Cái kết bất ngờ 2
T/g: Võ Ngọc Trí
Phan cùng với Tuyết bắt tay vào theo dõi ông Kiệt. Ông là một nhân vật lớn, rất khó tiếp cận. Việc đầu tiên và cơ bản nhất là theo dõi giờ giấc đi lại của ông. Ông hay tiếp xúc với ai, thành phần nào.
Tuyết là cô gái có cá tính mạnh. Trang phục ưa thích của cô là áo phông, quần bò. Cơ thể Tuyết chắc nịch, cao ráo, mặc quần áo bó sát lại càng tăng thêm vóc dáng của cô.
Làm trong ngành thám tử tư có phụ nữ là vô cùng cần thiết. Có những việc chỉ có phụ nữ mới làm được, đàn ông dù tài giỏi đến mấy cũng chào thua.
Tuyết rất xinh, nét đẹp khỏe khoắn tự nhiên chứ không phải nhờ son phấn. Các anh theo nườm nượp nhưng Tuyết lắc đầu chưa nhận lời ai. Cô chưa tới ba mươi tuổi, không muốn ràng buộc vào gia đình quá sớm. Cô sống với đam mê của của mình là làm thám tử, một nghề mang lại cho cô háo hức, hồi hộp, và luôn có những bất ngờ.
Phan làm việc với Tuyết rất ăn ý. Phan phân tích giỏi, tư duy nhạy bén. Còn Tuyết giác quan tốt, quyết định nhanh và không sợ nguy hiểm.
Bà Lanh yêu cầu liên lạc qua điện thoại, hạn chế tiếp xúc trực tiếp. Điều này là dĩ nhiên, bởi đây là cuộc điều tra bí mật về chồng của bà.
Thói quen sinh hoạt của ông Kiệt như sau: Buổi sáng ông tới sân Golf, khoảng mười giờ thì về văn phòng công ty. Ông ở yên đó tới chiều, buổi tối hay đi ăn với đối tác, rồi vào mấy nhà hàng quán Bar sang trọng.
Đi cùng với ông Kiệt là anh tài xế, và một người đàn ông còn rất trẻ, trắng trẻo thư sinh. Ba người này như hình với bóng. Ông Kiệt đi đâu đều có hai người này.
Theo dõi một tuần rồi nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Không có dấu hiệu ông Kiệt ngoại tình, hoặc có con riêng.
Không phải vô cớ mà bà Lanh bỏ tiền ra thuê thám tử. Có lửa mới có khói chứ. Để hiểu rõ hơn, Phan và Tuyết xây dựng một vở kịch.
Tuyết tìm cách làm quen với tài xế của ông Kiệt. Anh này thường đi xe máy về nhà lúc đêm đã muộn. Muốn tiếp xúc với anh ta không khó.
Tuyết chủ động va vào xe của anh này rồi ngã chổng kềnh ra đường, cái chân cô kẹt dưới xe máy. Tuyết ra vẻ đau đớn, và la toáng lên.
Anh tài xế vội vàng dừng xe lại, đỡ Tuyết dậy. Tuyết xua tay:
– Từ từ thôi anh. Chân em đau quá.
Anh tài xế nhìn cô. Tuyết thật đẹp. Cặp ngực no tròn sau lớp áo bó sát khiến cho anh ta như bị thôi miên.
Anh tài xế ngồi cạnh cô, hỏi bằng giọng rất quan tâm:
– Cô có bị làm sao không? Do bất ngờ nên tôi không sử lý kịp.
Tuyết nhăn nhó, khuôn mặt xinh đẹp của cô cực kì dễ thương:
– Anh dìu em vào vỉa hè nghỉ một lát, chờ bớt đau rồi em về.
Được ôm người đẹp thì còn gì bằng. Người Tuyết tròn lẳn, chắc nịch làm cho anh tài xế ngất ngây. Anh ta đề nghị:
– Vỉa hè nhiều bụi lắm em. Anh mời em vào quán nước đối diện kia nhé. Em bị thế này anh xót ruột lắm.
– Dạ, em cảm ơn anh.
Chẳng khó khăn gì Tuyết biết tên anh ta. Với một cô gái trẻ đẹp như Tuyết, không cần hỏi anh ta cũng tự khai báo thành khẩn rõ ràng.
Anh ta tên là Sự, làm tài xế riêng cho giám đốc hơn mười năm nay. Anh ta chưa có vợ (Cái này thì Tuyết cười thầm, vì ngón tay anh ta có đeo nhẫn), kinh tế không đến nỗi nào nhưng rất cô đơn. Anh ta xin số điện thoại của Tuyết, để tiện hỏi thăm sức khỏe của cô thế nào.
Chỉ một thời gian ngắn, bằng sự khéo léo, và sự hấp dẫn khó cưỡng nổi, Sự nói ra hết những gì Tuyết muốn biết. Dĩ nhiên Sự luôn tranh thủ mọi cơ hội để được cầm tay cô, đụng chạm vào người cô.
Có một điều vượt ngoài dự đoán và sự tưởng tượng của Phan và Tuyết, đó là người đàn ông thư sinh kia không phải là trợ lý hay thư ký, mà là “Cục cưng” của ông Kiệt. (Còn tiếp)
Ảnh st
