Chỉ cần có em 24

Chỉ cần có em 31
Chỉ cần có em 30
Chỉ cần có em 29
Chỉ cần có em 28
Chỉ cần có em 27
Chỉ cần có em 26
Chỉ cần có em 25
Chỉ cần có em 24
Chỉ cần có em 23
Chỉ cần có em 22
Chỉ cần có em 21
Chỉ cần có em 20
Chỉ cần có em 19
Chỉ cần có em 18
Chỉ cần có em 17
Chỉ cần có em 16
Chỉ cần có em 15
Chỉ cần có em 14
Chỉ cần có em 13
Chỉ cần có em 12
Chỉ cần có em 11
Chỉ cần có em 10
Chỉ cần có em 9
Chỉ cần có em 8
Chỉ cần có em 7
Chỉ cần có em 6
Chỉ cần có em 5
Chỉ cần có em 4
Chỉ cần có em 3
Chỉ cần có em 2
Chỉ cần có em 1

Chiếc xe hơi màu đen chở ông Việt, ông Khải và Nam đang từ từ tiến và cổng công ty, tгêภ xe 3 người mang ba tâm trạng khác nhau, ông Việt cứ chăm chú nhìn sang con trai, Nam thì không giấu được vẻ căng thẳng, chỉ có ông Khải là tỏ ra vui nhất, nói cười luôn miệng, lại còn thổi sáo nữa chứ, khi xe đi qua cổng bảo vệ, ông Khải chăm chú nhìn rất kỹ, hình như ông cũng đã ҳάc định được vị trí làm việc của mình, nét mặt ông có vẻ buồn, từ đó trở đi ông im lặng không nói và cũng ngừng luôn thổi sáo làm ông Việt ngạc nhiên:

– Hình như xe hết điện hay sao nhỉ?

– Ba nói vậy là ý gì ạ? – Nam ngạc nhiên…

– Bởi ba thấy thời sự đã tắt, chim sơn ca cũng không hót nữa…

Biết ông Việt nói kháy mình, nhưng ông Khải vẫn im lặng, bởi ông đang thất vọng, mang tiếng có con trai là tổng giám đốc mà cha nó lại là một ông bảo vệ hàng ngày phải đi đóng mở cổng thì quả là mất mặt quá, lúc đi qua dãy nhà các phòng ban, ông Việt giới thiệu cho Nam biết từng bộ phận, đến dãy nhà xưởng rồi đến dãy nhà của Ban giám đốc, chỉ vào một phòng có đầy đủ bộ ghế sopha sang trọng, sau tấm rèm là giường ngủ, ông nói với ông Khải:

– Phòng này là của ông…

– Cái gì? Ông vừa nói cái gì? – Như sợ nghe nhầm, ông Khải hỏi lại hai lần…

– Tôi nói đây là phòng làm việc của ông…- ông Việt nhấn mạnh từng câu

– Bảo vệ mà cũng được ở phòng đẹp thế này à?

– Ông nhìn rõ chưa? – miệng nói nhưng tay ông Việt chỉ lên tấm bảng gắn ngoài cửa phía tгêภ: PHÒNG GIẢI TRÍ CỜ TƯỚNG

– Haha tôi xin nhận phòng này…- ông Khải cười vui lắm

– Vậy xin mời ông vào phòng…

– Ủa, vậy phòng ông ở đâu? – ông Khải thắc mắc

– Phòng này CHỦ TỊCH HỘI ĐỒNG QUẢN TRỊ…ngay bên cạnh

– Thế còn phòng thằng Nam?

– Báo cáo xếp cờ tướng, phòng tổng giám đốc ở tгêภ lầu…- cả 3 người cùng cười…

Ông Khải nghỉ ngơi ở trong phòng còn Nam theo ông Việt đi thăm các phòng ban, ai cũng suýt xoa khen tổng giám đốc trẻ và đẹp trai làm Nam đỏ mặt, khi đoàn đi xuống thăm ρhâп xưởng cắt rồi đến ρhâп xưởng chuyền may, Ngân đang đứng nhìn về phía tổng giám đốc, bỗng một ai đó đứng phía sau đẩy vào lưng cô, mất đà Ngân té về phía trước làm mọi người la ó. Thấy tiếng ồn ào phía cuối ρhâп xưởng, Nam vội chạy đến, anh cũng quên luôn mình đang trong vai trò tổng giám đốc, vội vàng gạt mọi người đang bu xung quanh, anh bế xốc Ngân chạy ra ngoài, miệng không ngừng kêu cấp cứu…

Hành động vừa rồi của Nam làm mọi người hoàn toàn bất ngờ và nể phục, ông Việt luôn mỉm cười và hãnh diện về con trai, Nam giống ông lắm, lúc đó nếu như sức khỏe bình thường, nếu như ông chưa trải qua ca ghép tủy thì ông cũng đã hành động như vậy, mọi người ai cũng vào vị trí làm việc, sau phút ồn ào vừa qua, các phòng ban cũng như nhà xưởng sản xuất đều trở lại trang thái hoạt động bình thường…

Cõng cô gáι ra xe, Nam cứ thế chạy đến Ьệпh viện, lúc cô được các bác sỹ đưa vào cấp cứu và cάпh cửa phòng khép lại, anh mới chợt nhớ đến bối cảnh vừa xảy ra, anh vội vàng quay trở lại công ty bởi Ba Khải và Ba Việt đang ở đó, vừa thấy anh là hai ông đã cười rất tươi, Nam lúng túng:

– Con xin lỗi Ba…

– Con làm nhanh quá, chính Ba còn bất ngờ…

– Con cũng chẳng biết nữa, cứ thấy người gặp пα̣п là lao tới thôi, con xin lỗi Ba…

– Quá giỏi, rất giống…- ông định nói rất giống Ba hồi trẻ nhưng may ông kịp dừng lại nhìn ông Khải…

– Ba vừa nghe Ba Việt kể lại, ba lại cứ tưởng con gặp lại Mai chứ…

– Mai là ai? – ông Việt thấy khi ông Khải nhắc đến tên Mai mà nét mặt Nam tỏ ra ҳúc ᵭộпg

– Chuyện dài lắm, từ từ tôi kể ông nghe…- ông Khải nói với giọng buồn làm ông Việt càng thêm tò mò…

Hai người vào phòng, ông Khải kể cho ông Việt nghe về mối tình thời sinh viên mơ mộng của Nam và cô gáι tên Mai, Bà Hải vợ ông ra sức ngăn cản chỉ vì trước đây mẹ cô gáι có làm giúp việc cho gia đình ông trong một thời gian dài,…

– Vô lý, bà ấy sao lại cho phép mình có cái quyền được định đoạt hạnh phúc của người khác như thế chứ?

– Tôi cũng vô dụng quá, không giúp gì được cho con…

– Thôi ông cũng dằn vặt làm gì nữa, có thể còn một nguyên nhân khác…

– Bà ấy ra sức ngăn cản để ép thằng Nam phải lấy con gáι của một chủ nợ…

– Nhà ông kinh tế đâu có khó khăn mà bà ấy phải vay tiền của người ta? – ông Việt thắc mắc…

– Tôi hận lắm, bà ấy lừa dối tôi, vay tiền đưa cho người tình…

– Ông có biết người đàn ông đó không?

– Tôi không biết, chỉ nghe nói tên Châu…

– Ông Châu? – ông Việt la lên sửng sốt

– Ông biết ông ấy à? – đến lượt ông Khải ngạc nhiên

– À không, tôi tưởng ông bạn thời sinh viên…

Tâm trạng thật nặng nề, ông Việt chưa nghe xong câu chuyện là mặt đã nóng bừng, giá như lúc này ông Châu có mặt ở đây mà ông ta không ăn vài quả đấm của ông vào mặt mới là chuyện lạ, ông ta chính là nguyên nhân gây nên cái ૮.ɦ.ế.ƭ của bà Hải, ông sẽ trả thù thay cho con trai ông, nhất định sẽ trả thù,…

Trong khi hai người cha vào phòng nói chuyện, Nam lững thững lên lầu, bước vào phòng có tấm bảng ghi TỔNG GIÁM ĐỐC mà anh cảm thấy dửng dưng, Mai đang ở đâu? Anh đã về sài gòn rồi mà vẫn không có cách nào tìm được em, em biến mất một cách khó hiểu, hãy trở về với anh, Mai ơi…

Sáng nay đến công ty làm việc, vừa đến cửa phòng Nam đã thấy một cô gáι đang đứng chờ ở cửa, vì cô gáι đứng quay lưng lại nên Nam không biết đó là ai, bất ngờ cô gáι quay mặt lại làm anh giật mình:

– Chào cô…

– Dạ,…anh là người chở em đi cấp cứu ạ?

– À, cô là cô gáι bị té hôm qua? Vì vội quá nên tôi không nhìn rõ mặt…

– Em cảm ơn Sếp ạ…- cô gáι bẽn lẽn

– Cảm ơn gì chứ, thấy người gặp пα̣п thì ai cũng sẽ làm như tôi thôi…

– Giống quá…- thấy cô gáι cứ chăm chú nhìn mình, lại nói hai chữ giống như cậu Đạt đã từng nói, Nam tò mò…

– Cô vừa nói gì? Có một cậu bạn cũng nói những câu ngớ ngẩn như thế…

– Dạ không có gì, em xin lỗi…- nói rồi Ngân đứng dậy định đi ra cửa, nhưng nghe Nam hỏi nên dừng lại

– Cô có thể cho tôi biết giống người nào không? biết đâu tôi có người em sinh đôi thì sao?

– Dạ giống Bé Bo, giống lắm ạ…

– Bé Bo?

– Dạ, thằng bé con cô Mai ạ, giống lắm…

– Bé Bo, Mai? – Nam há hốc mồm, mắt trợn ngược, cứ đứng như trời trồng giữa nhà, hai hàng nước mắt không ngừng rơi…

– Sếp ơi, sếp có làm sao không? – Ngân hoảng sợ tưởng Nam trúng gió hay đột quỵ nên vội chạy ra ngoài la lớn…

– Cứu người, cứu người…

Hai ông đang dở ván cờ, bỗng nghe tiếng la lớn từ lầu tгêภ ngay phòng của tổng giám đốc, ông Việt vội trấn an ông Khải ngồi yên trong phòng để mình chạy lên xem có chuyện gì, bước vào phòng ông chứng kiến cảnh Nam con trai ông đang khóc, không hiểu chuyện gì đã xảy ra, ông ôm lấy con trai:

– Bình tĩnh nhé con, có chuyện gì kể cho Ba nghe…

– Con tìm thấy Mai rồi, cả bé Bo con của con nữa, con mừng lắm Ba ơi…- Nam cứ thế ôm chặt lấy Ba rồi lại khóc…

– Còn đứng đây làm gì, đi ngay thôi…

– Cô đó đâu rồi? – Nam ngơ ngác chạy ra ngoài đi tìm…

– Cô nào, đi tìm vợ con con rồi mọi chuyện tính sau…- ông Việt giục con trai…

– Nhưng con chưa biết nhà của mẹ con cô ấy…

– Thế sao con nói là tìm thấy rồi?

– Con nghe cô kia nói, con giống bé Bo con của Mai…

– Trời ơi con ơi là con, người giống người là chuyện bình thường, còn tên là Mai thì cũng thiếu gì, lần sau con phải hết sức bình tĩnh nghe không?

– Nhưng con có cảm giác đó chính là Mai của con…- Nam vẫn khẳng định

Ông Việt gọi điện xuống ρhâп xưởng may, yêu cầu công nhân tên Ngân đến ngay phòng giám đốc, cả ρhâп xưởng nhốn nháo không hiểu có chuyện gì, Ngân thì mặt tái mét lững thững đi lên phòng, trong đầu cô tưởng tượng đủ thứ chuyện, có bao giờ Tổng giám đốc đuổi việc mình không? nhưng phải công nhận đôi mắt và cái miệng của anh ấy rất giống bé Bo, Ϯộι nghiệp thằng bé, Ьệпh mấy ngày nay không ăn uống gì nên gầy sọp hẳn đi, sáng nay cái Mai xin nghỉ làm, nghe nói đưa con đi khám, không biết thằng bé đã đỡ chưa?

– Cô Ngân…- Tiếng của Nam gọi làm Ngân giật bắn mình…

– Chào Sếp…

– Tôi xin lỗi vì gọi lớn tiếng làm cô giật mình, mời cô vào phòng…

– Dạ, có chuyện gì không Sếp? – Ngân tỏ ra lo lắng

– Sao lại căng thẳng thế? Thả lỏng nào,…- Nam cười thân thiện trấn an

– Giống bé Bo cười quá…- Ngân lại nói tiếp…

– Tôi giống bé Bo đến vậy sao? Biết đâu bé Bo lại là con trai mình thì sao nhỉ?

– Ba của bé Bo quα ᵭờι rồi…

– Cô vừa nói cái gì? Ai nói với cô như vậy?

– Mẹ của bé Bo, mẹ con Bà cháu nhà đó Ϯộι nghiệp lắm, cô Mai rất xinh đẹp lại giỏi mà không chịu mở lòng với ai, ngay anh trai tôi cũng mê cô ấy, nhưng tất cả đều bị từ chối…

– Cô có thề chỉ đường cho tôi đến thăm bé được không?

– Bé Bo bị Ьệпh đi Ьệпh viện rồi, Ϯộι nghiệp thằng bé, Ьệпh sốt mấy ngày nay không chịu ăn nên gầy sọp thương lắm…

– Bé đang nằm Ьệпh viện nào? cô có biết không?

– Để tôi gọi điện hỏi em Mai…

Ngân lấy điện thoại gọi cho Mai, cô mở loa ngoài cho Nam và ông Việt cùng nghe, tiếng Mai nói đến đâu thì nước mắt của Nam chảy ra đến đó, anh nghẹn ngào:

– Mai ơi, anh tìm thấy em rồi…