Cái kết bất ngờ 14
T/g: Võ Ngọc Trí
Chị Vân bị tai nạn thật hay là bị ai đó dàn xếp giống như tai nạn. Liệu chị có bị trừ khử để bịt đầu mối. Nếu là vậy thì kẻ đứng sau là ai? Bà Lanh có liên quan gì không?
Tài quyết định đẩy nhanh tiến độ điều tra, kẻo lại có thêm người khác bị hãm hại.
Theo như lời chị Vân kể, thì Bà Lanh là chủ mưu giết chết Ông Kiệt, là chồng của bà. Tài lên mạng tìm hiểu tất cả những thông tin liên quan quan tới ông Kiệt.
Bên cạnh những bài báo ca ngợi ông là nhà hảo tâm tốt bụng, là doanh nhân thành đạt, Tài chú ý tới một thông tin qua trọng. Ông Kiệt mua bảo hiểm nhân thọ trọn đời của một hãng bảo hiểm uy tín của nước ngoài, với số tiền rất lớn. Sau khi ông Kiệt mất, bà Lanh hưởng trọn số tiền ấy.
Nhưng theo như lời Thu nói, thì ông Kiệt bị ông Hòa hãm hại. Và Manh là người đưa thuốc cho chị Vân. Vậy ai mới là chủ mưu thật sự trong cái chết của ông Kiệt. Liệu Ông Tố có phải là anh trai bà Lanh hay không?
Theo như Tuyết được biết, thì bà Lanh chưa gặp Thu lần nào, khi được Tài báo cho bà đó là con riêng của ông Kiệt. Điều này là trái với tâm lý thông thường, trừ phi bà Lanh đã biết Thu từ trước.
Bà Lanh đã thanh toán đủ cho Tài theo hợp đồng, kèm với lời cảm ơn. Nhưng Tài vẫn bí mật điều tra, quyết tâm lôi toàn bộ sự thật ra ánh sáng.
Bà Lanh là nghi ngờ số một ở thời điểm hiện tại. Phan và Tuyết bí mật luân phiên theo dõi bà ta.
Bà Lanh sống một mình, ít khi đi ra ngoài, ít tiếp xúc với người khác. Thời gian không cho phép Tài kéo dài thêm, như vậy sẽ có các nạn nhân khác nữa. Giá mà chị Vân không hôn mê thì tốt quá.
Nhà bà Lanh có khách. Khách là một thanh niên còn khá trẻ, khoảng ba mươi tuổi, đi ô tô Lexus bóng lộn. Khi người này bước xuống khỏi xe, bà Lanh vội vã ra ôm người này rất thắm thiết.
Phan chụp biển số xe rồi lên mạng tìm chủ nhân của nó. Người đăng ký xe là Nguyễn Quốc Hoàng, ba hai tuổi, sống ở một quận trung tâm thành phố.
Hoàng ở nhà bà Lanh tới sáng hôm sau mới về. Trước khi lên xe, Hoàng và bà Lanh lại ôm nhau thắm thiết.
Bất cứ ai liên quan tới bà Lanh đều rất đáng nghi ngờ. Tuyết lại được giao nhiệm vụ tiếp cận Hoàng, bởi cô là một phụ nữ trẻ xinh đẹp, đàn ông khó mà thờ ơ nổi.
Hoàng hay uống cà phê sáng ở quán gần nhà. Tuyết chủ động ngồi gần đấy, rồi hờ hững nhìn qua Hoàng. Mấy lần như vậy thì Hoàng để ý.
Tuyết tủm tỉm cười, Hoàng như bị uống thuốc mê từ nụ cười ấy. Hoàng qua bàn Tuyết ngồi làm quen:
– Xin lỗi, anh ngồi đây được không em?
Tuyết chìa tay ra:
– Dĩ nhiên là được. Anh ngồi đi. Quán này đâu phải của em đâu.
– Em vui tính ghê. Anh là Hoàng, nhà ở gần đây. Còn em?
– Em là Vy, mới chuyển tới đây.
– Hèn gì từ trước tới giờ anh không gặp em.
– Thì giờ gặp rồi đấy. Có gì khác không anh?
Hoàng nhìn vào cặp đùi thon dài nõn nà của Tuyết, lén nuốt nước bọt:
– Dĩ nhiên là khác nhiều chứ, khi anh có diễm phúc quen được một người xinh đẹp như em.
– Đàn ông các anh là giỏi nịnh lắm. Em và anh mới quen nhau thôi mà. Thế chị nhà đâu mà anh đi một mình thế này?
– Làm gì có chị nhà nào. Anh chưa có vợ mà em.
– Xạo quá đi. Các anh ai mà chả nói vậy.
– Anh thề. Nếu không tin anh mời em tới nhà anh chơi. Nhà anh màu xám tro kia kìa.
– Nay em bận rồi. Hẹn anh ngày mai nhé.
Hoàng hồ hởi như bắt được vàng:
– Được được, ngày mai em nhé. Anh chờ em. (Còn tiếp)
