Bà phó giám 4

CHƯƠNG IV
(Tiếp theo và hết)

Hôm nay là ngày giỗ đầu ba của Dậu. Hoạt xin phép giám đốc nghỉ một ngày. Các con Hoạt đang thời gian nghỉ hè. Lâu rồi, cả nhà mới lại có dịp cùng nhau về quê. Ngày trước, gia đình và họ hàng Dậu không có ý coi trọng Hoạt vì anh chỉ là một nhân viên quèn, trong khi hai cậu em rể của Dậu, một người là phó chủ tịch xã, người kia là giảng viên một trường đại học danh giá, còn cậu em trai Dậu thì đã là trưởng phòng nông nghiệp huyện. Dậu muốn nhân cơ hội này sẽ cho mọi người biết bây giờ chồng cô cũng đã là một nhân vật tầm cỡ không thua kém gì những người khác. Dậu không biết Hoạt đang rối ruột lên vì những việc vừa xảy ra. Tuần trước, Hoạt đã nhận được công văn của cấp tгêภ về việc thanh kiểm tra đột xuất hoạt động quản lý nhân lực do Hoạt phụ trách. Theo một nguồn tin không chính thống, họ nghi ngờ có vấn đề thαм пhũпg ở đây và lần này sẽ kiểm tra kỹ lưỡng để tìm ra sai phạm. Cả giám đốc cũng lo lắng, bàn với Hoạt kế sách đối phó. Tối hôm trước, Hoạt hỏi vợ:

-Gần đây, em có làm gì sai không?

Dậu ngạc nhiên:

-Sai là sai thế nào, anh nói rõ thử xem?

Hoạt hơi lúng túng:

-Tức là em có nhận quà cáp gì của ai sau lưng anh không?

Dậu cười:
-Nhận quà à? Có cái gì đáng giá đâu mà anh lo.
Rồi Dậu hỏi:
-Nhưng có chuyện gì?
Hoạt thở dài:
-Cũng không có chuyện gì quan trọng, anh chỉ hỏi vậy thôi. Nhưng anh dặn nè, từ nay đừng nhận quà cáp của ai nhé!
-Sao hôm nay anh lạ vậy, có chuyện gì phải không?

Hoạt lắc đầu, quay đi. Dậu cũng không hỏi gì thêm. Cô không để ý đến thái độ khác lạ của Hoạt vì đang còn nghĩ đến buổi gặp mặt sắp tới ở nhà mẹ ruột. Riêng Hoạt, tuy bề ngoài anh làm ra vẻ bình thường, nhưng trong thâm tâm, anh rất lo lắng. Ở địa vị anh, và muốn lên địa vị anh, làm sao mà không có việc hối lộ, thαм пhũпg chứ, đó là chưa kể những thủ đoạn khác không tiện nói ra. Anh đã làm việc với một số người liên quan, nhưng không biết mọi việc có trót lọt không. Hoạt không tiện nói với vợ vì sợ Dậu sẽ làm ầm lên. Với lại, anh cũng đang lo không biết vợ có nhúng tay vào chuyện này không? Việc rối bời như vậy, anh cũng không muốn đi nhưng Dậu nài nỉ mãi, thêm nữa trước đây anh cũng đã hứa với vợ nên anh không tiện từ chối. Mà dù sao, ra ngoài một bữa cũng thư giãn đầu óc.

Không bàn trước với Hoạt, Dậu ʇ⚡︎ự ý điều cậu Quý, người lái xe của cơ quan chồng, đến đưa mọi người đi. Tất nhiên cậu này chấp hành răm rắp, lần trước đã mất điểm với phu nhân sếp vì không nghe máy rồi, lần này phải chuộc Ϯộι thôi. Mới sáu giờ sáng, cậu ta đã lái xe đến trước cổng nhà Hoạt. Hoạt hơi ngạc nhiên nhưng cũng chẳng nói gì.
Dậu muốn cả nhà mặc đẹp một tí. Cô chọn cho chồng bộ vét-tông màu xám. Hoạt mặc vào trông vừa lịch thiệp, vừa sang trọng. Hai cô con gáι, cô lớn cái đầm hoa bi, cô bé đầm jean đúng mốt. Riêng với mình, Dậu chọn đi chọn lại mãi, cuối cùng vừa ý với bộ váy ngắn bó đùi kẻ sọc mới may. Mặc vào rồi, Dậu còn ngắm nghía mãi, không để tâm đến việc Hoạt đang sốt ruột chờ ở bên ngoài. Mãi đến khi Thúy Hồng vào giục, cô mới chịu bước ra.

Hoạt nhìn vợ, ngần ngại một chút rồi nói:

-Em vào thay cái áo khác đi!

Dậu ngạc nhiên:
-Sao vậy anh? Em thấy đẹp mà!
-Em mặc thế này, anh thấy không tiện lắm!
Dậu xoay người một ʋòпg:
-Có gì mà không tiện hả anh?
Hoạt ngập ngừng:
-Chiếc váy…

Dậu hơi nhăn mặt:

-Chiếc váy làm sao, em mới may tuần trước, là moden hiện nay đấy!

Hoạt nhìn vợ:
-Anh thấy nó ngắn quá, không hợp với tuổi em, với lại hôm nay là ngày giỗ bố đấy!
Dậu bĩu môi:
-Ngày giỗ bố thì càng phải ăn mặc đẹp chứ. Anh thiệt là lạc hậu, ở cơ quan em, mọi người toàn mặc thế! Mà anh đang chê em già đấy à?
Hoạt không muốn tranh luận thêm với vợ, lặng lẽ bước lên xe trước. Ba mẹ con Dậu cùng ngồi ở băng sau. Cậu lái xe vừa thấy Dậu đã khen ngay một câu:
-Hôm nay, trông bà phó giám trẻ cả chục tuổi. Bà phó giám đi với cháu Nga, cứ như là hai chị em!
Dậu chưa kịp nói gì thì Thúy Nga đã lên tiếng:
-Chú lại cho mẹ cháu đi tàu bay giấy rồi!

Hoạt quay lại nhìn con, không nói gì. Cậu lái xe vẫn bô bô:

-Chú nói thật đấy. Vợ chú hôm kia gặp mẹ cháu nói chuyện với chú ở văn phòng cứ tưởng có cô nhân viên trẻ nào đến xin việc, cứ vặn vẹo chú mãi. Chú đã giải thích là bà phó giám đến điều chú đi … công tác, cô ấy vẫn không tin. Đến khi gặp cô Hải bên phòng kế toán, vợ chú mới chịu tin đó.

Không biết sự việc có phải như Quý nói không nhưng Dậu vẫn phổng mũi lên vì những lời nịnh nọt dễ nghe đó. Thúy Hồng thắc mắc:
-Thế vợ chú không biết mẹ cháu à?
Quý chậm rãi:
-Trước đây cũng có biết, nhưng mấy tháng nay không gặp, vợ chú nhìn không ra, cứ tưởng người khác.
Thúy Nga chen vào:
-Vợ chú nhìn không ra cũng phải. Từ hồi mẹ cháu đi thẩm mỹ viện về, nhiều lúc cháu ʇ⚡︎ự hỏi có phải là mẹ mình không đấy.

Thúy Hồng cười, tiếp lời chị:

-Cháu cũng thấy vậy chú à, thấy mẹ cứ là lạ sao ấy, có bữa mẹ ngủ cháu thấy mắt mẹ cứ mở không chịu nhắm lại.

Rồi con bé phá lên cười một cách ngây thơ. Dậu đỏ mặt vì thẹn, hai sống mũi bắt đầu đỏ lên. Cô kéo tay áo Thúy Hồng, con bé quay qua nhìn mẹ:
-Gì vậy mẹ? A, mà mũi mẹ lại đỏ rồi chị Nga ơi!
Tự nhiên Thúy Nga nổi giận với em:
-Con nhỏ này nhiều chuyện quá!
Thúy Hồng ngạc nhiên nhìn chị:
-Hôm nay chị làm sao vậy?
Mặt Thúy Nga vẫn sa sầm:
-Chẳng làm sao cả!

Nói xong, Thúy Nga quay mặt nhìn ra ngoài cửa xe, không để ý đến cô em gáι đang xịu mặt xuống vì bị mắng oan. Không khí trở nên ngột ngạt. Dậu giận con lắm, mấy bữa nay nó cứ như muốn đối đầu với cô. Nhưng chẳng lẽ trước mặt người ngoài, cô lại mắng con sao. Dậu đành giả lả nói với Thúy Hồng:

-Chị con đi xe ô tô không quen nên mệt đấy thôi.
Thúy Hồng không hiểu ý me:
-Những lần trước chị có sao đâu!
Dậu chưa biết trả lời con thế nào thì cậu lái xe đã nhanh trí chuyển đề tài bằng cách quay sang hỏi Hoạt:
-Phó giám đốc có hay về quê không?
Hoạt mãi suy nghĩ đâu đâu, không nghe câu hỏi. Dậu phải lên tiếng:
-Cậu Quý hỏi anh kìa!
Hoạt giật mình:
-Quý hỏi gì à?

-Dạ, em hỏi là anh có hay về quê không?

-Quê mình thì có về, quê vợ lâu lâu mới về.

Quý chép miệng:
-Vâng, thế cũng phải, phó giám đốc còn bận bao nhiêu là việc, có thời giờ đâu mà! Hôm nào, phó giám đốc lại muốn về quê thì báo em một tiếng, dù bận thế nào em cũng sắp xếp đưa anh đi, anh nhé!
Đang lo lắng, nhưng nghe lời tâng bốc của Quý, Hoạt vẫn thấy bùi tai. Từ ngày Hoạt lên làm phó giám đốc, Hoạt nghe cũng nhiều rồi, vậy mà lần nào anh cũng thấy thích. Hoạt đưa mắt nhìn cậu lái xe với vẻ thương hại. Những người như Quý thì dù khôn lanh đến đâu, suốt đời cũng vẫn chỉ là một anh tài xế mà thôi. Ngày trước, khi anh còn là nhân viên văn phòng, anh cũng đã từng phải lấy lòng các sếp như Quý vậy. Nhờ vậy, các sếp mới quan tâm, mới cho đi học tại chức, mới cất nhắc lên đến địa vị như bây giờ. Hoạt ghét nhất là những đứa có bằng chính quy, chúng nó luôn dương dương ʇ⚡︎ự đắc vì trình độ chuyên môn của mình và chê cái bằng tại chức của Hoạt. Có lẽ đợt kiểm tra này, chúng nó ghen ăn tức ở với Hoạt nên đã viết đơn Ϯố cάσ. Hoạt thầm nhủ, cho dù bằng cách nào đi nữa, anh cũng phải giữ cho được cái ghế phó giám đốc, mới lên chức chưa được bao lâu, đã thu hồi đủ những gì đã bỏ ra đâu. Thêm nữa, nếu bãi chức thì mặt mũi để ở đâu, chưa kể có thể tù Ϯộι. Cô vợ háo danh của Hoạt thì biết phải làm sao.
Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Hoạt, Quý như chợt nhớ ra điều gì. Anh ta buông một câu:

-Mà phó giám đốc ơi, sáng nay khi em ᵭάпҺ xe ra, giám đốc cũng đã tới, không biết sáng nay có việc gì mà anh ấy đến sớm thế?

Hoạt giật mình:

-Sếp có nói gì không?
Quý vẫn vô tư:
-Sếp hỏi em đi đâu, em bảo hôm qua em đã báo cáo sếp ngày nay chở nhà phó giám đốc về quê. Sếp im lặng một lát rồi bảo em, công vụ quan trọng, nếu sếp có điện thoại thì phải chở anh về cơ quan ngay.
Hoạt hσảпg hốϮ:
-Sao bây giờ cậu mới nói?

Quý cười:

-Em quên, nhưng có sao đâu phó giám đốc. Sếp vẫn chưa gọi mà!

Hoạt không giữ được bình tĩnh, thở dài liên tục. Dậu phải nhắc:
-Hôm nay anh làm sao vậy?
Hoạt gượng cười:
-Không sao, anh vẫn bình thường mà!
Chiếc xe vẫn chạy bon bon, đường nông thôn bây giờ đều đã được nâng cấp, tráng nhựa hoặc đúc bê tông, không thua gì ở thành phố. Chẳng mấy chốc, cổng xóm nhà Dậu đã hiện ra trước mắt. Hoạt bảo cậu tài xế:
-Cậu cho xe dừng lại ở ngõ có hai trụ lát gạch đỏ đằng kia nhé!

Cậu lái xe liếc nhìn băng ghế sau:

-Đã đến nhà rồi hả, phó giám đốc?

Hoạt lắc đầu:
-Chưa, nhà ở gần cuối ngõ nhưng ngõ nhỏ, xe có vào cũng khó ra được. Cậu dừng xe ở đó là được.
Cậu lái xe chưa kịp trả lời thì Dậu chen vào:
-Sao lại dừng xe ở đầu ngõ, rồi phải đi bộ vào nhà à? Này Quý, em cứ cho xe chạy vào trong đi, bây giờ đường xá đã được mở rộng, lo gì mà lo!
Quý nhìn Hoạt, thấy anh không nói gì, hiểu là xếp đã đồng tình với vợ. Cậu ta cười tủm:
-Dạ, bà phó giám!
Dậu nhắc thêm:
-Ngôi nhà bên phải có dàn hoa giấy đẹp gần cuối ngõ đấy!

-Vâng!

Xe từ từ chạy vào ngõ, một lát sau cổng nhà có hoa giấy, như lời Dậu mô tả, đã hiện ra trước mắt mọi người. Quý dừng xe ngay trước cổng. Có một vài người trong nhà đi ra, tò mò nhìn vào chiếc ô tô, chắc là thắc mắc ai đang đến. Dậu lấy gương ra, nhìn lại mặt mình một lần nữa trước khi xuống xe. Quý xuống xe, cậu đến mở cửa xe cho Hoạt trước rồi mới đến mở cửa dưới cho ba mẹ con Dậu. Xe vừa ngừng lại, hai đứa trẻ đã nôn nóng ra ngoài. Thúy Hồng loay hoay mãi không mở được cửa, khi thấy cửa bên Thúy Nga đã mở và cô chị cũng đã nhảy xuống đất, Thúy Hồng liền quay sang phía bên kia. Vội vã, Thúy Hồng vấp phải cái túi du lịch để dưới chân và ngã lên nệm xe. Hốt hoảng, con bé giơ tay ra phía trước, vô tình níu lấy váy mẹ giật mạnh. Lúc đó, Dậu đã đặt một chân xuống mặt đường. Chiếc váy xẻ bị rách toạt một đường dài. Thúy Hồng sợ hãï tái mặt trước sự cố bất ngờ đó. Dậu quay lại nhìn và khẽ гêภ:

-Trời ơi, cái váy của tôi!
Hoạt và Thúy Nga quay lại, ngạc nhiên nhìn Dậu. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, hai người đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hoạt mở miệng định nói gì đó nhưng thấy vẻ mặt đang đờ ra một cách Ϯộι nghiệp của vợ, anh lại thôi. Mọi người chưa biết phải xử trí như thế nào thì có tiếng trẻ con reo lên:
-Mẹ ơi, sao bà kia mặc cái áo gì kỳ cục vậy mẹ, có phải là bị rách không mẹ?
Người mẹ bịt miệng đứa trẻ, không cho nó nói tiếp nhưng nó giật tay mẹ ra, vừa chạy vừa cười. Người mẹ quay sang nhìn Dậu:

-Xin lỗi chị, nó là con nít, nhưng …

Chị ta quay đi, che miệng cười làm Dậu càng thêm xấu hổ. Mấy người trong nhà nghe ồn ào cũng đã chạy ra. Mẹ Dậu reo lên:

-Con Dậu về rồi kìa!
Rồi bà bước đến bên Dậu:
-Vào nhà đi con, sao lại đứng ngoài này?
Thúy Nga tiến đến bên bà ngoại, kéo Dậu đứng quay lưng về phía xe:
-Chào ngoại, cháu với mẹ sẽ vào sau. Mẹ , lên xe với con đi mẹ!
Rồi Thúy Nga nói nhỏ vào tai mẹ:

-Mẹ có mang theo áo khác phải không? Con sẽ che cho mẹ thay!

Dậu răm rắp làm theo lời con. Hai mẹ con cẩn thận bước lên xe. Thúy Nga quay nhìn Hoạt đang đứng ngây người:

-Ba với em Hồng vào nhà đi kẻo mọi người đợi!
Mẹ Dậu ngạc nhiên:
-Có chuyện gì mà không cùng vào?
Thúy Nga chồm người ra cửa xe, cười:
-Dạ, không có gì đâu ngoại!
Đúng lúc đó, điện thoại trong túi Hoạt reo lên. Hoạt giật mình, mở điện thoại ra nghe. Không biết ai đó nói gì mà mặt Hoạt thay đổi liên tục từ đỏ sang tái. Mồ hôi nhỏ giọt tгêภ trán, Hoạt không buồn lau. Mọi người chỉ nghe câu trả lời sau cùng của Hoạt:
-Dạ, chúng em về ngay đây ạ!

Hoạt quay sang nhìn mẹ Dậu đang tròn mắt nhìn anh. Anh lắp bắp:

-Xin lỗi mẹ, chúng con phải về ngay! Hẹn mẹ dịp khác, con xin lỗi!

Rồi anh vội vã giục Thúy Hồng và Quý lên xe về nhà, không nhìn bà mẹ vợ đang ngẩn ngơ nhìn theo, không biết có chuyện gì đang xảy ra. Quý hình như cũng nhận ra vẻ nghiêm trọng, cậu ta cho xe quay lại và chạy nhanh về thành phố. Hoạt thở dài, ngoái lại phía sau, anh lờ mờ nhận thấy một tương lai ảm đạm đang chờ đợi mình ./.

-Hết-
P.T.X

Bài viết khác

Chị tôi – Câu chuyện xúc động ý nghĩa sâu sắc

TG: Dinh Van Son Bố theo vợ bé bỏ lại mẹ tôi một nách tám đứa con .Cái ngày bố bỏ đi là hôm bà sanh thằng con út lúc trời mưa giông gió bão .Với đồng lương giáo viên tiểu học bà làm sao xoay sở với tám cái tàu há mồm đang khát […]

700 1 1
Người có thể tha thứ, cứu cả kẻ thù của mình thì tâm đủ rộng để gánh vác việc lớn

Tha thứ cho người khác cũng là tha thứ cho bản thân mình. Tha thứ sẽ xóa đi những niềm caγ đắng, ρhẫn uất trong quá khứ để hướng đến một tương lai tốt đẹρ hơn, người có thể “lấγ đức báo oán” mới là bậc quân Ϯử. Jonathan Lockwood Huie, một tác giả được […]

Bí quyết củα hạnh ρhúc, câu chuyện ấρ áρ ý nghĩα ᵭầy tính nhân văn

Tôi lấy chồng ᵭã gần 40 năm. Tuổi tác làm cho Scott ᵭẫy ᵭà hơn. Từng là vận ᵭộng viên mαɾαthon, giờ αnh ấy chỉ có thể chậm ɾãi ᵭi tɾong hành lαng Ьệnh viện. Mái tóc αnh thưα dần, lưng ᵭã hơi còng xuống vì những năm tháng lαo ᵭộng vất vả. Thế nhưng […]