Bà phó giám 2
Tác giả: Phạm Thị Xuân
Thế là mấy ngày sau, theo lời giới thiệu của vợ giám đốc, Dậu đến ngay cơ sở thẩm mỹ của bác sỹ Trâm Anh. Đến đây, Dậu được giải thích phẫu thuật Dậu định làm cho mắt một mí thành hai mí là phẫu thuật cắt mi. Đại khái, cắt mi chỉ là một loại tiểu phẫu tạo ra một vết rạch mảnh ở da phía tгêภ bầu mắt để loại bỏ da và mỡ thừa ở mắt. Kết quả là tạo một mí mắt mới, đôi mắt một mí sẽ thành hai mí, to và sâu hơn, hài hòa với gương mặt hơn. Sau khi nghe giải thích, Dậu càng yên tâm và thấy quyết định của mình là đúng đắn. Lần này, các chị em ở cơ quan cô cũng như cơ quan chồng thế nào cũng lác mắt vì thán phục. Phụ nữ mà không biết làm đẹp thì còn gì là phụ nữ nữa.
Nhưng mọi việc không được suông sẻ như dự kiến ban đầu. Cuộc phẫu thuật tưởng chừng rất nhanh lại kéo dài gần ba tiếng đồng hồ. Nằm tгêภ bàn mổ, Dậu nóng ruột lắm, đã thấy ân hận vì quyết định của mình. Bác sỹ bảo vì mắt Dậu có nhiều khuyết điểm cần chỉnh sửa nên thời gian phẫu thuật kéo dài hơn so với những người bình thường khác.
Hoạt giận nên không thèm đưa, cũng không đến đón vợ về từ thẩm mỹ viện như mọi lần. Cậu tài xế của Hoạt không biết có vấn đề gì mà điện thoại đổ chuông hoài không bắt máy. Dậu đành kêu taxi chở về nhà.
Dậu mới đặt chân vào cửa, hai cô con gáι đã nhìn mẹ bằng đôi mắt đầy vẻ nghi ngại. Dậu lên tiếng:
-Mẹ về sao hai đứa đứng ngây ra đó?
Thúy Hồng vẫn nhìn mẹ chằm chằm:
-Mẹ ơi, mẹ bị tai пα̣п à? Sao mẹ không gọi ba hay chị Nga đi đón mẹ về?
Dậu lườm con:
-Ai nói với con bậy bạ vậy?
Thúy Hồng vẫn hồn nhiên:
-Xem mắt mẹ kìa, sưng lên với bị bầm nữa. Ai ᵭάпҺ mẹ mà ghê vậy mẹ? Hay là ba…
Dậu ngắt lời con:
-Con bé này! Mẹ mới phẫu thuật xong nên mắt còn sưng, chứ ai mà dám ᵭάпҺ mẹ? Để vài bữa nữa mắt mẹ đẹp, con lại thích như mẹ!
Thúy Hồng lắc đâu:
-Con chẳng thích như vậy đâu! Nhìn ghê quá à!
Dậu bực bội:
-Ghê gì mà ghê?
Dậu quay sang nhìn Thúy Nga. Con bé vẫn đứng yên không nói gì. Thời gian gần đây, Dậu mãi bận làm đẹp nên lơ là việc nhà cửa, con bé phải cάпg đáng hết. Con bé không có thời gian học bài đầy đủ, sáng nay lên lớp bị cô giáo mắng. Bây giờ, thấy mẹ thế, Thúy Nga chỉ muốn khóc thôi. Con bé giận dỗi bỏ vào phòng, không thèm nghe tiếng gọi của Dậu.
Ở thẩm mỹ viện, bác sỹ đã dặn kỹ những điều phải làm sau khi phẫu thuật nhưng Dậu quên mất. Tối hôm mới phẫu thuật về, thấy đau ở vết mổ, Dậu lấy hai viên Aspirin pH8 uồng. Sáng hôm sau, theo thói quen, sau khi ngủ dậy Dậu đã trang điểm thật đậm. Những việc làm vô ý ấy của cô ảnh hưởng đến đôi mắt vừa phẫu thuật. Ba ngày sau, mắt Dậu vẫn còn sưng và tím, Dậu buộc phải đeo một đôi kính đen to để không ai nhìn thấy mắt mình. Dậu ở lì trong phòng, không dám ra ngoài, sợ người ta chê cười. Dậu đã phải điện thoại đến cơ quan xin nghỉ làm mấy hôm, nói dối là bị cảm. Mấy cô trong phòng định đến thăm, Dậu cũng muốn gặp mọi người lắm, nhưng cứ nghĩ việc họ thấy Dậu như bây giờ là cô đã hoảng lên. Dậu phải nói rằng Ьệпh của Dậu rất dễ lây, bác sỹ khuyên không nên tiếp xúc với người khác, kể cả chồng con, Dậu cũng phải tránh mặt. Ở nhà một mình đã buồn rồi, mấy bữa nay báo đài lại đưa tin một số thẩm mỹ viện làm ăn tắc trách dẫn đến tai biến cho khách, có trường hợp còn gây ૮.ɦ.ế.ƭ người, làm Dậu càng lo lắng nhiều hơn. Chốc chốc, Dậu lại sờ lên mắt. Không biết mắt cô có bị biến chứng gì không mà vẫn sưng và tím, mắt lại cứ nháy liên tục. Lo lắng, Dậu gọi điện ngay cho bác sỹ Trâm Anh, là người đã phẫu thuật mắt cho cô. Bác sỹ nghe máy, tư vấn ngắn gọn cho Dậu biết một số trường hợp tai biến có thể xảy ra, bảo Dậu cần đi tái khám ngay. Không đừng được, Dậu phải đến lại thẩm mỹ viện, lần này không phải bác sỹ Trâm Anh mà là một bác sỹ trẻ khác. Bác sỹ kê cho Dậu một đơn tђยốς uống trong bảy ngày với đủ loại kháng sinh, kháng ʋιêм, giảm đau, sinh tố, tђยốς nhỏ mắt và lại dặn dò cô những điều cần tránh, nhắc cô không được uống Aspirin như lần trước. Về nhà, Dậu lại không yên tâm, lại gọi điện đến thẩm mỹ viện. Lúc đầu, còn có người nghe máy nhưng sau đó, Dậu lại gọi tiếp mấy lần nên người ta chận số của Dậu luôn. Dậu bực tức lắm, càng bực tức hơn khi thấy Hoạt nhìn cô mỉa mai:
-Không khéo lợn lành thành lợn què! Đã bảo là đừng đi, cứ đòi đi cho được! Đẹp dữ chưa!
Cũng may là mấy ngày sau nữa thì mắt Dậu đã đỡ sưng, đỡ đỏ, sau đó thì lành hẵn. Dậu nhìn vào gương, thấy đúng là mắt hai mí thiệt rồi, nhưng không biết sao vẫn cứ nháy mắt liên tục làm Dậu rất khó chịu. Dậu phải đến khoa Mắt của Ьệпh viện thành phố, người ta giải thích là việc phẫu thuật lần trước có sai sót. Vậy là Dậu phải nằm viện thêm một tuần để sửa chữa sai sót này. Lần này, Dậu bắt đầu thấy thấm thía về hậu quả kế hoạch làm đẹp bộc phát của mình, Dậu ân hận, tiền mất tật mang. Ngày ra viện, Hoạt ʇ⚡︎ự lái xe đến chở vợ về. Cô biết anh đã hết giận.
Để xả xui, như lời Dậu nói, Dậu bảo cả nhà ra nhà hàng ăn một bữa cho thoải mái, khỏi phải mắc công nấu nướng, rửa dọn. Cả nhà tán thành, nhất là Thúy Nga vì gần nửa tháng nay con bé phải làm việc nội trợ thay Dậu. Nhưng khi thấy Hoạt dắt chiếc xe Future ra, Dậu nhăn mặt:
-Bộ ông định đi xe máy thiệt à?
Hoạt nhìn vợ:
-Không đi xe máy thì đi bằng gì bây giờ?
-Ông gọi cậu Quý đi!
Hoạt xua tay:
-Xe cơ quan, chứ có phải là xe nhà mình đâu mà gọi. Hết giờ làm, người ta còn về với vợ con, thích gọi là gọi à?
Dậu bĩu môi:
-Vậy làm sao mà đèo cả nhà bốn người đây?
Hoạt thở ra:
-Thì tôi một chiếc, bà một chiếc, chở hai đứa nhỏ, có sao đâu?
Dậu cao giọng :
-Tôi không đi kiểu đó đâu. Hôm trước tôi đã nói với ông rồi, học bằng lái rồi mua một chiếc ô tô mà đi, ông không chịu nghe.
Hoạt im lặng không nói gì, Dậu được đà nói tiếp:
-Bữa đó, trung tâm lái xe người ta vào dạy tận cơ quan, mất đâu có mười mấy triệu mà ông không chịu theo học!
Hoạt nổi cáu:
-Học? Lúc đó tôi có rảnh đâu, học lúc đó thì có cái chức phó giám đốc này cho bà không? Thôi, không đi nữa, ở nhà ăn cơm đi, tôi mệt mỏi với bà lắm!
Thấy Hoạt giận thật sự, Dậu bước đến ôm lấy đằng sau lưng chồng:
-Tôi xin lỗi ông, ông đừng giận nữa, tôi chỉ nói thế thôi, cũng đâu có ý trách gì ông. Nhưng nếu ông có bằng lái xe ô tô, nhà mình đi đâu cũng tiện.
Rồi Dậu ngọt nhạt:
-Ông thấy không, cơ quan ông từ chức trưởng phòng lên, có mấy người không có ô tô nào? Đi ô tô mới sang, mới nâng con người mình lên. Dù gì, ông cũng là phó giám đốc, lại là phó giám đốc nhân sự.
Hoạt cau có:
-Lúc nào bà cũng phó này, phó kia!
Dậu cười:
-Thì có sao tôi nói vậy. Thôi như vậy này, tháng tới ông với tôi đăng ký học lái xe đi.
Hoạt hơi ngạc nhiên:
-Bà cũng đi học à?
Dậu vênh mặt lên:
-Chứ sao nữa. Bây giờ khối người phụ nữ biết lái xe ô tô. Có bằng lái rồi thì mua xe!
Hoạt hỏi cắc cớ:
-Bà có tiền à?
Dậu cười:
-Cái gì thiếu chứ tiền sao mà thiếu được. Khối đứa đến dâng tiền mà tôi chưa thèm lấy đấy!
Hoạt tròn xoe mắt:
-Bà nói vậy là sao?
Dậu ra vẻ bí mật:
-Ông không cần phải biết, cứ làm tốt cái chức phó giám đốc đi, rồi tha hồ mà hái ra tiền.
Rồi Dậu khoát tay:
-Thôi, không nói chuyện đó nữa. Tôi đã đặt taxi rồi, nó sắp đến rồi đấy. Hai đứa nhỏ làm gì mà chưa ra?
Hoạt lẩm bẩm:
-Bà cũng giỏi thật!
Dậu ʇ⚡︎ự đắc:
-Không giỏi sao làm vợ phó giám đốc Hoạt được?
Hoạt bật cười. Dậu cũng cười theo. Cô gọi to:
-Nga ơi, Hồng ơi, làm gì mà lâu vậy?
Nghe gọi, hai cô con gáι đi ra. Thúy Hồng nhìn mẹ:
-Mẹ ơi, mắt mẹ hết nháy rồi kìa!
Dậu quay mặt đi:
-Gớm, sao con bé này hay để ý người khác thế nhỉ?
Thúy Hồng cười:
-Mẹ chứ ai mà người khác. Hôm nay, nhà mình đi ăn mừng vì mắt mẹ hết bị nháy phải không mẹ?
Dậu chưa kịp trả lời, taxi đã đến ở cổng. Dậu kéo tay Hoạt ra ngoài, rồi bảo hai cô con gáι cùng lên xe, đến nhà hàng mà Dậu đã gọi đặt trước.
(Còn tiếp)
P.T.X
Ảnh : TG