Đánh mất vợ 7

Đánh mất vợ 7
Đánh mất vợ 6
Đánh mất vợ 5
Đánh mất vợ 4
Đánh mất vợ 3
Đánh mất vợ 2
Đánh mất vợ 1

Phần 7

Thằng Son lúc đầu mang tiền về trả anh chị cũng mang theo quyết tâm chấm dứt những tháng ngày hèn hạ, vạ vật mất hết giá trị của con người.

Nó bảo.

Em nghĩ rồi. Lần này nhờ bố mẹ anh chị giúp em , em phải cai cho bằng được.

Rồi nó kể nó đã chứng kiến thằng bạn thân nhất sốc thuốc chết ngay trước mặt khiến nó tỉnh ngộ.
Nghe nó nói với thái độ thành khẩn, bà Nhâm mừng rớt nước mắt. Bà ôm đứa con đẹp như tranh mà vỗ về .
Ừ ừ. Cố mà cai con ạ. Con thương mẹ, cố mà dứt điểm nó đi mà làm lạ cuộc đời.
Đô và cả nhà nhìn nhau và cùng mong mỏi hi vọng lần này Son làm được .

Nó tự giác cho chân vào xích và nhốt mình trong phòng kín, căn phòng Đô gọi người về hàn khung tôn, vách tôn trên tầng hai, một căn phòng không có cửa sổ, rộng chừng chín mét vuông, không có giường mà chỉ có một tấm đệm. Chiếc xích to gần nửa cổ tay được chôn luôn vào tường lúc xây, nó tự nguyện ăn ngủ, vệ sinh trong cái phòng giam ấy. Trước mắt là giao cho Pha chịu trách nhiệm trông coi quản thúc và giúp đỡ anh trong những ngày tránh xa tệ nạn. Đã một tuần trôi qua, cơn thèm chất kích thích khiến Son nhiều lúc tưởng như phát điên,nó quên hết những lời ăn năn xán hối hôm mới về , quên luôn cái chết ám ảnh của thằng bạn, nó chỉ thấy thèm cảm giác bay bổng và những nỗi đau thể xác nó đang chịu đựng. nó gồng người níu sợi xích to tướng hòng mong có thể đứt để nó chạy ra ngoài rồi đến cái nơi mà nó từng đến, gặp những con người mắt lờ đờ,môi thâm xịt,mở miệng ra là nói những lời đạo lý lâm ly. Đến đó nó sẽ được thấy mình như một ông hoàng, hàng đoàn tiên nữ vây quanh và cảm giác thăng hoa ngây ngất chỉ có bọn nó mới có được.

Nhưng sợi xích quá chắc, cánh cửa tôn quá kín, kín đến nỗi muỗi cũng chẳng vào được. Đêm thằng Pha ngủ cạnh anh, nó phải cho thằng anh uống thuốc ngủ liều cao, với những người đã dùng chất kích thích thì thuốc ngủ với liều lượng bình thường chẳng hề có tác dụng. Ban ngày Pha quan sát anh trai qua cái lỗ thông gió bé tẹo chừng hai hòn gạch đỏ mà chỉ bên ngoài nhìn vào được chứ bên trong nhìn ra chỉ thấy trời.

Son nghiến đến mòn cả răng , bàn tay cào cấu lên cơ thể rướm máu bởi cảm giác nhức nhối như dòi đục xương, như kiến rỉa thịt, máu trong huyết quản của nó như khô lại, đặc quánh.
Những lúc ấy nhìn nó thật đáng sợ, rồi nó khóc lóc nỉ non,kể khổ kể sở van vỉ nài nỉ xin được thả ra. Thằng Pha vẫn như điếc.
Và rồi cách đây ba hôm, thằng Pha cảm thấy anh mình đã dịu đi những cơn vật vã, Pha mở xích đi theo sau cho anh xuống nhà, ra ngoài sân hít thở chạy tại chỗ một lát. Trong lúc anh đang chạy tại chỗ nơi góc hiên thì Pha thấy đau bụng phải vào nhà vệ sinh, gã khóa cái xích chân anh vào song cửa buồng chị dâu.
Vài phút sau gã ra dắt anh lên tầng xích, khóa cửa lại.
Chỉ vài giây ngắn ngủi ấy thôi mà với con mắt của kẻ có nghề, hắn đã liếc thấy bà chị dâu vừa trên giường bò dậy đã đưa tay lên nóc tủ sờ sờ như đang kiểm tra cái gì đó, sau khi kiểm tra xong,chị ta thở phào một cái và kéo cái chăn về chỗ cũ.

Một tia sáng lóe lên. Chắc chắn chỗ ấy có gì đó quý giá.

Thực tâm Son cũng muốn cai cho dứt để làm lại cuộc đời, nó đã nhìn thấy nhiều đồng nghiện lở loét khắp người, vẹo vọ xương cốt khi không có tiền phải dùng các loại pha tạp rẻ tiền gây biến chứng

Nhưng đúng là không phải muốn là được. Son đặt quyết tâm, cả nhà cùng hi vọng. Và rồi tất cả đổ sông đổ bể trong vài phút ngắn ngủi.
Lúc đầu Son chỉ dự định sẽ tìm cách ra ngoài rồi cuỗm cái xe máy của bà chị dâu, con libety mới đi mấy tháng bán rẻ cũng được đôi chục, Son cất đi dùng dần, rồi sẽ tìm cách móc nối đi giao hàng kiếm tiền để thỏa mãn. Sẽ tiết kiệm dè xẻn.
Dự tính trong đầu là thế, mà thằng mặt lạnh Pha có chịu tháo xích chân cho gã đâu. Với thằng em không có hi vọng thì phải tìm bà bu già mà ngọt nhạt thí bà bô mở xích , mở cửa cho hắn đi lại.,muốn vậy thì phải cố chịu đựng, phải tỏ ra đã ngoan, đã dịu, đã thuần để mọi người nơi lỏng cảnh giác.
Hôm nay, tự dưng bà chị dâu trở dạ đột xuất khiến cả nhà rối tung rối mù như rau hẹ nấu canh, thời cơ đến, nó phải chớp thật nhanh.

Trong lúc mọi người đang dô ta dô huầy tìm cách giúp đứa trẻ chui ra, hắn lủi vào phòng chị dâu, đưa tay lên nóc tủ sờ thử.

Quả đúng như phỏng đoán, vừa đưa tay lên nóc tủ nó đã cảm nhận được cảm giác của gói tiền,, ngay lập tức hắn vươn tay định bóc mà khó quá, bà chị dán chặt kinh.

Hắn nhẹ nhàng bê cái ghế nơi góc phòng đến cạnh tủ rồi nhanh như chớp lột ngay cái gói hình chữ nhật nhét vào túi quần, lại nhanh như sóc lẩn lên phòng vơ vội mấy bộ quần áo, tiện tay khua luôn con cục gạch của ông bố đang vứt trên giường.
Hắn lẻn ra ngõ khi vừa nghe tiếng đứa trẻ cất tiếng chào cuộc đời.
Oa oa oa.
Hắn thở dài. Chú xin lỗi cháu.
Chú có tội với bố mẹ cháu, với cả nhà này. Đời chú hỏng rồi. Chú xin lỗi!

Đời nó vẫn lạ vậy đó, rất nhiều người biết mình sai, biết mình có tội,
nhưng vẫn cố lao vào với những biện minh. Thôi kiếp này coi như bỏ đi.

Kiếp sau sẽ làm lại vậy. Họ đâu hề nghĩ tới những ảnh hưởng,tiêu cực khổ lụy mà người thân phải hứng chịu cùng.

Lần này là lần thứ hai Son đã hại anh chị mình, để gom được số tiền trả món nợ lần trước anh trai gã đã phải lăn lóc làm ngày làm đêm, bà chị dâu vác cái bụng lặc lè vẫn phải cặm cụi ngồi đính kết những hạt ngọc li ti lên những cái váy cưới để nhận về vài trăm ngàn một ngày. Lần này là số tiền để đưa chị dâu đi đẻ mà hắn nỡ lòng nào cầm đi để nướng vào những miligam thứ bột giết người.

Hắn ở một nơi nào đó phiêu diêu trong mộng ảo phù du,bỏ quên anh chị và gia đình đang liêu xiêu liểng xiểng tìm cách kiếm tiền lo cho vợ con từng phút từng giây. Thật cay đắng vô cùng.