Chỉ cần có em 21

Chỉ cần có em 31
Chỉ cần có em 30
Chỉ cần có em 29
Chỉ cần có em 28
Chỉ cần có em 27
Chỉ cần có em 26
Chỉ cần có em 25
Chỉ cần có em 24
Chỉ cần có em 23
Chỉ cần có em 22
Chỉ cần có em 21
Chỉ cần có em 20
Chỉ cần có em 19
Chỉ cần có em 18
Chỉ cần có em 17
Chỉ cần có em 16
Chỉ cần có em 15
Chỉ cần có em 14
Chỉ cần có em 13
Chỉ cần có em 12
Chỉ cần có em 11
Chỉ cần có em 10
Chỉ cần có em 9
Chỉ cần có em 8
Chỉ cần có em 7
Chỉ cần có em 6
Chỉ cần có em 5
Chỉ cần có em 4
Chỉ cần có em 3
Chỉ cần có em 2
Chỉ cần có em 1

Mặc dù còn rất yếu nhưng khi nghe bác sỹ động viên ϮιпҺ thần và thông báo đã có tủy thích ứng, ông Việt vô cùng cảm động, ông hỏi bác sỹ người cho tủy là ai để ông tri ân trước khi thực hiện ca ghép tủy, bởi ông biết tuổi đã cao nên sự thành công của ca ghép chỉ 50/50% nhưng không còn cách nào khác, hơn nữa ông tha thiết nhờ nhắn giúp chàng trai tên Nam ở địa chỉ…cho ông được gặp bởi lúc ông bị ngất ở quán café thì Nam đã đi rồi, ông không nghĩ anh sẽ quay lại và chính Nam là người đưa ông đi cấp cứu…

– Ông thật may mắn khi có con trai trùng tủy với mình, cố gắng giữ sức khỏe để thực hiện ca ghép càng sớm càng tốt…- Bác sỹ trưởng khoa động viên…

– Bác sỹ vừa nói gì? Con trai tôi? – giọng ông yếu ớt ngạc nhiên

– Chưa đến nỗi bị lẫn chứ ông bạn? – giờ đến bác sỹ không hiểu ông Việt nói gì

– Tôi vừa nghe bác sỹ nói đến con trai tôi? Bác sỹ nói lại đi…

– Đúng, chính cậu Nam là người hiến tủy cho cha, hai cha con ông tủy trùng khớp, chúc mừng ông…

– Con trai, con ơi …

Nghe bác sỹ nói Nam chính là con trai ruột của mình, ông Việt quá ҳúc ᵭộпg, cứ túm chặt tay bác sỹ mà khóc làm bác sỹ một lần nữa không hiểu chuyện gì đang xảy ra…, hôm qua thì chàng trai cứ ôm lấy ông mà khóc, đến hôm nay lại đến người cha, hai cha con nhà ông này thật lạ, ông trân trọng giây phút này nên cứ ngồi im, một hồi sau ông Việt thều thào:

– Bác sỹ ơi…

– Có việc gì không? anh cứ nói…- bác sỹ cúi xuống hỏi nhỏ

– Bác sỹ giúp tôi một việc có được không? – ông Việt khẩn khoản nói tiếp:

– Tôi muốn mời văn phòng luật sư đại diện cho tôi ở Việt nam…

– Ông mời luật sư để làm gì? Ông định kiện bác sỹ à? – bác sỹ trưởng khoa nói đùa…

– Không biết ca ghép tủy có thành công không? tôi muốn mời luật sư lo thủ tục thừa kế cho con trai tôi…

– Theo tôi ông nên giữ sức khỏe để thực hiện ca ghép càng sớm càng tốt, còn chuyện thừa kế thì nếu không may có chuyện gì xảy ra thì con trai ông vẫn là người thừa kế tài sản của ông chứ còn ai?

– Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, hơn 20 năm cha con tôi mới nhận được nhau, tôi muốn con trai sẽ thừa kế tài sản của tôi ở Việt nam…

– À, tôi hiểu rồi, hèn gì hết cha rồi lại đến con, tôi sẽ giúp anh…

– Cảm ơn bác sỹ thật tốt…

– Anh có thằng con trai rất tình cảm và nhân hậu, chúc mừng…- nói rồi bác sỹ đứng dậy ra ngoài…

Còn lại một mình, ông Việt lại khóc, ông khóc vì mừng đã tìm được cốt ทɦụ☪ và khóc vì tủi thân cho số phận của mình, suốt mấy chục năm lăn lộn tгêภ thương trường ở trong nước và nước ngoài, ông lấy vợ và sinh được một đứa con trai, ông chăm bẵm dạy dỗ nuôi cho con trai ăn học thành đạt, cho đến khi cách đây 2 năm, ông phát Ьệпh υпg Ϯhư tuyến tụy, bác sỹ yêu cầu ghép tủy nhưng thật bất ngờ, con trai ông lại không trùng với tủy của cha, lúc đó vợ ông mới thú nhận là đã ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, con trai buồn, thất vọng về mẹ đã lừa dối hai cha con suốt mấy chục năm qua nên cũng đã bỏ đi, ông trở về Việt nam sinh sống với hy vọng mong manh tìm lại đứa con trai với Bà Hải, sở dĩ ông không hy vọng Nam sẽ là con ruột của mình, bởi lúc đó bà Hải quαп Һệ với nhiều người trong đó có cả ông Châu…

– Tình hình sức khỏe của bác thế nào rồi? đã tốt hơn chưa? – tiếng cô bác sỹ thăm hỏi quan tâm

– Tôi đỡ rồi cô ạ…- ông Việt trả lời mệt mỏi

– Cố gắng ăn uống để thực hiện ghép tủy bác nhé, đêm nay các bác sỹ sẽ hội chẩn…

– Vậy bao giờ thì thực hiện ca ghép tủy vậy bác sỹ?

– Tùy thuộc vào sức khỏe của bác đó, người cho tủy cũng đã sẵn sàng, nếu đêm nay các bác sỹ hội chẩn mà sức khỏe của bác ổn định thì sẽ lên lịch ghép…

– Cảm ơn bác sỹ…

Nói rồi ông Việt nằm im nhắm mắt như ngủ nhưng thật ra ông đang suy nghĩ, như vậy là ông chuẩn bị bước vào ca ghép tủy sinh ʇ⚡︎ử, có thể ông vượt qua nhưng cũng có thể ông sẽ vĩnh viễn chẳng bao giờ tỉnh dậy nữa, ông chỉ thương Nam đã rất thiệt thòi khi cuộc trùng phùng với ông lần đầu tiên và cũng sẽ là lần cuối cùng, ông muốn bù đắp cho con trai, ông rất muốn xin lỗi con vì sự vô trách nhiệm của người cha, ông muốn cảm ơn ông Khải đã nuôi nấng dạy dỗ con trai của ông nên người, mặc dù ông biết rằng nếu nói ra thì ông Khải sẽ vô cùng đau khổ, thôi thì điều đó sống để dạ, ૮.ɦ.ế.ƭ mang đi mà thôi…

Thấy con trai về nhà có vẻ mệt mỏi, ông Khải lo lắng:

– Con sao thế? Mặt tái xanh rồi kìa…

– Không sao Ba, con thức đêm nên chóng mặt một chút…- Nam nhoẻn cười để Ba yên tâm

– Lên phòng nghỉ đi con, nói dì Sáu nấu chén canh gà tẩm bổ cho khỏe…

– Không cần đâu Ba, con ngủ một giấc là khỏe liền à, thanh niên lo gì…

– Ừ, ở đó mà chủ quan, cái mặt xanh lè xanh lét rồi kìa…- ông mắng yêu con…

Nam lững thững đi lên phòng rồi khép cửa lại, bác sỹ thông báo đêm nay sẽ hội chẩn, nếu sức khỏe của Ba Việt ổn định thì sẽ lên lịch ghép tủy, anh không biết phải nói với Ba Khải như thế nào vì trước – trong và sau ca ghép thì anh phải ở Ьệпh viện mấy ngày, mà anh lại không muốn Ba biết về sự xuất hiện của Ba Việt, lúc đó Ba sẽ rất đau lòng khi vợ mình đã lừa dối suốt mấy chục năm trời và đau đớn nhất đó là thằng con trai mà ông hằng đặt trọn tất cả niềm tin, niềm hy vọng… lại không phải là con trai ruột của mình…mệt mỏi, căng thẳng,…Nam ngủ thϊếp đi lúc nào không biết…

Bị nhốt trong căn phòng ở căn nhà giữa cάпh đồng, xung quanh hoàn toàn vắng vẻ, ông Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hôm đó ông có hẹn với bà Lan nhưng hai người đang đi đến điểm hẹn ở vùng ngoại ô thành phố thì có chiếc xe ta xi đi theo, sau đó bà Lan xuống xe còn ông và chiếc xe tiếp tục đi, ông ngồi ngủ ở ghế sau nên không hề hay biết mọi chuyện đang xảy ra, cho đến khi có người ᵭάпҺ mạnh vào cάпh tay làm ông giật mình, kèm theo tiếng quát lớn:

– Xuống xe,…

– Cậu là ai? Cậu tài xế kia đâu rồi? – ông hỏi nhưng nhìn vẻ mặt lỳ lợm của 2 kẻ trước mặt là ông thầm nghĩ đã gặp chuyện không hay, tốt nhất không nên chống đối sẽ bất lợi cho mình…

– Xuống ngay, sang xe bên kia nhanh lên, không nhiều lời…- hai tên vẫn nói như ra lệnh

– Tôi biết rồi…- như một cái máy, ông Minh xuống xe và di chuyển theo tên kia và lên một xe khác chạy tiếp…

Xe chạy thêm mấy tiếng đồng hồ nữa cũng chẳng biết đi đâu, khi xe dừng lại, ông thấy nơi đây thật hoang vắng và ông hiểu rằng mình chính thức đã bị ๒.ắ.t ς-.ó.ς, hai tên dẫn ông đi tiếp một đoạn đường hẻm và dừng lại ở một ngôi nhà nhỏ, ông ở đây đã mấy ngày, trong ngôi nhà có đầy đủ lương thực, thực phẩm nên ông nghĩ rằng mình phải sống, phải sinh tồn, chống lại chỉ có ૮.ɦ.ế.ƭ thôi…

Ngôi nhà đã bị khóa trái bên ngoài nên ông không có cách nào có thể trốn thoát ra ngoài, điện không có, ban đêm tối thui thật đáng sợ, điện thoại cũng đã bị chúng thu mất rồi, ông Minh cứ nghĩ mãi tìm cách thoát thân, không biết bên ngoài có tên lính gác nào không hay chúng nó nhốt ông ở đây rồi bỏ đi mất, xung quanh vắng lặng như tờ, ông trèo lên nhìn qua cửa thông hơi phía tгêภ và nghĩ có thể tìm cách để chui ra, bỗng ông nghe có tiếng nói của hai đứa trẻ con đang nói chuyện bên ngoài ngôi nhà, ông liền cầm gói mỳ ném qua lỗ thông hơi, 1 gói rồi hai gói…

– Ơ mỳ nè mày ơi…- tiếng một cậu bé la lên…

– Ở đâu vậy?

– Chỗ này nè…- hai đứa tiến lại chỗ lỗ thông hơi…thấy vậy ông Minh lại trèo lên ném tiếp…

– Hình như trong nhà có người…- một đứa nói và tiến vào phía cửa nhìn vào…

– Các cháu ơi…- ông vừa gõ cộc cộc vừa gọi…

– Có ai trong nhà không?…- Một đứa lên tiếng

– Có ông đây, các con mở cửa cho ông ra với…

– Có người ở trỏng bây ơi…

– Mở cửa giúp ông với…- ông Minh vẫn tiếp tục năn nỉ lũ trẻ

– Cửa khóa ngoài rồi ông ạ…

– Cháu tìm hòn đá ᵭ.ậ..℘ vào ổ khóa là mở được thôi,…

– Sao ông lại ở trong đó?

– Ông bị hai tên ςư-ớ.ק hết tiền rồi nhốt ông vào đây, các cháu giúp ông hoặc báo cho người lớn giúp ông nhé…

Mấy đứa cứ lấy đá ᵭ.ậ..℘ chan chát vào ổ khóa cửa, may thay một hồi thì càng khóa cũng bung ra, ông Minh mừng rỡ vì thoát được ra ngoài, ông đi theo lũ trẻ về nơi chúng sinh sống, nơi đây đồng không mông quạnh nên ông cũng không biết đi đâu, lớ ngớ lại bị chúng bắt lại thì nguy, trước mắt cứ thoát ra khỏi nơi này rồi tính sau…

– Đ.M thằng già trốn đi đâu rồi? – hai thằng quay lại thì thấy cửa mở toang và ông Minh đã bỏ trốn…

– Tao nói mày phải canh bên ngoài, giờ phải tìm lão già ở đâu?

– Hay tao với mày cũng trốn đi, không ăn đạn với lão Vũ thôi…

– Tao thì dễ, nhưng còn vợ con tao nữa, đồ khốn…

– Giờ phải làm sao đây?

– Từ từ để tao nghĩ cách…

Hai tên nhanh chóng rời khỏi căn nhà, chúng quay trở về báo lại với ông Vũ là côпg αп xã đi tuần và mở cửa cho ông già ra ngoài, thấy thế chúng vội chạy thoát thân, nghe hai tên báo cáo, ông Vũ mặt hầm hầm, nói rít qua kẽ răng:

– Đ.M thằng già, mày thoát khỏi tay tao lần này là phước của mày, nhưng không có lần 2…

Gió đã nổi lên, mây đen đang kéo đến, không khí thật oi nồng báo hiệu một cơn bão sắp đến…