Đánh mất vợ 5

Đánh mất vợ 7
Đánh mất vợ 6
Đánh mất vợ 5
Đánh mất vợ 4
Đánh mất vợ 3
Đánh mất vợ 2
Đánh mất vợ 1

Phần 5

Có vẻ như bà Nhâm nắm được thóp con dâu mình không dám kể chuyện bị mẹ chồng mắng mỏ ráy rỉa cho chồng nghe hay sao mà bà càng ngày càng quá đáng. Biết con trai đi làm đến tối mới về, mà con dâu thì hiền lành ít nói, bà tha hồ hoạnh họe bắt bẻ từng ly từng tý, cô làm gì bà cũng không vừa mắt, cô nấu ăn thì bà chê không ăn, cô không nấu thì bà mắng cô lười, sống ỷ lại ăn bám con trai bà. Hương chỉ biết âm thầm nuốt tất cả tủi cực vào trong. Cô gói ghém nỗi buồn, cả nỗi uất hận khi bị đay đả gái mátxa vào sâu trong đáy lòng, tự nhủ sống để dạ mà chết mang đi. Cô cũng cố gắng lắng nghe và học hỏi cách nêm nếm cho hợp khẩu vị của bố mẹ chồng nhưng có lẽ thói quen nêm đường bao năm đã ăn sâu vào tiềm thức khiến cho cô cứ quen tay mà nêm.

Mỗi ngày cái thai một lớn, quay đi quay lại cũng gần tháng sinh, cô càng thèm ăn nhiều hơn, nhiều đêm đói và buồn miệng cô cũng lục xục tìm ăn. Đô thương vợ và ngại mẹ nên cũng biết ý mỗi khi đi làm về gã thường gói đồ ăn vợ thèm vào trong áo khoác ôm vào phòng để vợ được ăn cho thoải mái. Hôm ấy gã mua cho vợ một bịch chân gà sốt thái cay, kẹp vào nách áo mang vào buồng cho vợ, gã hào hứng gọi vì tưởng vợ đang nằm trong nhà.

Hương ơi. Dậy ăn chân gà này.

Ai dè lại đúng lúc vấp ngay phải bà Nhâm vừa trong phòng đi ra, bà vốn đã biết con dâu hay giấu đồ ăn trong phòng, nay tranh thủ lúc nó vừa vác bụng ra chợ cóc mua rau thơm bà lén mở cửa vào lục lọi lấy bớt đồ ăn.

Ai dè vừa lấy được gói ngô cay cùng nửa túi mực hấp cốt dừa định lẻn ra thì gặp con trai về. Nghe con trai khoe mua chân gà cho vợ bà tức quá gào lên.

-Ối giời ơi. Hóa ra bây giờ mày chỉ biết mỗi vợ mày thôi à thằng kia.

Tao mang nặng đẻ đau đẻ ra mày, nhịn đói nhịn khát nuôi mày lớn bằng đầu bằng cổ để bây giờ mày đối xử với mẹ mày thế đấy à.

Đồ bất hiếu. Bố mẹ còn sống lù lù mà đi làm về mày chỉ mua đồ cho vợ mày ăn thôi à.

– Bu im đi.

Nói linh tinh gì vậy. Nó nghén nó thèm ăn thì tôi mua cho nó ăn, đây. Bu thích thì bu cầm lấy mà ăn. Mà bu có ăn đâu bu lại cho cái thằng báo đời ấy gì. Bu chiều nó vừa thôi. Qua tôi lại mất tiền trong ví đấy. Bu lấy hay nó lấy tôi còn chưa hỏi đâu.

Chả là chiều tối qua đi làm về, thay vì bỏ ví vào tủ khóa như mọi khi, Đô lại cởi quần áo vắt trên thành ghế trong phòng, đã khép cửa phòng vậy mà lúc đi tắm giật mình nhớ chưa cất ví, tắm vội vàng cho xong quay vào mở ví đã thấy thiếu một triệu, lại nghĩ vợ lấy vì thấy vợ đang nằm trên giường. Nhưng nghĩ lại vợ gã chẳng bao giờ lục lọi túi chồng, đưa thì cô cầm cho thì cô mới lấy chứ không bao giờ lục lọi đồ hay tự ý lấy.

Đó là thói quen làm nghề và cũng là cái bản chất hiền lành thật thà của cô bao năm nay.
Nhưng hỏi vợ thì sợ lộ chuyện mất tiền vợ lại lo lắng, rồi ghét thằng em tội nợ của mình. Cái thằng vơ hết tiền mừng của anh chị đi hơn sáu tháng mới mò về đưa trả lại anh chị được hai mươi triệu, và cái danh sách kê lại tiền mừng của từng người.
Nó dâng cái vẻ mặt đau khổ, hối hận nói .
Danh sách đây, em kê lại cho anh để sau này biết mà trả nợ miệng., số còn lại em mang đi trả nợ hết mất rồi. Em biết em là đứa chẳng ra gì, bản thân em nhục nhã lắm, muốn cai lắm chứ, muốn làm con người đàng hoàng ngẩng mặt với đời lắm , nhưng mà trót dính vào khó có ai dứt ra được. Cầm tiền của anh chị em sau khi trả mất năm chục triệu tiền nợ lãi trước đây em vay, em đã định tìm đến nơi vắng vẻ để tự cai, nhưng mà cảm giác cô đơn, buồn tủi bị quên lãng nó còn đau đón hơn cả cơn vật thèm thuốc. Em thèm bát canh mẹ nấu, thèm cảm giác được mắng mỏ quan tâm để biết là mình vẫn còn tồn tại, Thôi thì nghĩ đi nghĩ lại gia đình, bố mẹ anh chị em ruột thịt vẫn là những người thương em nhất. Lần này em về , quyết tâm cai bằng được để làm lại cuộc đời.

Nghe nó nói với vẻ mặt hối hận mà ai cũng xót. Nhất là bà Nhâm. Trong bốn đứa con trai, bà quý thằng Son nhất nhà, nó là đứa hội tụ tất cả nét đẹp của hai ông bà. Trong nhà, đứa giống bố một tý, đứa giống mẹ một tẹo. Bà xưa trẻ vốn thuộc diện xinh xắn nhưng chiều cao khiêm tốn, cả dép mới có mét bốn bảy. Anh chàng Đô y xì đúc lấy mẹ nhưng nhỉnh hơn được mươi phân chiều dài, còn thằng Son, nó lấy nét đẹp của mẹ và chiều cao ngót mét bảy của bố, ngày bé nó là niềm tự hào mỗi khi bà bế đi chơi. Sau này lớn lên nó đi học rồi làm lái xe tải cho nhà hàng xóm. Môi trường làm việc thức đêm, giao tiếp với nhiều người và rồi nó dính vào nghiện ngập. Chủ xe phát hiện cho nghỉ việc, những nơi nó đến xin việc nhìn bộ dạng của nó chẳng ai dám nhận, thế là nó thành thằng bất đắc chí ,vạ vật không công ăn việc làm, rảnh rỗi lại đi dặt dẹo với bọn bạn nghiện mà nhận chân đưa hàng lấy tiền hút hít.
Lần này nó về, cũng gần ngày chị dâu sinh nở. Đô nhắc nhở vợ cẩn thận tiền nong, số tiền chồng đưa để đi đẻ phải cất thật kỹ, không dám bỏ trong tủ quần áo mà cô gói vào rồi lấy băng dính dán lên nóc tủ quần áo, lại đè cái bao chăn lên trên. Thi thoảng đưa tay lên sờ kiểm tra.

Bà Nhâm nghe con trai kêu mất tiền đúng lúc,bà từ trong phòng con trai bước ra. Bà tu tu ôm mặt khóc và ném bịch đồ vừa lấy xuống đất.
Ối làng nước ơi. Tôi chỉ sợ con dâu tôi nó ăn những thứ độc hại ảnh hưởng sức khỏe của nó,nên tôi mới lấy bỏ bớt đi, mà giờ con trai tôi bảo tôi ăn cắp tiền của nó. Ối giời ơi… sao tôi khổ thế này… đẻ con ra cay đắng cơ hàn những mong khi già được nương dựa. Ai dè bây giờ nó lấy vợ chỉ biết mỗi vợ thôi, lại còn vu vạ tôi lục lọi ăn cắp tiền của nó đây giời.

Bà ném mạnh tay nên gói ngô cay vỡ toang tung tóe khắp nhà.

Thôi thôi. Bu bé bé cái mồm thôi. Bu không lấy thì thôi. Đây đây. Bu cầm lấy mà ăn.

Đô không muốn om cửa om nhà, gã dúi luôn bọc chân gà vào tay mẹ và dun mẹ ra khỏi phòng mình. Gã sợ vợ gã nhìn thấy cảnh mẹ gã tru tréo kêu gào lại nghĩ ngợi, mà thực ra gã nào có hay những gì vợ gã chịu đựng còn hơn cả thế.

Sáng sớm hôm ấy là ngày chủ nhật, Đô được nghỉ ở nhà, gã nằm ôm vợ ngủ ngon lành sau một cuộc truy hoan chớp nhoáng bởi tối qua cuối tuần đi nhậu với mấy thằng bạn thân,gã nghe mấy thằng bạn trêu.
Sao. Ông bạn tôi sắp lên chức bố trẻ con rồi vẫn chiến đấu đều đấy chứ?
Phải dưỡng thai sau con mới khỏe nhá.
Thằng Tiến đẻ hai thằng con trai nhăn nhở.

Phải tích cực thăm nom thì mới nặn ra cu nhá. Như tao đây này, đi siêu âm bác sĩ bảo con gái, tao cứ đều đều ngày một nháy tận lúc đẻ , đẻ ngay ra thằng cu đấy.

Thằng Đông chưa vợ thì ghẹo

-Ông không làm cố vài nháy thì đến lúc vỡ chum phải kiêng ba tháng đấy. Ấy là tôi nghe thiên hạ đồn thế chứ tôi có vợ đâu mà biết ha ha ha.
Nghe mấy thằng trêu chọc gã ngớ ra.
Ơ thế tao tưởng có thai thì cấm khoản ấy chứ.
Cả lũ cười khoái trá khi nhìn vẻ mặt đang nghệt ra ngơ ngơ như bò đội nón của gã.

. Ai bảo ông thế ? Ôi khổ thân ông bạn tôi .Sướng mà không biết hưởng rồi. Các cậu có cu, à nhầm các cụ có câu. Ấy vợ chửa,sướng nửa đời người đấy há há há.cả lũ lại cười ầm ĩ.

Vậy là đêm về, mặc cho vợ ngăn

Hỏng được đâu, còn tháng nữa là sinh, em sợ động con á.
Gã vẫn nài nỉ. Chiều anh đi mà, anh làm nhẹ nhẹ thôi , không sao đâu mà.
Cuối cùng thì Hương cũng đành chấp nhận chiều theo ý chồng. Xong việc, gã lăn ra ngủ như chết, còn Hương cứ thấy lâm râm đau bụng, mãi gần sáng không chịu nổi cô quay sang bảo chồng.
-Anh à. Có lẽ em sắp sanh rồi. Đau bụng quá đi.
Anh kêu xe chở em lên bệnh viện sản em không sang ở bệnh viện huyện đâu. Lên sản lỡ có khó sanh còn mổ cho đỡ nguy hiểm.

Đô hoảng quá, theo phiếu siêu âm hôm tháng trước thì thai mới có ba sáu tuần , vậy thì đẻ non à.
Tiên sư cái lũ bạn chết tiệt, tự dưng lại đi nghe chúng làm bậy để giờ khổ rồi. Gã chửi thầm đám bạn nhậu, rồi chạy ra báo cho mẹ, lại bấm máy gọi taxi.
Mẹ.mẹ ơi.. vợ con đau bụng . Khéo đẻ. Mẹ đâu rồi bố.?
Mẹ mày đi mua cho bố liều thuốc cảm từ nãy, chắc sắp về. Để bố gọi thằng Son, thằng Pha đi cùng.

Ông Nhâm nghe con trai bảo vợ nó đau đẻ thì cũng lo lo. Hình như nó bảo tháng sau mới sinh kia mà. Rõ khổ,này là đẻ non à.
Đô chạy ra chạy vào sắp xếp đồ đạc đưa vợ đi bệnh viện. Hương đau quá quên luôn gói tiền ba mươi triệu trên nóc tủ, Đô thì vội vội vàng vàng, líu quíu hết cả chân tay vì đây là lần đầu tiên gã đưa vợ đi đẻ. Mà lại còn đẻ trước ngày dự sinh cả tháng .Xe đến ngõ, gã khoác vai dìu vợ ra xe. Mà khổ cho gã, vì muốn cải thiện nòi giống,gã đã lấy một cô vợ có chiều cao hơn gã tới mười xăng tymet
Lúc còn con gái, Hương mảnh mai, nhẹ nhõm,nhiều lần gã vòng tay bế bổng vợ như bế em. Ấy thế mà sau tám tháng mang thai, ăn nhiều, ngủ nhiều, vận động ít Hương tăng hẳn ba mươi ký cả mẹ và con.
Giờ đây đến dìu vợ đi lại cũng khó khăn chứ đừng nói đến bế, có mà sụn lưng như chơi.

Hương đau quá, mặt cô tái xanh, nước mắt dàn dụa,từng cơn đau dồn dập, như cào xé ruột gan . nhưng với bản tính chịu đựng sợ làm phiền người khác đã thành thói quen. Cô cắn răng lết từng bước khó nhọc ra xe taxi đợi ngoài cổng, cô nghiến răng chịu đựng những cú thúc đạp của đứa trẻ đang loay hoay tìm cách phá cái bọc nó ở để ra ngoài. Nước ối ri rỉ chảy theo từng bước chân cô gái trẻ. Bà Nhâm vẫn chưa thấy về, nhà còn ông Nhâm yếu ớt cũng luống cuống không biết làm gì giúp con, ông cố dùng chút sức gào ầm ỹ hai thằng con trai ngồng ngộc nằm trên tầng. Thằng Son lần này quyết tâm cai thuốc đang bị xích trong phòng được em trai mở khóa để cả hai chạy xuống hỗ trợ anh mình đưa chị dâu đi đẻ. Khung cảnh lúc này thật rối loạn và cấp bách ,bốn người đàn ông người cao gầy lòng khòng, người thấp lùn tròn trịa, người già lụ khụ tất cả cứ luống cuống kẻ chạy ra người chạy vào , hai người thấp lùn dìu đỡ một bà bụng to như cái thúng úp vào đang lết đôi chân phù sũng, chiếc váy hoa ướt bết vào đùi cùng vẻ mặt vô cùng đau đớn ra chiếc xe đang mở cửa sẵn sàng nổ máy,trực chờ nhằm bệnh viện sản lao tới.

-Ối giời ơi.

Tiếng bà Nhâm choe chóe vang lên, bà vứt
chiếc xe đạp chạy lại gào.
-Đi đi ra trạm xá cho nhanh. Vỡ ối rồi ,sắp đẻ rồi. Không kịp lên tỉnh đâu.
Ghét con dâu thì vẫn ghét, nghi ngờ con dâu chửa trước chưa chắc đã phải là cháu mình, vẫn nghi. Nhưng dẫu sao cùng là phụ nữ lại từng trải qua sáu lần sinh đẻ, bà nhìn bộ dạng của con dâu thì đoán chắc đứa bé sắp ra đời rồi. Cái bụng nó tụt xuống dềnh dàng không bước nổi thế kia, từ nhà sang trạm xá có chừng bẩy trăm m, ra ngay còn kịp. Chứ mà lên viện sản thì mười lăm cây số thì phóng nhanh cũng dễ đẻ dọc đường. Nghe ra trạm xá Hương sợ lắm, sinh non mà lại ở trạm cơ sở vật chất thiếu thốn, lỡ đâu… Hương không chịu, cô khăng khăng bảo chồng.
-Đưa em lên viện sản…em không sanh ở trạm đâu, lỡ em chết thì ai nuôi con em .
Hương sợ lắm, cô cảm giác cơn đau như muốn xé toạc thân thể mình, cơn đau khiến cô tưởng như mình sắp chết đến nơi, có cái gì đó đang ghì xuống mông, vừa đau vừa tức gàng không thể đi được nữa. Cô đưa tay bấu chặt vào vai chồng. Nước mắt mờ đi.
Bà Nhâm quát lên .

-Đẻ cụ mày ra tới nơi rồi còn đòi đi đâu.

-Thằng Pha chạy sang trạm xá đón bác Vân sang đỡ cho nó mau lên.

Quả đúng như lời bà Nhâm nói. Đứa trẻ đã thập thò giữa đôi chân phù nề bọng nước.