Cái kết bất ngờ 15

Cái kết bất ngờ 16
Cái kết bất ngờ 15
Cái kết bất ngờ 14
Cái kết bất ngờ 13
Cái kết bất ngờ 12
Cái kết bất ngờ 11
Cái kết bất ngờ 10
Cái kết bất ngờ 9
Cái kết bất ngờ 8
Cái kết bất ngờ 7
Cái kết bất ngờ 6
Cái kết bất ngờ 5
Cái kết bất ngờ 4
Cái kết bất ngờ 3
Cái kết bất ngờ 2
Cái kết bất ngờ 1

T/g: Võ Ngọc Trí

Sáng hôm sau, Tuyết chuẩn bị kỹ càng. Phan gắn Camera nhỏ xíu trên ngực áo cho cô. Tài và Phan theo dõi nhất cử nhất động của cô, sẵn sàng vào ứng cứu nếu cô gặp chuyện không hay.

Tuyết tới quán cà phê ngồi đợi. Một lát thì Hoàng tới. Hoàng hồ hởi:

– Em tới sớm thế? Xin lỗi vì đã để em ngồi một mình.

– Không sao đâu anh. Em một mình quen rồi.
– Chúng ta uống nước rồi anh mời em vào nhà anh nhé. Anh cũng ở một mình, buồn lắm.
– Vâng anh. Sáng nay em rỗi, còn chưa biết làm gì cho hết thời gian đây.
– Thế thì còn gì bằng. Anh đúng là có số hưởng mà.
– Anh vừa bảo gì cơ?
– À không có gì. Uống nước đi em.
Ngồi thêm một lúc thì hai người đứng dậy đi về nhà Hoàng ở gần đó. Ngôi nhà to rộng, chứng tỏ Hoàng là người có tiền. Phòng khách bày biện lộng lẫy, nội thất toàn hàng ngoại nhập. Hoàng mời Tuyết ngồi, còn mình thì đi lấy chai vang Pháp rót ra hai ly để trên bàn.

Tuyết chú ý tới một bức ảnh treo trên tường phòng khách. Trong ảnh có lẽ là Hoàng lúc còn nhỏ, bên cạnh là bà Lanh và ông Hòa. Dù hai người trông trẻ hơn, nhưng Tuyết vẫn nhận ra ngay.

Thấy Tuyết chăm chú nhìn bức ảnh, Hoàng nói:

– Gia đình anh đấy. Bức ảnh này chụp lâu lắm rồi.
Tuyết đứng dậy, lại gần bức ảnh ngắm nghía. Cô khen:
– Bức ảnh đẹp quá. Anh thật hạnh phúc. Thế hai bác bây giờ ở đâu hả anh?
– Ở thành phố này thôi. Nhưng anh thích ở riêng cho thoải mái. Nào, anh mời em một ly, uống mừng anh em mình có duyên gặp nhau.
– Mới sáng sớm em không uống được rượu đâu anh.
– Chỉ là rượu vang thôi mà. Em nhấp môi cũng được.
Tuyết đành phải nâng ly vang lên nhấp môi. Ngay sau đó cô thấy đầu óc quay cuồng, rồi gục xuống.
Hoàng chưa kịp làm gì thì chuông cửa kêu inh ỏi. Hoàng ra sân thì thấy Tài đang đứng ngoài cổng. Hoàng hách dịch hỏi:
– Có chuyện gì?
– Anh tên là Hoàng đúng không?
– Đúng, thì sao?
– Tôi là người của bố anh, tới gặp anh có chuyện khẩn cấp.
Dù bán tín bán nghi, nhưng Hoàng vẫn đi ra cổng, hỏi:
– Bố tôi tên là gì? Sao tôi chưa từng gặp anh?

– Bố anh là anh Hòa, là sếp của tôi. Tôi là trợ lý của anh ấy. Hôm nay anh Hòa cử tôi đến vì có việc vô cùng hệ trọng. Tôi cần trực tiếp giao tận tay cho anh bưu kiện này.

Hoàng vừa lầm bầm vừa mở cổng. Lúc cánh cửa vừa mở ra, thì mấy anh cảnh sát hình sự lao vào khống chế Hoàng. Còn Tài và Phan vội vàng vào phòng khách, nơi Tuyết đang nằm mê man bất tỉnh.

Hoàng vừa vùng vẫy, vừa hỏi lớn:
– Tại sao các anh lại bắt tôi? Các anh có biết bố tôi là ai không?
– Anh có quyền khiếu kiện chúng tôi nếu anh vô tội. Bố anh là ai thì anh sẽ sớm biết thôi. Còn bây giờ mời anh về trụ sở với chúng tôi.
Tuyết bị đánh thuốc mê, triệu chứng giống như lần ở vũ trường. Loại thuốc rất mạnh, có hiệu quả ngay tức thì. Loại thuốc này không nguy hiểm tới tính mạng, chỉ gây mê man mà thôi.
Tài quyết định đóng lại vụ án, khi nhìn thấy hình ảnh Hoàng chụp chung với bà Lanh và ông Hòa. Trước đó anh đã tổng hợp lại đầy đủ hồ sơ điều tra và giao cho cơ quan chức năng. Vai trò của văn phòng thám tử đến đây là chấm dứt, không cần điều tra thêm nữa.
Trong lúc chờ Tuyết tỉnh lại, Phan thắc mắc hỏi Tài:

– Anh căn cứ vào đâu mà tự tin đóng lại vụ án này thế?

Tài nhìn Tuyết, rồi nói:

– Là nhờ cô ấy. Khi biết bà Lanh và ông Hòa là bố mẹ của Hoàng, thì anh biết mọi suy đoán của mình là chính xác. Tuyết đã mạo hiểm một cách rất xứng đáng. (Còn tiếp)

Ảnh st