Cái kết bất ngờ 3

Cái kết bất ngờ 16
Cái kết bất ngờ 15
Cái kết bất ngờ 14
Cái kết bất ngờ 13
Cái kết bất ngờ 12
Cái kết bất ngờ 11
Cái kết bất ngờ 10
Cái kết bất ngờ 9
Cái kết bất ngờ 8
Cái kết bất ngờ 7
Cái kết bất ngờ 6
Cái kết bất ngờ 5
Cái kết bất ngờ 4
Cái kết bất ngờ 3
Cái kết bất ngờ 2
Cái kết bất ngờ 1

T/g: Võ Ngọc Trí

Theo như lời Sự “Thành khẩn khai báo”, thì ông Kiệt cưng chiều cục cưng lắm. Tên anh ta là Mạnh, nhưng ông Kiệt toàn gọi trìu mến là Manh. Nghĩa là mong manh yếu đuối ấy.

Manh giống như đồ trang sức của ông Kiệt. Đi đâu ông cũng mang Manh theo. Có thể nói ông sống với Manh gần như hai tư trên hai tư giờ. Có những chuyện Sự không biết được, bởi anh chỉ là tài xế, thường ngồi ở bên ngoài mỗi khi ông Kiệt và Manh và quán Bar hoặc nhà hàng.

Người Manh lúc nào cũng sực nức mùi nước hoa. Cảm giác như không có hạt bụi nào trên người anh ta. Manh hay mặc đồ đen và đỏ, chỉ vì ông Kiệt thích hai màu này.
Phan lập tức báo cho bà Lanh biết chồng bà đồng tính. Nhưng bà bảo ông Kiệt nuôi trai thì bà biết lâu rồi, và yêu cầu anh điều tra thêm. Chồng bà không có đơn giản như vậy.
Phan và Tuyết rất thắc mắc. Tại sao ông Kiệt thích đàn ông nhưng lại có con riêng được. Theo như thái độ của bà Lanh thì ông Kiệt chắc là có rất nhiều khuất tất, bí mật nào đó.
Chiều lòng khách hàng, Tài yêu cầu Tuyết và Phan tiếp tục điều tra.
Lợi dụng mối quan hệ sẵn có với Sự, Tuyết sắm vai một người đang thất nghiệp, đang tìm kiếm việc làm. Tuyết than thở với Sự:

– Anh có thu nhập đều đặn thích nhỉ. Em thì thu nhập bấp bênh, nhiều khi còn thiếu nợ tiền thuê nhà nữa.

Sự cầm tay cô, vuốt ve:
– Người đẹp như em xin việc có gì khó đâu. Anh mà có quyền, ngay lập tức anh tuyển em vào làm ấy chứ.
Tuyết để cho Sự cầm tay mình một chút, rồi rụt tay lại:
– Hi, có phải ai cũng tốt bụng như anh đâu. Thật ra có một cách để anh giúp em đấy.
Sự rất phấn khích, vì có cơ hội ga lăng với người đẹp:
– Cách gì em nói anh nghe. Nếu giúp được anh sẽ làm ngay và luôn.
Tuyết làm ra vẻ mơ màng, ánh mắt xa xăm, cái miệng xinh xắn thốt ra những lời như rót mật vào tai:
– Công ty anh lớn như thế, chỉ cần anh giới thiệu em với sếp một tiếng, bảo em là em họ của anh, sắp xếp cho em một công việc nào đó, để có tiền trang trải cuộc sống, thì sếp sẽ động lòng thôi.
Em không kén chọn công việc đâu, miễn sao không còn thất nghiệp là em mừng rồi. Anh làm cho sếp đã nhiều năm, ít nhiều sếp cũng tin tưởng anh.
Tuyết quan sát nét mặt Sự, thấy anh ta nghe như nuốt từng lời, bèn nói tiếp:
– Anh sao thế? Không chịu giúp em đúng không? Anh xin cho em làm lễ tân, hay lao công gì cũng được.
Lời nói của Tuyết ngay lập tức phát huy tác dụng. Sự nhìn cô bằng cặp mắt đau xót:
– Trời ơi, một người như em sao phải làm lao công chứ. Được rồi, anh sẽ giúp em. Chờ tin của anh nhé.

Tuyết chớp chớp mắt, cảm động:

– Dạ, anh tốt với em quá.

Phan và Tuyết đã có sự bàn bạc từ trước. Nếu Tuyết tiếp cận ông Kiệt không được thì sẽ tới lượt Phan. Hoặc là hai người cùng tiếp cận thì càng tốt.
Làm cái nghề thám tử tư cái yêu cầu tối thiểu là sức khỏe và ngoại hình. Phan to cao, nét mặt nam tính. Nếu ông Kiệt chê Tuyết, thì Phan sẽ ra tay.
Mấy hôm sau Sự bảo Tuyết chuẩn bị, sáng thứ hai tới vào công ty giám đốc phỏng vấn.
Dù biết ông Kiệt nửa nạc nửa mỡ, Tuyết vẫn trang điểm thật đẹp, mặc cái váy ngắn màu đen, màu mà ông Kiệt ưa thích. Da Tuyết trắng, mịn màng, nổi bật trong trang phục tối màu, làm cho Sự nuốt nước bọt ừng ực.
Lần đầu tiên Tuyết tiếp xúc gần với ông Kiệt. Ông đã xem hình cô, hôm nay nay ông trực tiếp phỏng vấn cô chứ không phải ai khác.
Ông Kiệt có phong thái bệ vệ, một nét đặc trưng của người có tiền của, chức quyền. Manh ngồi ở bàn làm việc vuông góc với bàn ông Kiệt.

Gương mặt ông không hề thay đổi khi thấy Tuyết. Ông hất hàm:

– Cô ngồi đi.

Tuyết khép nép ngồi lên ghế, giả vờ lúng túng vén lại mái tóc rối:
– Dạ…
Giọng cô mượt như nhung.
Ông Kiệt nhìn chăm chú vào người cô, rồi hỏi:
– Lý do vì sao cô muốn vào công ty này làm việc?
Tuyết ngồi rũ vai xuống, mắt u buồn, nói bằng giọng buồn bã:
– Dạ thưa anh, em cần việc làm. Công ty ta là công ty lớn, em hy vọng sẽ có việc gì đó để làm việc ạ.
– Nhan sắc cô thế này, tôi không tin là cô không xin được việc làm. Cô đứng dậy, rồi xoay một vòng cho tôi xem.
Tuyết làm theo yêu cầu của ông Kiệt, không quên ngầm quan sát ông ta.
Ông Kiệt tựa lưng vào ghế, nói bằng giọng bề trên:
– Cô rất đẹp. Nếu tôi không tuyển dụng cô thì thật lãng phí. Tôi có thể sắp xếp cho cô làm ở phòng lễ tân. Nếu không chê, ngay ngày mai cô có thể bắt đầu đi làm.
Tuyết vui mừng, cặp mắt sáng rỡ lên:
– Vâng em cảm ơn anh. Ngày mai em sẽ đi làm sớm ạ.
Ông Kiệt đứng dậy tới bên cạnh, đặt tay lên bờ vai cô:
– Em ráng làm chăm chỉ nhé, rồi anh sẽ bố trí việc khác cho em.
Tuyết ra ngoài, Phan đang chờ cô. Hai người vào quán nước mía gần đó nói chuyện.
Phan hỏi:
– Thế nào rồi em?
– Em được nhận vào làm ở quầy lễ tân rồi.

– Thế tốt rồi. Em thấy ông Kiệt thế nào, có giống như Sự miêu tả không?

Tuyết có vẻ trầm tư. Cô nói bằng giọng đầy ngờ vực:

– Lạ lắm anh ạ. Tuy Manh cũng có mặt ở đó, nhưng ánh mắt, rồi cái vỗ vai của ông ta thì không khác Sự chút nào.
– Ý của em là…
– Vâng, em khẳng định rằng ông Kiệt thích phụ nữ. Cái cách ông ta nhìn em ngấu nghiến, rồi cố tình xoa và bóp vai em, cố tình chạm vào đùi em, không thể nhầm lẫn được.
Nghe Tuyết nói, Phan đưa ra giả thuyết:
– Có thể Sự dựng lên giới tính của ông Kiệt để có chuyện hấp dẫn hòng lấy lòng em chăng?
– Không anh ạ. Em tin lời của Sự nói là thật. Và khi tiếp xúc gần với Manh và ông Kiệt em càng khẳng định điều đó.
– Hay ông Kiệt là người đa nhân cách, vừa thích nam vừa thích nữ?
– Em không rõ. Em cần thêm thời gian. Nếu ông ta thích em, em tin sẽ hiểu được con người ông ta thế nào thôi.
Phan gật đầu đồng tình:
– Em tranh thủ lấy lòng ông ta, rồi tìm cách đưa anh vào. Anh có linh cảm rằng vụ này lớn, phức tạp, chứ không đơn thuần là điều tra về một vụ ngoại tình đâu. Bây giờ chúng ta về văn phòng, gặp anh Tài bàn bạc các bước tiếp theo nhé.

Tuyết trả lời với vẻ nhí nhảnh:

– Vâng, thưa sếp.

Phan phì cười:

– Cô bé này, lại ghẹo anh rồi. (Còn tiếp)

Ảnh st