát thân, cô vội kéo mẹ xuống xe nhân tiện ҳάch luôn mấy bịch quần áo xuống, quay về phía tài xế, Mai chắp tay cúi đầu tạ ơn:
– Cảm ơn anh cứu ๓.ạ.ภ .ﻮ…
– Không được quay về, nhớ chưa? – nói rồi anh ta cho xe chạy thẳng…
Quá bàng hoàng và lo sợ, Mai dìu mẹ ngồi xuống vỉa hè tiệm tђยốς tây và bắt đầu quan sát, xung quanh hoang vu rất vắng người qua lại, cô biết rằng đêm nay hai mẹ con sẽ phải ngủ nơi đây, cố gắng tìm một chỗ khuất an toàn, cô phát hiện cách tiệm tђยốς khoảng 50m có một cái chòi là, chắc ai dựng lên để bán hàng hay sửa xe dọc đường, thôi thì có một mái nhà che sương đêm cũng là tốt lắm rồi, cô cùng mẹ đi lại và tá túc tạm ở đó, cả đêm hai mẹ con không ngủ, cứ thì thầm nói chuyện chờ trời sáng, mặc dù trong đầu ai cũng ẩn chứa nhiều câu hỏi, nhưng ai cũng hiểu rằng sau sự việc vừa xảy ra, có người muốn hại mình, cụ thể tống hai mẹ con lên rừng, càng xa càng tốt…
– Mẹ ngồi sát vào con, mẹ có lạnh không? – cô an ủi mẹ
– Tại mẹ mà con khổ…- Bà Mùi lại khóc
– Mẹ nghe con nói này, bắt đầu từ hôm nay không bao giờ được nhắc đến chuyện cũ, hai mẹ con mình phải nghĩ cách để sinh tồn, ngày mai con sẽ tìm xem xung quanh đây có nhà nào cho thuê không? hai mẹ con phải đi càng xa càng tốt và không được quay về…
– Mẹ hiểu rồi, rồi lấy gì mà ăn…
– Mình còn tay chân, còn hai con mắt, làm việc gì cũng được, phải phấn chấn lên nha mẹ, bây giờ con lớn rồi, con sẽ lo cho mẹ…
– Còn việc học của con?
– Tạm thời chưa nói đến vấn đề đó, sau khi ổn định, con sẽ bí mật quay về trường xin bảo lưu kết quả rồi tính sau…
Nam bị nhốt trong nhà, anh vùng vẫy cố gắng tìm cách thoát ra ngoài để báo cho Mai phải hết sức cẩn thận, nhưng bà Hải mẹ anh đã khóa cửa nhốt anh trong nhà, điện thoại cũng không có, giờ anh phải làm sao đây? Anh la lớn:
– Mẹ thả con ra…
– Cứ ở trong đó mà suy nghĩ và quyết định là chống đối mẹ hay là nghe lời mẹ từ bỏ mẹ con nó…
– Con yêu Mai mẹ ơi, mẹ cần một đám cưới hay mẹ cần một quan tài? Con sẽ ૮.ɦ.ế.ƭ cho mẹ coi…- Nam gào khóc nức nở
– Nếu ૮.ɦ.ế.ƭ được thì ૮.ɦ.ế.ƭ đi, đồ thằng con bất hiếu, mẹ cũng không cần nữa…
– Mẹ ơi thả con ra…
– Hai mẹ con nó cũng bỏ đi rồi, đó con thấy chưa? Nó chỉ lợi dụng tiền bạc của con thôi, khi thấy mẹ phát hiện, biết rằng không sơ múi được nữa nên cuốn gói cút đi rồi…- Bà ta cười ha hả…
– Con không tin, mẹ nói dối…
– Đây, con gọi điện cho bà chủ phòng trọ xem có đúng là hai mẹ con bà ấy đã bỏ đi rồi không?
Nam thẫn thờ khi nghe chính từ miệng bà chủ dãy trọ nói rằng mẹ con bà Mùi đã dọn nhà chuyển đi đêm qua rồi, còn đi đâu thì bà ta cũng không biết…Anh thật bàng hoàng và đau khổ: Mai ơi tại sao? Tại sao lại nhanh chóng đầu hàng như thế? Mình đã hứa với nhau cho dù có khó khăn như thế nào cũng không được buông tay nhau, vậy mà chưa gì em đã nhẫn tâm bỏ đi, anh nhớ em, anh nhớ em nhiều lắm, em bây giờ đang ở đâu? Mai ơi…
– Cậu Nam ăn chút gì đi, hai ngày nay cậu không ăn gì rồi…- tiếng bà giúp việc năn nỉ
– Con buồn lắm Dì ơi, con ૮.ɦ.ế.ƭ mất…
– Bà vừa đi vắng rồi, cậu có ra ngoài không?
– Con ra làm gì nữa hả Dì? Cô ấy đã bỏ đi rồi, giờ con biết tìm nơi đâu?
– Cậu cố gắng ăn chút gì để lấy sức còn đi tìm cô ấy, chắc chỉ quanh quẩn đâu đây thôi, hơn nữa cô ấy không bỏ học đâu…
– Đúng rồi, tại sao anh lại không nghĩ ra? Nhất định cô sẽ đến trường, Mai rất ham học nên không bao giờ từ bỏ, anh phải kiên trì, anh sẽ đi tìm cho dù có cùng trời cuối đất…
Thấy hai mẹ con có vẻ hiền lành và khi nghe câu chuyện vừa xảy ra, chị Hằng chủ tiệm tђยốς thương tình cho hai mẹ con tá túc một thời gian, hàng ngày Mai phụ bán tђยốς tây còn mẹ thì nấu nướng dọn dẹp, lúc rảnh cô lại tranh thủ đi loanh quanh tham quan cuộc sống của người dân nơi đây, hai chị em thường ngồi tâm sự, thấy cô gáι rất xinh lại ngoan ngoãn lễ phép, chị Hằng muốn giới thiệu cô cho Hùng là cậu em chồng hiện đang công tác trong quân ngũ, nhưng Mai đều khéo léo từ chối, hoàn cảnh hai mẹ con chưa ổn định còn nhiều khó khăn, hơn nữa vết thương lòng về mối tình với Nam còn đang rỉ ɱ.á.-ύ, giờ đây cô đang cố gắng để quên đi nhưng mỗi khi đêm về cô lại nhớ anh quay quắt, nhiều khi cô cứ ʇ⚡︎ự hỏi: giờ này anh đang làm gì? Có nhớ đến cô không? anh có đi tìm cô không? nhưng anh biết cô ở đâu mà đi tìm chứ? Bên cô đang còn mẹ già rất cần cô chăm sóc, thôi thì kiếp này có duyên mà không có nợ, hẹn kiếp sau mình lại đi tìm nhau nhé anh…
– Mai này…- Chị Hằng hỏi làm Mai giật mình…
– Dạ, chị gọi em?
– Ừ, em có muốn đi học tiếp tục ngành sư phạm không?
– Dạ có, đó là mơ ước của em, nhưng em không thể quay về trường học, chị biết hoàn cảnh của mẹ con em rồi đó…- Mai nói giọng buồn, mắt nhìn xa xăm…
– Chị hiểu, ý chị thế này, chị xin rút hồ sơ của em về nhập học trường trung cấp sư phạm của huyện, em hơi thiệt thòi một chút…
– Việc học Đại học hay trung cấp trong lúc này đối với em không quan trọng, được tiếp tục theo đuổi đam mê là tốt lắm rồi…
– Thống nhất vậy nhé, chị sẽ giúp em…
– Nhưng còn mẹ em? Em không thể xa mẹ được…
– Mẹ em vẫn ở đây với chị được không? cuối tuần em về mà…
– Dạ, em sẽ thuê một phòng trọ gần đó, rồi tìm học sinh xin dạy gia sư cũng tạm qua ngày chị ạ, còn để mẹ ở đây mặc dù em biết anh chị rất tốt với mẹ con em, nhưng em vẫn không yên tâm…
– Ừ, thôi em tính thế cũng được,…- chị Hằng cười…
Suốt đêm hai mẹ con không ngủ, Mai nói với mẹ ý định của chị Hằng, mẹ vui lắm, khi nhắc đến Hùng em chị Hằng, bà Mùi nói với con:
– Mẹ thấy cậu Hùng cũng được con ạ, khỏe mạnh, cao ráo, lại được rèn luyện trong quân ngũ, cậu ấy thuơng con thật lòng…
– Tạm thời đừng nhắc đến chuyện đó mẹ ạ…
– Mẹ biết con vẫn chưa quên được thằng Nam, nhưng mẹ cậu ấy thì không thể sống được đâu con ạ, cho dù cậu Nam có cương quyết bảo vệ con thì con cũng không thể sống được với bà ấy…
– Con quên anh Nam rồi, mẹ đừng nhắc đến anh ấy nữa…
– Nghe lời mẹ, con cứ mở lòng với cậu Hùng xem sao, có khi nhờ vậy con mới quên được cậu Nam…
– Mẹ đừng nhắc đến tên anh Nam nữa được không?
Bà Mùi im lặng, bà biết con vẫn còn yêu cậu Nam nhiều lắm, giá như Nam không phải là con bà Hải thì tốt quá, nhưng biết làm sao? Đúng là quả đất xoay tròn, có cố gắng né tránh cũng không được, cũng như tình yêu có duyên mà không có nợ thì cho dù cứ cố gắng tới đâu cũng chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi…