Đánh mất vợ 1

Đánh mất vợ 7
Đánh mất vợ 6
Đánh mất vợ 5
Đánh mất vợ 4
Đánh mất vợ 3
Đánh mất vợ 2
Đánh mất vợ 1

Bốn mươi mốt cái mùa su hào bắp cải thối, gã mới được trang trọng mặc com sờ lê xanh than, thắt tòng teng cái cà là vạt đỏ chói.

Gã e thẹn ngại ngùng mặt đỏ phừng phừng luống cuống đến tội nghiệp khi gã MC là con trai thằng bạn thân đang nhăn nhở gào trên sân khấu .

Xin Mời chú rể Thành Đô nắm tay cô dâu Thu Hương lên sân khấu.

Kính thưa các cụ các ông các bà quan viên bốn họ nhà ta.

Trăm năm mới có một, ngày, trăm ngày mới chọn giờ này đẹp sao, và bây giờ, giờ phút phút thiêng liêng đã tới. Chúng ta cùng chứng kiến chú rể Thành Đô của chúng ta đặt lên môi cô dâu Thu Hương nụ hôn của tình yêu, nụ hôn gắn kết của đời hai ta để chính thức từ giây phút này Thành Đô và Thu Hương đã thành vợ thành chồng.Nào, mời mọi người cùng hô to . Một hai ba Hôn đi. Hôn đi. Hôn đi.
Ngượng ngùng, bối rối cuống quýt gã răm rắp nghe theo như một con rô bot,Gã rướn người trên đôi giày thửa độn đế tận bảy phân , ghé cái miệng nồng nặc mùi rượu ba kích hôn chụt lên cặp môi dầy đỏ mọng của vợ gã, cô gái mà gã đã tán tỉnh, cặp kè dẫn đi khách sạn suốt năm năm giời sau lần tới quán gội đầu matxa thư giãn.
Cô gái kém gã mười sáu tuổi đời, quê tận miền Tây xa xôi ra Bắc học nghề rồi trụ lại làm thuê cho tiệm.
Lúc đầu, gã chỉ định yêu đương qua lại theo kiểu đôi bên cùng vui , cùng có
lợi. Sau nghe bạn bè giục giã nhiều quá nghe nhức cả đầu, cha mẹ già cũng thường xuyên rên rỉ khi thấy con trai cứ lang bạt đêm ngày và bắt đầu đi ăn cưới con của đám bạn đồng niên.
– Mày lấy vợ đi con, chúng nó lên ông lên bà hết cả rồi mà mày cứ lì mặt ra thế à.
Mấy thằng bạn thân ra kèo thách đố.
-Mày mà cưới bọn tao bao rạp và dàn âm thanh. Bọn con gái có đứa nhăn nhở.
-Gọi mẹ vợ đi tôi gả con gái cho.
Cô bạn thân nhà mở tiệm váy cưới năm xưa gã dạy chụp ảnh thì treo thưởng.
-Ông mà cưới thì tôi tặng bộ com sờ lê đẹp nhất tiệm , khuyến mãi bộ ảnh cưới luôn.
Con Dịu làm bên dược thì nhăn răng. Có cần hỗ trợ Rôcket thì tôi tài trợ.
Ờ.
Cưới thì cưới thôi. Ông sợ chúng mày à .
Và rồi gã theo cô người yêu vào ra mắt ông bố vợ năm tám tuổi, bà mẹ vợ năm tư xuân thì ở mãi xứ xở miệt vườn xa xôi. Nơi những ngôi nhà còn bện lá dừa làm vách, nơi những bà mẹ đỏ rới vàng trên người nhưng vẫn vén quần lội trên đường đất đỏ ngập bùn. Bởi Người dân nơi đây quan niệm Ăn lắm chứ ở mấy mà làm nhà chi to.
Theo phong tục của xứ xở nàng, con gái đi lấy chồng nhà trai phải mang sính lễ tới trao gồm cây rưỡi vàng và năm mươi triệu tiền mặt (vàng lúc đó ba triệu một chỉ).

Gã tuy lấy vợ muộn , nhưng gia cảnh đâu có dư giả gì cho cam, nhà có sáu anh chị em đặt tên rất chi là vần điệu du dương. Nếu gọi cả sáu đứa cùng lúc sẽ tạo ra một bản nhạc êm ái
Sòn La Đô Son Mi Pha
Gã tên Đô, dưới gã còn thằng Son mới nhập kho ba niên về vì tội dùng đồ lên mây ngắm chị Hằng. Và gã Pha thất tình giận đời không yêu ai , quyết ở không cho gái nó thèm chơi. Bà chị tên Sòn lấy chồng xa, con gái lớn đã sắp có con , ông anh La và cô em Mi cũng đều lập gia đình và sống gần đó .
Bố mẹ gã tuổi cao sức yếu cũng chẳng có công ăn việc làm ngoài cái quán nước trước cửa nhà. Bao năm độc thân, gã hầu như phải nuôi cả bốn con người đang tập trung hiện hữu trong căn nhà mái bằng bốn gian hai thồi mà gã cùng bố mẹ xây lên cách đây hơn chục năm thì lấy đâu ra từng ấy tiền vàng và còn làm đám cưới, trang trí phòng ốc nữa đây.
Gã ra về mà lòng trĩu nặng. Xoay đâu bây giờ.
Nhìn cô gái xinh tươi đã theo gã mấy năm nay nước mắt chảy như sông mà gã thấy đau lòng quá đỗi. Gã bảo cô.
Em bàn lại với ba mẹ đi anh không có tưng ấy tiền đâu.
Cô sụt sịt khóc lóc trình bày với cha mẹ một hồi .
Cuối cùng chốt lại là gã vẫn phải có đủ một cây và ba mươi triệu tiền mặt.
Đâm lao thì phải theo lao , giờ biết phải làm sao khi hai con tim đôi trai gái đã đập cùng một nhịp, khi vũ khúc ái ân đã rộn ràng bao năm và nhất là nghe cô nức nở trên vai-
– Nghe anh bảo sẽ cưới nên tháng nay em không uống thuốc, lỡ đâu có bầu rồi thì em biết phải làm sao đây anh!!!
Bản tính lương thiện , và cũng có tình cảm với cô. Gã đành nhắm mắt chấp thuận. Và một đám cưới rầm rộ nhất cái thị trấn lúc bấy giờ diễn ra trong niềm hoan hỉ của bạn bè, xóm làng.

Sáng sớm hôm sau, bà Nhâm đập cửa phòng con dâu mới gọi ầm ỹ.
-Hương Hương ơi. Sao giờ này còn ngủ à, dậy ra dọn nốt bát đĩa còn trả cho người ta.
Hương , cô dâu vừa mới chân ướt chân ráo về nhà chồng tối hôm qua còn đang mệt lử vì cả ngày chạy ra chạy vào tiếp khách tận nửa đêm mới được lên giường đã giật nảy người khi nghe tiếng mẹ chồng đập cửa và gọi ầm ầm.
Cô quay sang chồng, Đô vẫn đang ngáy kho kho.
Cô uể oải ngồi dậy liếc nhìn giờ trong điện thoại. 6h đúng.
Má ơi. Giờ này mọi khi cô còn đang ngủ nướng, nhưng đấy là lúc cô còn độc thân, chứ từ hôm qua chính thức cô đã là gái có chồng, đã đi làm dâu, mà lại là làm dâu Bắc. Nơi những câu chuyện về Mộng chè tai ngược khó tính, gớm ghê đã nhan nhản trên khắp cõi mạng và cả những người khách nữ tới tiệm gội đầu matxa thư giãn vẫn than thở.
Cào vội mớ tóc đang lòa xòa, rồi túm ngược lên như cái đuôi ngựa cho gọn gàng. Hương chậm rãi bước ra.

– Dạ.mẹ gọi con ạ.
-Này. Có thứ con cái đâu ngủ đến trưa tặt ra thế hả.
-Mẹ ơi. Bây giờ mới sáu giờ thôi mà. Qua tiếp khách tụi con mệt quá à..
-Mệt . Thế mỗi mình chị mệt còn chúng tôi không mệt chắc, đây là nhà quê chứ không phải phố xá mà bảo ngủ đến tám giờ đâu, chị ra mà xem thiên hạ người ta ra đồng từ bốn năm giờ kia kìa.
Ô hay.

Hương cảm giác muốn nổi điên quá. Nhà chồng cô đâu có làm ruộng, công việc của chồng cô thì cũng chiều mới làm, sáng có cần thiết đâu. Huống hồ cô vừa mới cưới về, chân ướt chân ráo . Hai mươi nhăm cái tuổi đời ,cái tuổi mà người con gái đang độ chín muồi nhất, cô lại đi nhận lời lấy một gã trai gần bằng tuổi mẹ của mình. Gã hơn cô tận mười sáu tuổi chứ có ít đâu, chính gã đã dụ dỗ và cướp đi cái ngàn vàng từ lúc cô hai mươi tuổi tròn trong một lần gã mời cô đi ăn sau khi gội đầu mátxa thư dãn. Cô lúc đó vừa mới từ miền Tây xa xôi theo bạn ra Bắc học nghề gội đầu.
Gã tới tiệm vài lần sau đó ngỏ lời mời cô đi ăn khuya, uống nước, thấy gã cũng điển trai, lại chững chạc, mỗi lần ghé tiệm đều hào phóng chi nên cô cũng có chút cảm tình.
Vậy là hôm ấy, sau khi đi ăn và cùng gã uống vài lon bia, Hương thấy đầu hơi váng vất khó chịu, cô gục đầu vào vai gã , gã vòng tay ôm lưng cô rồi đưa tuột vào khách sạn. Nhận ra mình đang ở trong khách sạn, Hương đã định bỏ về nhưng chả hiểu ma đưa lối quỷ dẫn đường sao mà cô lặng ngắt đi theo gã lênphòng và trao tất cả những gì cô có cho gã.

Hôm sau, gã chở cô về và nói anh sẽ lo cho em đầy đủ.

Và đúng là từ hôm đó,cô ăn gì, ở đâu gã đều lo chu tất. Gã còn hào phóng mua điện thoại,xe máy và thường xuyên đưa cô đi chơi. Suốt năm năm trời bên nhau và một đám cưới hoàng tráng hơn những gì cô mơ ước đã diễn ra.
Hương ra sân, nơi chị chồng và cô em út đang soạn bát đĩa để trả cho nhà rạp.
-Dạ. Chào chị Hai, chào cô út.
-Ờ. Em dậy rồi đấy à. Đếm lại bát đĩa rồi lát người ta đến giao trả đúng số lượng đã ghi trong này mợ nhá.
– Tôi với Mi xong phải về đi làm luôn, nên mợ nhận đi.
-Dạ chị hai. Em hiểu rồi.
Hương liếc nhìn mảnh giấy chị cả Sòn đưa cho rồi lơ đãng đút vào túi áo pizama.
Lát sau nhà rạp tới thu đồ, họ báo thiếu mất năm cái bát tô to và chục cái bát cơm,bà Nhâm mẹ chồng Hương cau mày
Thiếu thì chị bỏ tiền ra mà đền, tôi không có tiền đâu.
Qua cưới xong,cỗ bàn rượu bia ngất ngây mệt lử. Đô đang đắm chìm trong giấc mộng nơi có cô vợ bé bỏng hiền dịu đang ngồi tư lự nhìn ra xa xa. Hình ảnh buồn buồn ấy là cảnh lần về ra mắt gã bắt gặp lúc Hương ra cây cầu tre vắt qua con kênh trước hiên nhà ngồi nhìn dòng nước lững lờ trôi và đám lục bình đang dập dềnh. Hương ngồi tựa lưng vào cây cột thả chân xuống dòng nước mắt nhìn vào vô định.
Là lúc gã nghe mẹ vợ tương lai ra giá cây rưỡi vàng và năm chục triệu tiền mặt, lúc đó gã đã buột miệng hay là thôi không cưới nữa, cứ thế này sống thôi
Hương nhìn gã người yêu rồi nước mắt ngân ngấn đôi bờ mi cong vút,cô khẽ khàng.
-Anh coi như là tiền báo hiếu ba má em vì em lấy chồng xa khi báo ốm đau, bệnh yếu em không có chăm nom săn sóc được.
Đô nhăn nhó.
-Hoàn cảnh nhà anh em cũng rõ rồi, một mình anh cáng đáng nuôi bốn cái miệng ăn, thằng báo đời mới đi trại anh cũng phaei lo lót mất khá tiền để cho nó cái án thấp nhất, rồi mẹ anh thương con quá ỗm ra phải đi viện bảo hiểm y tế không mua tiền viện phí phải chi cũng khá tiền. Giờ anh biết xoay vào đâu? Còn tiền phòng cưới, cỗ bàn rạp cưới anh phải tự lo chứ bố mẹ anh lấy đâu ra.
Nhìn cô gái đã bên mình suốt năm năm,gã không đành lòng bỏ của chạy lấy người.
Anh Đô, anh đưa tiền em trả tiền thuê bát đĩa.
Gã bị vợ lay, cắt cơn mộng mị choàng tỉnh
– Thì em bảo mẹ đưa, chứ anh còn tiền đâu. Không thì bóc tạm phong bì mừng cưới mà trả, túi phong bì trong tủ ấy.
Nghe chồng nói thế,,Hương vội tiến tới mở cánh tủ nơi góc phòng, chiếc túi da gã vẫn đeo đang nằm há cái miệng trống hoác nhìn cô.
Cô cầm chiếc túi nhòm vào bên trong.
– Anh Đô. Làm gì có cái phong bì nào đâu?

Nghe thấy vợ la giọng hốt hoảng, gã bật dậy, cơn say của những ly rượu mà gã dô dô tối qua tan biến

Gã nhìn vào chiếc túi trống không,gã chạy tới tủ giật cánh tủ mở toang nhing vào bên trong rồi đưa tay khoắng đi khoắng lại như cố tìm xem có gì còn xót lại trong đó không và gã ngã phịch xuống đất.
mất hết thật rồi. Gã gầm lên.

– Đm.thằsng khốfn kiếdfp. Mày to gan thật.