Đánh mất vợ 2
Phần 2
-Son. Thằng Son đâu rồi. Gã lao ra ngoài miệng gào lên thống thiết .
Ông Nhâm nghe tiếng con trai la thì thở dài thầm nghĩ.
Thôi xong , thằng con báo đời lại gây ra chuyện gì rồi.
Ông quay mặt vào trong tường khẽ đưa tay chấm nước mắt, lòng buồn rười rượi vì mình sức khỏe kém do tuổi trẻ đứng lò than hừng hực để rút từng thanh sắt thuê cho nhà chủ, cùng vợ đứng trực phía ngoài gom góp từng đồng nuôi sáu đứa con khôn lớn. Hai đứa đầu thuận lợi xây dựng gia đình ra ở riêng tươm tất, rồi con Mi cũng có người yêu và lập gia đình cùng làng, ba thằng đều chăm chỉ mỗi thằng mỗi việc . Đùng cái thằng Son dính vào hút hít, để kiếm tiền cho thỏa cơn vật, nó nhận đi giao đồ và bị bắt. May trong người có hai tep, lại khai mua về dùng nên nhận án năm năm, sau thằng anh lo lót chạy cho ra sớm. Nhìn thằng Đô cứ mải lo cho gia đình, lo cho các em tận hơn bốn mươi mới lấy được vợ ông cũng mừng cho nó.
Nhưng đêm hôm qua nửa đêm ông không ngủ được, nằm thao thức chờ trời sáng, ông thấy thằng Son bò dậy, bước qua bố rồi đi đâu luôn, từ lúc bấy ông đã có một dự cảm chẳng lành.
Giờ thì dự cảm ấy đã thành sự thật. Nó đã vơ hết toàn bộ số phong bì của khách mời năm mươi mâm cỗ của chính anh mình, rồi biến mất. Ông biết, những thằng đã dính vào cái trò húthít ấy thì chỉ có c.hết chúng mới hết làm khổ người thân.
Đô lao ra đến cửa thì khựng lại. Giờ biết tìm nó ở đâu khi con nghiện có tiền trong tay.?
Nó lại chịu ngồi đấy cho mình tìm bắt ư?
Gã ngồi phịch xuống thềm ngửa mặt nhìn lên trời cao mà tự trách mình đêm qua say quá đã quên không chốt cửa phòng.
Trời bắt đầu sang đông, chớm lạnh, rượu mấy ngày rền rĩ hết tiệc từ giã độc thân do đám thằng Lí, thằng Cương đồng niên tổ chức,lại đến tiệc mừng sắp có vợ do đám con Thương, con Mai tự nhận người yêu thầm hồi còn đi học mời đi.
Chúng chúc tụng và bắt gã uống hết, lại còn dúi cho mấy vỉ thuốc tăng cường sinh lực bảo phải uống để cho nó khỏe.
Rồi hai ngày liền tiếp khách cũng chỉ tắm trong rượu chứ nào được miếng gì vào mồm, đã thế còn được cả đấng nhạc phụ còn thanh niên tính cùng bản chất người Nam đã nhậu là phải nhậu tới quắc cần câu cứ hô Dô dô dô khiến cho gã cứ mờ cả mắt mà dô theo.
Giờ lại xốc vụ mất hết tiền mừng cưới gã cảm tưởng trời đấy quay cuồng, vũ trụ lộn lạo và ụa… ụa..uệ gã gọi huệ và phun tất tuốt những gì còn trong dạ ra ngay giữa hiên nhà.đắng ngắt, hôi mù.
– Ối giời ơi..
Mày làm cái gì mà a ma phun hết ra đây thế này.
Bà Nhâm từ ngõ nhìn cảnh gã con trai đang ụa mà gào lên.
Hương chạy ra đỡ chồng vào giường, rót cho gã cốc nước xúc miệng lại chạy vội ra lau dọn nhà. Cô cũng lộn lạo ruột gan mà ụa theo.
Bà Nhâm thấy con dâu đang dọn dở lại bỏ đi đâu liền gào lên.
Hương Hương ơi. Sao đang dọn lại đâu rồi, đàn bà con gái gì mà lề mề như rủa vậy.
Có dọn một tý cũng không xong.
Vừa cáu có ,càu nhàu bà vừa lau dọn nhà, đêm qua sau khi nhặt phân loại xong mớ phong bì của khách mời trong thùng bà đưa bó phong bì cho con trai để lo trang trải tiền cỗ bàn mua sắm.
Còn bà , sau khi kê danh sách người mừng người trả lỗi vào cuốn sổ đã ghi cưới ba đứa con trước, bà gói số tiền hơn năm mươi triệu và sáng nay mang đi trả nốt chỗ nợ mà thằng Son đã gây ra khi nó dính vòng tùtội.
Vừa thở phào vì đã trả xong món nợ, giờ lại nghe nó vơ hết tiền mừng cưới của anh đi, hơn ba trăm khách mời của nó, mà xưa nay nó đi người ra cũng toàn tiền to thì nay họ trả lỗi ắt cũng tiền trăm tiền triệu ấy chứ, vậy thì có ít cũng trăm rưỡi hai trăm triệu của nó.
Con ơi là con, mày báo nợ báo đời đến bao giờ hả Son ơi ….
Bà lại gào lên kèm tiếng hờ than như có ai đó vừa mất .
Hờ than một hồi bà lại quay ra trách con dâu.
Rằng đàn bà con gái là vợ lẽ ra phải thức khuya dậy sớm, phải biết đóng cửa cài then khóa tủ cho cẩn thận chứ.
Hớ hênh, quá ư là hớ hênh.
Bà trút hết tội lỗi lên đầu cái ”của nợ” đang làm cái thổ tả gì trong toa lét thế kia.
Bà ghét cô con dâu này ngay từ lúc nghe con trai than thở vụ nộp tiền cheo cả cây vàng với mấy chục triệu. Con gái bà hai đứa đi lấy chồng có đứa nào bà đòi hỏi một xu một xứt nào nhà trai ngoài mấy mâm lễ lạt trầu cau. Ngay cô dâu thứ bà đi xin cưới về cũng chỉ cau trầu bánh trái chứ có phải tốn xu nào đâu, đây thì nào đòi vàng ư, lại còn tiền ư. Như là bán con ấy.
Xong rồi bà còn nghe con trai bà điện thoại mua vé máy bay cho vợ chồng ông ấy ra dự cưới con. Thể nào nó chả bỏ tiền vé, cũng vài triệu chứ ít à. Lại nữa, kiểu gì chiều qua lúc tiễn ra tắcxi con gái lại chả dúi cho vài triệu, mà tiền ấy chắc chắn tiền con trai bà.
Thực lòng bà thấy ghét quá
Bà Nhâm miệng rên rỉ trách mắng con dâu rồi đi thẳng ra nhà sau ,Đô sau khi tống hết mớ hỗn độn trong dạ dày ra ngoài thì có vẻ gã đã tỉnh táo hơn chút.
Gã thấy vợ cũng đang ụ ọa trong toa lét mãi chưa ra liền thò cổ vào hỏi vợ.
Em sao thế?
Khó chịu ở đâu à?
-Em mắc ói quá trời.
Hương xúc miệng xong thều thào đáp lời chồng, và chợt cô sững người khẽ nói.
– Hình như em có bầu rồi anh ạ.
-Thật không?
Đô quên luôn vụ mất hết phong bì, gã thấy trong lòng rộn lên một cảm xúc thật khó tả. Mình có vợ, và sắp có con rồi ư?
Gã ngờ vực chưa tin.
-Để em đi mua que thử, anh dọn nốt hộ em nha. Hương khoác thêm áo bước ra sân, lấy xe phóng đi. Trước đây cô về chơi vài lần và được gã dắt đi khắp cái thị trấn này khi ăn chè , khi ăn ốc, khi ra chợ mua đồ về nấu ăn nên cô khá thông thuộc đường.
Lát sau từ trong toa lét bước ra, cô chìa cho chồng cái que thử thai hai vạch đỏ chót.
Cô ôm cổ gã thì thào.
Anh lên chức rồi nha,.nhưng mà .. giờ mất hết tiền thì lấy đâu ra để trang trải mọi thứ đây anh.
Nãy giờ Đô lo lắm , nhẩm sơ sơ tiền cỗ bàn lễ lạt cũng tầm hơn trăm triệu, tiền rạp, loa đài đám bạn đã tuyên bố tài trợ hoàn toàn. Nhưng còn cơm cỗ hai ngày nay trông cả vào số tiền phong bì nay mất hết thật sự gã chưa biết xoay xở ra sao.
Lúc này gã mới hối hận nhận ra trước đây gã một một mình nên sống rất phóng túng, hoang đoàng. Tiền làm ra gã thường dẫn bạn bè, và gái đi ăn đi nhậu tỹ tã tưng bừng mà chẳng có ý thức tích cóp tiết kiệm mà làm gì. Gã luôn có suy nghĩ Ăn một mình cho sướng, làm một mình đỡ vướng, vợ con làm gì cho bận thân mất tự do.
Mãi tận khi gặp và qua lại với cô bé miền Tây hiền lành dịu dàng ấy gã mới bắt đầu tích cóp, hạn chế các cuộc chơi xuyên đêm.
Thế rồi vụ thằng Son đi ăn cơm suất khiến gã cũng tốn một mớ tiền lo lót, chạy chọt để nó được tại ngoại sớm, nghĩ đến đây gã thấy ân hận quá. Biết thế này cứ để thằng khốn ấy trong trại cho nó trắng mắt ra, nhưng khổ nỗi bà bu già xót con suốt ngày rên rỉ .
-Khổ thân con tôi, vào đấy chết đói chết khát lại bị người ta đánh chết thôi. Mấy lần lên thăm nghe nó than thở rên rỉ về bà thương con bỏ ăn bỏ ngủ phát ốm phải nhập viện điều trị cũng mình gã chi chứ có phiền đứa em thằng anh xu nào.
Còn tý vốn nào giờ lại đổ ra nạp cheo, lo tiền vé máy bay rồi trang trí phòng cưới hết sạch. Thật khốn nạn quá mà.
Gã lấy điện thoại ngần ngừ hồi lâu mới quyết định gọi cho cậu bạn trên Hà nội, người đã giúp gã lo lót vụ án của thằng em hồi đầu năm.
Ngập ngừng một hồi gã mới dám trình bày mọi sự và ngỏ ý nhờ bạn giúp.
Thật may, cậu bạn đã nhiệt tình nhận lời
giúp.
Vậy là khoản tiền chi phí thanh toán cũng tạm ổn, giờ thì phải lo làm nuôi vợ nuôi con thôi, có gia đình rồi mọi chi phí tăng lên gấp bội.
Vài hôm sau, cũng vừa mới sáng ra, bà Nhâm lại chạy qua đập cửa ầm ầm.
– Hương
Hương ơi. Dậy.
Sao mà con gái con đứa ngủ gì mà ngủ lắm thế. Không dậy mà đi kiếm việc gì mà làm cứ sưỡn xác ra thế mãi à.?
Sáng nay thấy miệng nhạt hoét, cảm giác cứ lờm lợm khó chịu, Hương không muốn dậy nấu cơm sáng nên nằm ườn trên giường bảo chồng.
-Anh đi mua cho em bịch ô mai.
Rõ khổ, ở cái thị trấn này những thứ ấy người ta chỉ bán vào dịp tết nhất, chứ ngày thường nào thấy đâu, phải lên tận phố cách hàng chục km mới có. Chiều vợ, gã phi lên phố tìm mua.
Bà Nhâm thấy con trai đi từ lâu mà sao cửa phòng vẫn đóng im ỉm liền chạy tới đập cửa, gọi ầm ầm và xéo xắt mắng mỏ.
Hương lúc này người mệt mỏi vì nôn khan nhiều quá mới làu bàu.
– Dậy thì có làm cái giống gì đâu mà bắt dậy sớm chớ. Mẹ. Nay con mệt. Mẹ để con nằm chút.
– Ối, trời. Con dâu tôi nó kêu mệt này bà con ôi.
Nhà tôi thật là có phúc quá, cưới con dâu mà phải mất cả cây vàng rồi tiền hàng trăm triệu, có khác gì bỏ tiền đi mua dâu đâu, Tưởng cưới về lo làm lo ăn vậy mà giờ về con dâu tôi kêu mệt này giời.
-Bà lắm mồm thế? Nếu sợ nó ăn cơm của bà thì bà cho chúng nó ăn riêng ra để chúng nó tự lo cuộc sống.
Ông Nhâm nằm trên giường quay ra bảo vợ.
-Mà sao bà không giục thằng Pha đi làm đi, tôi thấy nó ở nhà từ hôm cưới anh đến giờ rồi đấy. Đàn ông sức dài vai rộng không đi làm cứ nằm dài trên gác kia kìa, lại đi khua cái đứa đang chửa,đang nghén.
-Ai nghén?
Con Hương á.
Ối trời. Chửa trước à.? Vậy mà làm như cao giá lắm ấy , còn đòi thách cưới tiền với vàng như đúng rồi, tôi mà biết có chửa còn lâu tôi mới cho nộp cheo vậy. Tưởng thế nào hóa ra cưới chạy bầu đấy. Ngày xưa mà vậy phải lạy người ta mới cưới cho ấy.
-Mẹ im đi.
Chửa được là tốt rồi, chứ cưới về tẫn ra đấy còn tốn tiền đi chữa đẻ ấy.
Xôi khúc trên phố đây mẹ bỏ ra cho bố ăn đi.
Từ nay tôi cấm mẹ mát mỉa vợ tôi .
Đô vừa về, gã nghe hết những lời mẹ nói, gã gắt gỏng độp lại mẹ rồi đưa gói xôi cho mẹ và xách một bịch lớn các loại ô mai bánh kẹo vừa mua về vào thẳng phòng riêng cho vợ.
Gã thấy vợ đang ngồi sụt sịt mà thương.