Ai cũng có tuổi trẻ và tuổi già,nên sống làm sao khi về già sẽ không tủi hổ vì sự lỡ lầm khi trẻ

Làm bé chị ruột?

Năm đó,1982,khi vừa rời ghế nhà trường , tôi thi và đậu một trường trung cấp SP.Thế là tạm gác lại việc sáng đi học,chiều vô rẫy làm cỏ phụ mẹ ,rồi chiều kiếm củi khô chở về.Tạm gác lại công việc bằm rau, nấu cám heo và lết cắt rau lang,rau muống trong vườn để sáng sớm gánh lên chợ bán nhanh kịp chạy về đi học.

Tôi nhanh chóng hoà vào môi trường mới cùng bạn bè cùng lứa.Ngày ngày cắp sách đến lớp và không còn dang nắng mưa,không còn chẻ củi ,gánh rau nữa nên tôi thay đổi hẳn.Chân tay không còn chai sần,da trở nên trắng trẻo và chân cẳng cao lên.

Bạn bè gọi tôi là ” Hoa khôi của lớp” ,tôi chỉ hơi ngạc nhiên ,không quan tâm lắm ,vì ngoài vóc dáng ốm ,cao thì bên trong tâm hồn của tôi rất mạnh mẽ,không mít ướt,uỷ mị như một số bạn nên có là hoa khôi hay không có gì quan trọng.

Nhà tôi có bảy chị em gái,không có con trai ,nên việc bửa củi,leo dừa hay việc đàn ông như đóng đinh,sửa ghế tôi phải đảm nhiệm phụ mẹ khi các chị lớn đi làm cơ quan, lấy chồng.Thời đó ,vật chất vô cùng thiếu thốn,xà bông,thuốc men rất ít nên nhà ai cũng muỗi mòng,rệp rất nhiều.Những chủ nhật không đi học,tôi đón xe than rong ruổi bảy mươi cây số về nhà để phụ mẹ tắm heo,lau nhà và chủ yếu bắt rệp mấy cái giường của mẹ và mấy em rồi vội vã ra lại trường cho kịp học.

Tôi lò mò lần từng nếp mùng,viền chăn bắt từng con vì tôi biết tôi không ở nhà,tụi nó sẽ sinh sôi chóng mặt và tội nghiệp mẹ và các em tôi.Nhà tôi,ngoài mấy mẹ con còn có bà chị hai tám tuổi , là chị đầu cách tôi mười tuổi cũng dắt díu con về ở nhờ vì chưa có nhà.Một lần vừa bước vào,tôi thấy ông anh rể ở nhà.Anh ấy là tài xế xe cơ quan nên rất ít ở nhà.Vừa thấy tôi,anh nhìn sững sờ và khen rối rít.Nào là nay cao ,xinh đẹp hẳn ra.Khi tôi sắp đi,anh ấy cho tôi mấy chục đồng trả tiền xe,tôi vui mừng nhảy cẩng lên vì được anh rể quan tâm.

Tôi lúc nào cũng thèm có anh trai vì nhà toàn con gái.Những lần sau đó,thay vì mẹ tôi gửi cá khô,mắm cá,khoai chà cho bạn đem ra,thì tôi thấy anh đích thân chạy xe hơi ra đưa cho tôi.Và lần nào cũng cho tôi vài chục đồng.Tôi được bạn ngưỡng mộ hết sức vì không có đứa nào được người nhà thăm thường xuyên như vậy mà lại bằng xe hơi là oách lắm.Có lần anh rể còn chở tôi về bằng xe cơ quan,tôi rất hãnh diện với bạn bè.Và có một lần anh rể hẹn đón tôi và chị cùng các cháu lên Đà Lạt chơi.

Tôi vui sướng không tả nỗi,dự định mượn vài cái áo của mấy đứa bạn lên chụp hình về khoe.Và anh rể đã ra.Nhìn cái dáng cao ráo,đẹp trai và chiếc xe hơi quen thuộc tôi nhận ra anh tôi ngay.Tôi hỏi: “Chị và cháu đâu?”,anh cho biết chị tôi không đi vì cháu sốt.Tôi do dự nói: ” Vậy thôi em không đi đâu,ai lại không có chị và cháu mình em đi với anh kỳ lắm”.

Anh bảo là anh em không có gì phải ngại.Tôi lấy cớ chưa sắm quần áo thì anh bảo lên đó muốn gì anh sắm nấy.Tôi dần dần nhận ra anh ta có ý đồ xấu và từ chối thẳng thừng.Tôi bảo không thể đi khi không có chị tôi và nhất là cháu tôi đang sốt càng không nên.Anh rể liền nói em hạnh phúc thì chị em mới hạnh phúc.

Hình minh họa

Anh ta vội lấy tiền cho tôi nhưng tôi nhất quyết không lấy và khuyên nên đưa cho chị lo cho cháu vì mấy mẹ con thiếu tiền lo cho nhau.Nói xong tôi đứng dậy đi vào ,không quan tâm anh ta nói gì lí nhí sau lưng.Một lần khác về nhà tôi đã thấy anh rể đang ở nhà.

Anh ta nhìn đắm đuối mỗi khi chạm mặt tôi,cố tình đi gần và đụng chạm tôi.Tôi gọi chị ra vườn kể hết và tôi tính đường vạch mặt anh ta,chị tôi suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.Tối hôm đó ,tôi dặn cả nhà đi ngủ tắt hết đèn,còn tôi nằm trong một phòng nhỏ không đóng cửa phòng và để sẵn một khúc cây nhỏ , cái đèn pin của chị tôi.

Anh rể không ngủ với vợ con mà nằm một cái giường bố phía ngoài cửa phòng tôi.Tôi nghe rõ tiếng thở của anh ta và tiếng trở mình sột soạt cả đêm không ngủ.Tôi ráng không ngủ và nằm canh.Nửa đêm ,bỗng nhiên một bàn tay sờ soạng vào chỗ tôi nằm.Tôi chụp bàn tay và hét lên:”Ai đây!tại sao mò người tôi,tôi đập bể đầu bây giờ,ông V phải không?

Bỗng nhiên bàn tay đó bịt miệng tôi và nói nhỏ” Tao mà,tao lấy cái đèn pin vì cháu ị,không thấy đường.”Hú hồn,xém chút tôi xả cây vào đầu chị tôi rồi,tôi lầm bầm mắng nhỏ chị tôi đã làm vỡ kế hoạch tôi chuẩn bị.

Thật là lạ,sau giờ phút đó anh ta không còn trở mình và nằm im như ngủ say.Tôi thoáng hồi hộp vì lỡ la tên anh ta,trong khi anh ấy chưa làm gì cả,tôi sợ bị ảnh chửi.Nhưng không,anh nằm im ngủ và sáng sớm đi đâu không thấy mặt.

Tôi bị mẹ tôi mắng là hồ đồ ,đa nghi,xử sự không khéo sẽ mất hạnh phúc anh chị.Chỉ có tôi hiểu cần phải làm gì để bảo vệ chị tôi và cháu tôi.

Nhưng từ đó không bao giờ tôi thấy anh ta ra đưa đồ hoặc đón tôi về nữa,anh ta cũng né những chủ nhật không về nhà tránh chạm mặt tôi.

Tôi thương chị tôi nhưng cũng bực cái tính chịu đựng của chị .Vì thế anh ấy ngoại tình không biết bao nhiêu lần,rồi còn gạ gẫm em vợ nữa,lỗi chị tôi là nhu nhược, rất sợ chồng,không có chính kiến,cái gì cũng nghe chồng nên anh ta leo lên đầu.

Sau đó mấy năm anh ta lại có người khác,bỏ chị tôi và cháu.Đến tuổi già ,giờ này anh ta sống lủi thủi một mình vì mấy bà sau chịu không nổi cũng rời bỏ anh ta.Đúng là tính cách sinh ra số phận nhỉ.

Chuyện đã mấy chục năm rồi nhưng tôi không bao giờ quên .Nhớ lại tôi cảm thấy mình lúc đó còn nhỏ tuổi nhưng cũng biết suy nghĩ và hành động đúng.Làm bé chị ruột ư?Sao có thể làm cái việc kinh tởm ấy??.Ranh giới giữa sự thanh cao và nhơ nhuốc rất mong manh.

Nếu tôi không bản lĩnh,dễ bị cám dỗ thì suốt đời sẽ mang một vết nhơ không bao giờ gột rửa sạch.Và biết đâu lại lén lút làm bé chị mình,lén lút chia sẻ cả hạnh phúc và tiền bạc mà người xứng đáng được hưởng là chị tôi,cháu tôi.

Tôi suy nghĩ rạch ròi: Nếu là con người thì sao có thể chung một đàn ông,đằng này lại là hai chị em ruột?.Đó là điều vô cùng tệ hại.Làm con người,ai cũng có tuổi trẻ và tuổi già,nên sống làm sao khi về già sẽ không tủi hổ vì sự lỡ lầm khi trẻ.Tôi tự thấy mình làm đúng và tự hào về mình lắm lắm.

Miên Linh 15/11/2024

Bài viết khác

Đừng quên cái chính – Câu chuyện ý nghĩα nhân văn ᵭậm tính giáo dục về ᵭạo ᵭức

Đừпg quêп cái cɦíпɦ Một пgười ᵭàп Ьà пgɦèo kɦổ Ьế ᵭứα tɾẻ ᵭi ăп xiп, một lầп Ьà tα ᵭi пgαпg quα một cái ɦαпg. Bỗпg пgɦe văпg vẳпg Ьêп tαi: “Ngươi có tɦể vào tɾoпg và lấy Ьất cứ tɦứ gì mìпɦ muốп, пɦưпg ᵭừпg quêп cái cɦíпɦ và ɦãy пɦớ một ᵭiều: […]

Nước mắt chảy xuôi – Xúc động câu chuyện ý nghĩα sâu sắc, lòng mẹ bαo lα

Cậu Hαi và cô Bα ở thành ρhố nhiều lần ᵭάпҺ xe về tận ngõ mời mẹ lên ở cùng nhưng bà nhất quyết “bám tɾụ” ở quê cùng cậu Út. Anh chị đều thành đạt nhưng Út thì ngược lại; di chứng củα những tɾận đαu dặt dẹo ngày bé khiến chân ρhải cậu […]

Màn ᵭấu giά 5 đô lα, câu chuγện ý nghĩα nhân văn và những con người nhân hậu

Hải quαn Hoα Kỳ có một lô xe đạρ Ьị tịch thu và quγết định thông Ьάo Ьάn ᵭấu giά. Trong cuộc ᵭấu giά, mỗi chiếc xe được Ьάn đi, người trả giά đầu tiên luôn là một cậu Ьé 10 tuổi trả với giά là “5 đô lα”. Sαu đó cậu Ьé lại trơ […]