Bà phó giám 1
Tác giả: Phạm Thị Xuân
Từ ngày Hoạt được bổ nhiệm lên làm phó giám đốc nhân sự, Dậu bắt đầu tiến hành một cuộc cách ๓.ạ.ภ .ﻮ trong gia đình. Nhìn vào đâu, vào cái gì, Dậu cũng thấy nó không tương xứng với địa vị mới của chồng. Ngôi nhà ba gian xây cách đây gần chục năm, giờ đây trở nên lạc hậu trong mắt Dậu. Dậu nghĩ, giá như hồi ấy làm theo kiểu nhà hộp thì bây giờ có thể dễ dàng xây thêm một tầng nữa như một vài nhà quanh đây không. Nhìn người ta lên tầng này tầng khác mà sốt ruột. Ai đời nhân viên thì ở nhà lầu mà xếp thì phải ở nhà trệt, nghĩ có ทɦụ☪ không. Dậu nói điều này với chồng thì bị Hoạt vặn lại:
-Thế hồi ấy ai một hai đòi xây nhà ba gian cho bằng được?
Dậu nguýt chồng một cái rõ dài:
-Thì là tôi, là tôi, tôi có chối cãi gì đâu. Nhưng ông là đàn ông đàn ang, lẽ ra ông phải biết nhìn xa trông rộng chứ?
-Nhưng nhà mình thì đã sao nào, vẫn còn tốt chán!
Dậu lên giọng:
-Ông đừng quên bây giờ ông đã là phó giám đốc, ông nhớ chưa, không phải như trước kia mà nhà cửa thế nào cũng được.
-Bà tưởng phó giám đốc là nhất rồi à?
-Không nhất cũng nhì, có phải ai muốn cũng được đâu. Ông không thấy ở cơ quan ông, nhiều người học vị học hàm hơn hẵn ông mà có tranh được ghế phó giám đốc với ông không?
Hoạt không muốn đôi co với vợ, nhún vai bỏ đi.
Tuy nói với vợ thế nhưng Hoạt cũng cảm thấy hãnh diện lắm. Với người khác không nói làm gì, nhưng một nhân viên quèn với trình độ trung cấp làm việc ở văn phòng cho người ta sai vặt như Hoạt, mà leo lên được địa vị ngày nay đâu phải là chuyện đơn giản, dễ dàng. Hoạt phải dùng bao nhiêu chiến thuật, phải cúi mình xu nịnh, phải v.v và mây mây. Hoạt không thể để cho người khác biết được, kể đó là vợ Hoạt. Những người trước đây đã từng là cấp tгêภ của Hoạt, từng sai bảo và nhìn Hoạt bằng con mắt bề tгêภ bây giờ hẵn phải bối rối khi được Hoạt mời lên phòng phó giám đốc để làm việc. Một người làm quan, cả họ được nhờ, Hoạt cũng để vợ con thơm lây tí chút. Thôi thì tùy Dậu, cô muốn làm sao thì làm.
Thế là Dậu bắt tay vào chiến ᴅịcҺ của mình. Nền nhà trước đây được lót bằng loại gạch rẻ tiền, Dậu thuê thợ về thay bằng loại gạch men loại xịn. Tiếp theo, Dậu cho cạo hết lớp vôi và sơn lại toàn bộ ngôi nhà, bên ngoài màu ghi, bên trong màu vàng nhạt, trông rất trang nhã. Rồi Dậu xây thêm một phòng tắm và phòng vệ sinh đầy đủ tiện nghi. Việc mua vật liệu, Dậu không cần động tay động chân, chỉ cần hô một tiếng là mấy cậu nhân viên của Hoạt vui vẻ đến giúp bà chị ngay. Bộ bàn ghế cũ không còn hợp thời trang, Dậu bán rẻ lại cho người bà con rồi đi mua một bộ xa lông đắt tiền thay vào. Rèm cửa, màn bàn thờ và một số vật dụng khác cũng được thay đổi. Chỉ sau một tháng, căn nhà đã thay đổi một cách đáng kể.
Từ ngày đó, Dậu cũng bắt đầu ăn diện hơn. Dậu không ngần ngại xếp xó những bộ đồ tây trước đây cô vẫn mặc đi làm, bây giờ đã trở nên quê kệch, lỗi thời trong mắt cô. Dậu đi may một loạt những bộ cάпh mới, thôi thì đủ kiểu, áo đầm, váy ngắn, váy dài. Vài năm lại đây, các bà các cô mới diện váy áo trở lại. Với Dậu, đây cũng là lần đầu tiên cô mua sắm và mặc loại y phục này. Dù gì Dậu cũng là phu nhân của một phó giám đốc, đâu thể ăn mặc xuề xòa được. Với lại, Dậu cũng đâu đã già. Bốn mươi ba tuổi, khi trang điểm vào, Dậu trông vẫn còn xuân sắc lắm. Nếu da Dậu mà trắng thêm chút nữa thì các cô gáι ở cơ quan Hoạt khó mà bì kịp. Nhắc đến các cô gáι trẻ, lòng Dậu không tránh đôi chút lo ngại. Từ ngày Hoạt lên chức, Dậu thấy hình như các cô gáι trẻ cứ vây quanh anh. Có lần, có việc, Dậu đến gặp chồng ở văn phòng, thấy có cô gáι trẻ đang ở đó. Về nhà, Dậu hỏi thì Hoạt trả lời:
-Người ta đến làm việc chứ phải chơi đâu mà thắc mắc?
Dậu vẫn nghi ngờ:
-Làm việc gì mà chỉ có hai người, lại anh anh em em ngọt sớt?
Hoạt cười:
-Ghen à?
Dậu bĩu môi:
-Tôi mà thèm ghen vào, nhưng nhìn vào cứ thấy chướng mắt thế nào ấy!
-Vậy tôi phải làm sao đây, không làm việc với đối tác, từ chức à?
-Việc gì mà phải từ chức? Mà sao ông làm bên nhân sự mà cũng phải làm việc với đối tác?
-Bên nào mà sếp giao đều phải làm!
Thôi, công việc của chồng như vậy, Dậu đành chịu. Dậu cũng phải tân trang một chút cho chồng khỏi tham của lạ. Theo lời khuyên của mấy cô bạn thân, Dậu đặt mua những mỹ phẩm cao cấp để dùng. Trước khi đi làm hoặc ra ngoài, Dậu đều trang điểm cẩn thận. Mình mà không ʇ⚡︎ự chăm sóc và làm đẹp thì khó mà giữ chân được quý ông chồng. Chả bù ngày còn con gáι, Dậu không cần son phấn cũng xinh ra phết. Chẳng thể mà không ít chàng trai lò dò đi theo xin trồng cây si. Hoạt lấy được cô cũng nhờ cái tài dẻo miệng và ga lăng ra phết.
Nghe lời xúi của cô bạn thân, Dậu bắt đầu vào mỹ viện, lần đầu rồi nhiều lần khác. Theo lời tư vấn của các em trong viện, Dậu bắt đầu việc chăm sóc da, rồi nào thì xăm môi, nào thì xăm mày, nào thì nâng mũi. May mà ʋòпg một của Dậu khá chuẩn, không thì cô cũng đã nâng ռ.ɠ-ự.ɕ rồi. Hôm đi nâng mũi về, Dậu hỏi Thúy Nga:
-Con thấy mẹ lúc này thế nào?
Cô con gáι lớn nhìn mẹ với vẻ khó chịu:
-Con thấy mẹ như diễn viên…tuồng!
Dậu bực bội:
-Con bé này!
Thúy Nga tỉnh bơ:
-Thì có sao con nói vậy! Con thích mẹ như lúc trước!
Dậu không thèm nói chuyện với con nữa. Thích mẹ như lúc trước? Lúc trước thì có gì mà thích, quê mùa, không biết làm đẹp. Nó hãy là một đứa con nít, Dậu chẳng chấp nhất mà làm gì.
Từ hôm Dậu đi thẫm mỹ viện về, mấy cô bạn cùng cơ quan cứ trầm trồ khen đẹp và còn hỏi Dậu làm ở đâu, cho họ xin địa chỉ với. Tất nhiên, Dậu cũng không hẹp hòi gì mà giấu. Có điều, đã hơn hai tuần qua mà không thấy có cô nào, bà nào đi làm đẹp cả. Dậu có hỏi cô bạn làm cùng phòng thì cô bạn trả lời:
-Mình cũng muốn đi nhưng ông xã không đồng ý.
Rồi cô chép miệng nói thêm:
-Ông xã mình cũng quá ki bo, sợ vợ đẹp thì…Như Dậu là sướиɠ nhất, có ông xã tâm lý hết biết, cũng không lo tiền bạc.
Cô khác thì bảo chưa có thời gian, có cô thì sợ tốn kém, toàn những lý do không đâu vào đâu. Dậu nhìn mấy người bạn bằng ánh mắt thương hại và ʇ⚡︎ự hãnh diện nghĩ rằng mình là người phụ nữ đã được giải phóng hoàn toàn và đi đầu trong lĩnh vực thời trang ở đây.
Hôm kia, hai vợ chồng Dậu đi dự tiệc ở nhà giám đốc. Vợ giám đốc chỉ hơn Dậu mấy tuổi nhưng tỏ ra là một phụ nữ sành điệu, lịch thiệp làm Dậu cũng có phần ngưỡng mộ. Khi chỉ có hai người ngồi với nhau, vợ sếp nhìn Dậu chăm chăm rồi nói:
-Chị thấy lúc này em đẹp hẵn ra, mà trẻ nữa. Nhưng phải chi…
Chị ta bỏ lững câu nói. Dậu nôn nóng:
-Phải chi gì hả chị?
-Nói ra em đừng buồn, phụ nữ là phải đẹp, phải chi mắt em hai mí thì đẹp phải biết. Chỗ chị em, chị mới nói. Còn người khác thì chị mặc kệ họ.
-Dạ!
-Em có đi làm thẫm mỹ à?
Dậu lắc đầu nói dối:
-Có đâu chị.
-Vậy à? Chị tưởng em có đi làm đẹp rồi. Nếu chưa đi, chị giới thiệu cho chỗ đang làm.
Trước khi vợ chồng Dậu về, chị ta còn ghé tai Dậu tỉ tê:
-Dại gì mà không làm đẹp hả em. Khi nào đi thì phôn cho chị nhé!
Dậu đành lịch sự gật đầu.
Về nhà, Dậu cứ ngồi trước gương mãi và ngẫm thấy vợ giám đốc nói có lý. Hoạt cũng phải để ý:
-Mình làm gì mà săm soi mãi thế?
Dậu nhìn chồng, thở dài thườn thượt:
-Mắt của tôi …
Hoạt đến gần vợ:
-Mắt của mình làm sao, bị đau à?
-Không!
-Vậy thì sao?
Dậu kêu lên:
-Tôi muốn đi phẫu thuật!
Hoạt giật mình:
-Vì sao mà phải đi phẫu thuật?
-Không sao cả, nhưng tôi không thích mắt một mí, tôi thích đi phẫu thuật thẫm mỹ!
Hoạt hiểu ra, thở dài ngao ngán:
-Vậy mà bà làm tôi giật cả mình. Cứ tưởng mắt bà đang bị Ьệпh gì nghiêm trọng.
-Thế theo ông thế nào mới là nghiêm trọng? Ông có biết đối với phụ nữ cái gì là quan trọng nhất không?
Hoạt chưa kịp trả lời thì Dần đã rít lên:
-Là sắc đẹp đó!
-Tôi thấy như bà là cũng đẹp rồi, hơn bốn chục tuổi rồi, còn muốn làm gì nữa. Dẹp mấy cái thẩm mỹ viện của bà đi.
Dậu cũng không vừa:
-Dẹp gì mà dẹp!
Rồi cô tru tréo:
-Ông không cho tôi làm vì sợ tốn tiền chứ gì? Tôi có đi cũng chưa bằng một lần tiếp khách ăn nhậu của ông, nào là tăng một rồi thì tăng hai tăng ba…
Hoạt xua tay:
-Thôi thôi, nói nhỏ tiếng chút đi.
-Tôi sợ ai mà phải nhỏ tiếng?
-Con nó nghe thấy bây giờ!
Nghe đến con, giọng Dậu nhỏ lại:
-Tôi hứa lần này là lần cuối, thiệt đó. Mà tôi làm đẹp vì ai, nếu không phải vì ông? Tôi mà xấu, người ta cười ông chứ không phải cười tôi đâu. Đáng lẽ ông phải ủng hộ, khuyến khích tôi chứ, đằng này lại…
-Nhưng tôi không cần!
Dậu lạnh lùng:
-Ông không cần nhưng tôi cần. Ông có thấy bà Hồng, vợ giám đốc đó không? Chẳng lẽ tôi phải chịu thua bà ta à?
Có tiếng thì thầm của hai đứa con bên ngoài cửa, có lẽ tụi nhỏ thắc mắc không biết vì sao ba mẹ lại cãi nhau. Cái nắm cửa xoay nhẹ nhưng không có ai vào phòng.
Hoạt không muốn đôi co với vợ nữa. Anh thở dài:
-Thôi thôi, tùy bà, bà muốn làm gì cứ việc, tôi không có ý kiến, sau này có gì đừng trách tôi không nói trước nghe!
Dậu cũng dịu giọng:
-Thế cám ơn mình nhé. Ngay từ đầu mà mình đồng ý có phải tốt hơn không?
(Còn tiếp)
P.T.X