Chỉ cần có em 1

Chỉ cần có em 31
Chỉ cần có em 30
Chỉ cần có em 29
Chỉ cần có em 28
Chỉ cần có em 27
Chỉ cần có em 26
Chỉ cần có em 25
Chỉ cần có em 24
Chỉ cần có em 23
Chỉ cần có em 22
Chỉ cần có em 21
Chỉ cần có em 20
Chỉ cần có em 19
Chỉ cần có em 18
Chỉ cần có em 17
Chỉ cần có em 16
Chỉ cần có em 15
Chỉ cần có em 14
Chỉ cần có em 13
Chỉ cần có em 12
Chỉ cần có em 11
Chỉ cần có em 10
Chỉ cần có em 9
Chỉ cần có em 8
Chỉ cần có em 7
Chỉ cần có em 6
Chỉ cần có em 5
Chỉ cần có em 4
Chỉ cần có em 3
Chỉ cần có em 2
Chỉ cần có em 1

Tác giả : Nguyễn Hiền

Như thường lệ sau mỗi giờ tan học là Nam đã có mặt ở cổng trường Đại học sư phạm đón Mai, nhiều lần bị bạn bè trêu chọc nhưng cô nói kiểu gì anh cũng không nghe, cái lý luận của anh thật đơn giản nhưng thật dễ thương:

– Ai trêu chọc em? Nói anh xử chúng nó, vợ anh đẹp thế này mà anh không đưa đón thì người khác rước mất à?

– Tụi nó nói anh là vệ sỹ kìa…- cô cười hóm hỉnh

– Vệ sỹ là cái chắc, nhưng đây là vệ sỹ đặc biệt…

– Tгêภ đời này làm gì có vệ sỹ đặc biệt, sạo hoài…

– Anh nói không đúng hay sao, nghề vệ sỹ người ta hưởng lương cao vì phải chấp nhận пguγ Һιểм, còn anh đây không hưởng lương nhưng được ôm chủ nhân và còn…được hôn nữa chứ, như vậy nè…- anh ghé miệng hôn vội lên má làm cô ngượng đỏ mặt vội đẩy ra…

– Quỷ sứ hà, người ta nhìn kìa…

– Ai nhìn thì kệ người ta, làm không lương thì phải được hôn chứ…hihi

– Ai thuê đâu mà anh làm, mất hết ʇ⚡︎ự do của người ta, chưa phạt là may lắm rồi

– Á à. Chắc có tên nào tán tỉnh rồi đúng không? nó sẽ biết tay anh…

– Khùng ghê á, càng ngày càng ҟҺùпg điên…- cô nhìn anh âu yếm

– Được ҟҺùпg vì em thì anh cũng sẵn sàng hihi…

Tình yêu và những mộng mơ về một tương lai toàn màu hồng mà hai đứa đã từng thêu dệt nên, Nam yêu Mai thật nhiều và cô cũng thế, mặc dù hai trường cách nhau khá xa nhưng ngày nào anh vẫn có mặt để đón cô, chỉ cẩn được nhìn thấy cô, được nghe cô nói là anh đã mãn nguyện rồi, nhiều khi trời mưa nhìn anh vất vả mà cô thương quá và tỏ ra ái ngại, nhưng anh vẫn vậy, vẫn cần mẫn đi bên cô để bảo vệ, chở che, anh nói:

– Ông trời đã xe duyên cho hai đứa mình gặp nhau, nhất định không bao giờ được buông tay anh, nhớ chưa?

– Em sợ mẹ anh chê gia đình em nghèo, mẹ góa con côi…

– Hai đứa mình sống với nhau trọn đời, cho dù có sóng gió thì cũng nhất định không buông tay…

– Em biết rồi, nhưng em sợ lắm…- Mai dựa vào người anh nói giọng sắp khóc

– Mẹ thương anh thì nhất định cũng sẽ thương em, hai đứa mình cứ cố gắng rồi một ngày mẹ sẽ mềm lòng, cho dù khó khăn đến mức nào thì anh cũng nhất định không buông tay em…

Nhà Mai nghèo lắm, Ba cô hy sinh nơi chiến trường khi Mai còn trong bụng mẹ, cuộc sống đầy vất vả khi mẹ Mai quyết ở vậy thờ chồng, làm thuê làm mướn để nuôi con, hai bên gia đình nội ngoại đều nghèo nên cũng không giúp đỡ được gì, tuổi thơ của Mai lớn lên bên cạnh bà ngoại để mẹ còn đi làm thuê kiếm tiền gửi về nuôi hai bà cháu, trong trí óc non nớt, Mai chỉ nghe mẹ và bà nói mẹ đi ở đợ và làm thê cho người ta chứ Mai cũng không hiểu mẹ cô làm việc gì, cho tới gần đây, do sức khỏe của mẹ ngày một yếu đi nên người ta không thuê nữa, cùng với sức khỏe của ngoại càng ngày càng xấu, rồi cũng đến ngày Ngoại bỏ mẹ con Mai mà ra đi, đau khổ tột cùng, hai mẹ con dắt díu nhau bỏ quê hương lên thị trấn làm thuê làm mướn nuôi nhau, mẹ nói:

– Đời mẹ nghèo khổ nhưng nhất quyết bằng mọi giá mẹ sẽ lo cho con ăn học đến nơi đến chốn…

– Vậy mình làm gì hả mẹ? – cô ngây thơ hỏi

– Làm gì cũng được, hai mẹ con mình cùng cố gắng, nếu thương mẹ thì con phải cố gắng học cho tốt…

Được cái sáng dạ, cô bé Mai luôn là cάпh chim đầu đàn của lớp, nhiều khi có người hỏi:

– Nhìn người mẹ lam lũ như vậy mà sao có đứa con gáι đẹp và học giỏi đến thế?

– Cháu giống Ba nó …- Mẹ chỉ cười hiền lành trả lời…

– Chị cho cháu làm con nuôi tôi để cháu có điều kiện học hành, tôi sẽ cho chị một số tiền đủ để lo tuổi già…- có nhiều người ngỏ ý với mẹ của Mai nhưng đều nhận được cái lắc đầu từ chối…

– Cháu là nguồn sống của tôi, không bao giờ mẹ con tôi rời xa nhau, ngoại trừ cái ૮.ɦ.ế.ƭ…

Cứ thế, bên xe nước mía, hai mẹ con buôn bán kiếm sống qua ngày, rồi một ngày Mai về nhà khoe với mẹ:

– Mẹ ơi, con thi đậu đại học sư phạm rồi, mẹ mừng cho con đi…

– Học phí nhiều không con?

Niềm vui nhanh chóng vụt tắt vì câu hỏi về tiền thay cho câu chúc mừng, mẹ mừng lắm vì con mẹ học giỏi thi đậu đại học, nhưng mẹ lại lo đến tiền, học đại học phải tốn nhiều tiền lắm, rồi đây lấy đâu ra tiền để đóng học phí cho con? Lòng người mẹ nóng như lửa đốt khi thấy hai mắt con nhòa lệ, ôm con gáι vào lòng, Bà an ủi con gáι mà hai mắt cũng nhòe đi vì nước mắt:

– Bỏ qua cho mẹ, vì nhà mình nghèo nên mẹ mới lo như thế, rồi mai này con phải lên Sài gòn học, mẹ lại phải xa con…

– Con biết nhà mình nghèo nên con mới chọn học ngành sư phạm sẽ không phài đóng học phí, mai mốt con đi dạy gia sư kiếm tiền phụ nuôi mẹ…

– Vậy sao con lại khóc?

– Con thương mẹ quá mẹ ơi huhu …

Cô lại vùi đầu vào ռ.ɠ-ự.ɕ mẹ khóc nức nở, và rồi cũng không kìm được cảm xúc, hai mẹ con cứ ôm nhau mà khóc, giọt nước mắt vừa vui mừng nhưng cũng không kém phần lo lắng, phải một lúc thật lâu, Mai lau nước mắt nhìn mẹ mỉm cười:

– Mẹ con mình cố lên, từ nay không khóc nữa mẹ nhé…

– Ừ, không khóc nữa, mẹ cười nè…- Bà Mùi cố cười cho con vui…

– Ôi mẹ này, cười mà cái mặt méo sẹo kìa…- cô hóm hỉnh trêu mẹ…

– Đâu có, mẹ cười đẹp mà…

Nhưng…niềm vui chưa tày gang, mẹ cô lại chợt hỏi:

– Ủa rồi mai mốt con lên Sài gòn học, còn mẹ thì sao?

– Thì mẹ cũng lên Sài gòn với con…

– Còn xe nước mía?

– Bán đi, lên Sài gòn mua cái khác, con học ở đâu thì mẹ bán nước mía ở đó, có hai mẹ con thì lo gì…

– Ờ héng, vậy mà mẹ không nghĩ ra…

Vậy là hai mẹ con lại một lần nữa thu xếp chuyển lên thuê phòng trọ gần trường đại học sư phạm nơi Mai chuẩn bị ʇ⚡︎ựu trường, thời gian đầu cứ sau giờ học là cô sinh viên xinh đẹp lại hóa thân thành cô gáι giản dị trong bộ quần áo đồ bộ, với túm tóc buộc cao phụ mẹ bán nước mía, hàng nước mía của mẹ con Mai càng ngày càng đông khách, đa số là khách sinh viên, không biết do nước mía ngon hay các chàng đến để ngắm nhìn cô gáι xinh đẹp và giàu nghị lực? trong số đó có Nam, ngay từ đầu anh đã bị hút hồn bởi cô bán nước mía xinh đep, sau khi tìm hiểu biết được cô là sinh viên năm nhất, khoa Toán trường đại học sư phạm thì anh càng yêu cô hơn, và thế là cứ sau giờ học ở trường, anh lại chạy xe về quán nước mía, người ta trố mắt ngạc nhiên khi ngoài cô gáι lại có thêm chàng trai phụ bà Mùi bán nước mía, quán mỗi ngày một đông bởi ngoài sinh viên các trường đại học còn có các cô công nhân công ty may gần đó, ngoài ra uống nước mía còn tán tỉnh hy vọng một ngày chàng trai chú ý đến, và cũng từ đó bà Mùi có thật nhiều con đến phụ, phải chăng vì hai đứa con của bà đã là tâm điểm để họ chú ý…

Tình yêu cũng phát triển từ đó, ngày nào không đến quán của mẹ Mùi là Nam thấy nhớ đến quắt quay, anh biết mình đã yêu Mai mất rồi, và ngược lại cả Mai cũng thế, cứ đến chiều mà không thấy anh đến là cô bắt đầu trông ngóng, bà Mùi nhìn con mà lo lắng, bởi bà biết con bà đã thương chàng trai đó, rồi không biết khi gia đình chàng trai có chấp nhận con gáι bà có hoàn cảnh nghèo như vậy không? bà bỗng thở dài…

Dạo này không thấy con trai cưng thường xuyên về nhà như trước, Bà Hải đâm ra lo lắng, gặng hỏi thì con nói bận học, nhất định con bà đã xảy ra chuyện gì? Bà quyết định lên thành phố tìm hiểu, khi đến căn hộ bà thuê cho con trai ở, thì chủ nhà thông báo là con bà đã trả nhà từ lâu, nghe đâu thuê phòng trọ gần trường đại học sư phạm, bà bí mật tìm hiểu, bởi bà lấy làm lạ là tại sao con trai bà lại thay đổi, trước đây anh rất thương và nghe lời mẹ, nay bỗng dưng trả nhà mà không nói với mẹ một câu, bà quyết định giờ tan học hàng ngày chờ ở trước cổng trường, sau đó bám theo con để biết được nơi con bà sinh sống, hơn nữa bà muốn tìm hiểu xem con đang làm gì sau lưng bà…

Nam vẫn vô tư chạy đến trường sư phạm đón Mai mà không hề hay biết rằng mẹ mình đang bám theo sau, hai đứa vẫn vô tư ôm nhau tгêภ xe làm bà sửng sốt, bà giật áo chú Tư :

– Vượt lên, lẹ lên để tui nhìn rõ mặt con nhỏ đó…

– Bà bình tĩnh theo về tới nhà trọ để biết chỗ ở của cậu Hai có hay hơn không?

– Ờ héng, ráng chút nữa, chú ráng chạy lẹ theo kịp kẻo mất dấu…- bà sốt ruột

– Bà ngồi yên thì tui mới cầm lái được chớ, bà cứ cựa quậy như con sâu thì làm sao tui chạy cho nổi…

– Rồi, chú chạy lẹ lên…- nghe chú Tư cằn nhằn nên bà ta mới chịu ngồi yên…

Xe của Nam quẹo vô con hẻm nhỏ, nơi có những dãy nhà trọ bình dân làm bà Hải ngạc nhiên, hàng tháng bà vẫn gửi tiền lên cho con trai sài thoải mái, mà sao con bà phải ở trong những khu nhà ổ chuột như thế này? Chú Tư vội kéo bà dừng lại, chú nói:

– Cậu chủ ở đây nhất định phải có lý do, bà phải hết sức bình tĩnh, đừng làm mất mặt cậu chủ…

– Như này thì làm sao mà tôi bình tĩnh nổi hả chú? Con nhỏ đó là ai? Chú lôi nó ra đây cho tui…

– Bà chủ có quyền gì mà đòi lôi con người ta? Bây giờ bà phải bình tĩnh, cậu Hai là con trai, bà nóng vội là hư bột hư đường hết à, ở ngoài đầu hẻm có quán nước mía, từ đó có thể quan sát được hết cả khu này, giờ tui với bà ra uống ly nước mía đỡ khát rồi chờ cậu chủ ra rồi tính…

– Được rồi, tôi nghe lời chú, thật bực mình hết sức à…

Nói rồi bà ta ngúng ngẩy bỏ đi trước, chú Tư đi theo sau, hai người chọn một bàn ngồi từ đó có thể nhìn bao quát khu nhà trọ, chú Tư lên tiếng về phía bà chủ quán dáng người nhỏ đang cặm cụi bào vỏ mía:

– Cho hai ly nước mía đi…

– Dạ, mời quý khách…

Nghe giọng nói quen thuộc, bà Hải ngẩng đầu thốt lên ngạc nhiên:

– Kìa Mùi, sao mầy lại ở đây?

– Bà chủ…- Bà Mùi kêu lên hốt hoảng…