Lòng tốt không tốn gì – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn

Hôm nọ, tôi đang đi mua sắm tại siêu thị địa phương vào khoảng 6:30 tối thì một người đàn ông lớn tuổi rẽ vào lối đi bán mì ống và đặt tay lên vai tôi.

Tôi giật mình. Bản năng đầu tiên của tôi là nổi giận và yêu cầu ông ấy đừng chạm vào tôi. Nhưng rồi tôi nhận ra điều gì đó. Người đàn ông đang khóc. Ông ấy trông đau khổ và bối rối.

Đột nhiên, ông hỏi, “Cô có biết vợ tôi ở đâu không? Tôi đã tìm bà ấy mãi.”

Tôi nói rằng tôi không biết và gợi ý rằng ông có thể hỏi ở quầy lễ tân để được giúp tìm bà ấy. Tôi nghĩ có lẽ ông đã lạc bà ấy trong các lối đi. Ai mà chưa từng lạc người thân theo cách này, đúng không?

Tôi đã lầm.
Ông tiếp tục hỏi, “Vợ tôi đâu rồi? Bà ấy vừa ở đây mà.” Nước mắt trào lên trong mắt ông.

Tôi lại nói rằng tôi không chắc và ra hiệu để cùng ông đi đến quầy dịch vụ khách hàng, nơi họ có thể dùng loa thông báo để tìm bà ấy. Ông đồng ý.

Tại đó, nhân viên hỏi tên. Ông nhìn tôi với vẻ bối rối, như thể tôi có câu trả lời cho ông.

Người phụ nữ kia hơi đảo mắt và quay sang tôi. “Cô. Cô có TÊN không?”

Tôi giải thích rằng ông ấy là người lạ và tôi không có thông tin gì hơn cô ấy.

“Đây là trò đùa à?” cô ấy hỏi.

Đến lúc đó, tôi nhận ra rất rõ rằng người đàn ông này rất bối rối. Không phải bối rối thông thường, mà là kiểu bối rối của bệnh Alzheimer. Từng có ông nội mắc bệnh này, tôi hiểu quá rõ.

Tôi đưa ông đến khu ăn uống và chúng tôi ngồi xuống. Ông bắt đầu run rẩy và khóc thầm. “Tình yêu của tôi đâu rồi?” Tôi nắm tay ông và hỏi liệu ông có điện thoại di động không?

Trái tim tôi tan nát vì ông.

Ông nói không chắc..

Nên tôi hỏi liệu tôi có thể tìm trong túi ông không?

Ông đồng ý.

Tôi làm cẩn thận. Trong túi, tôi tìm thấy một chiếc điện thoại nắp gập nhỏ. Tôi xem qua danh bạ và tìm thấy một số có tên “Con gái Krissy.”

Tôi lập tức gọi cho cô ấy. Cô ấy trả lời ngay trong vài giây.

“Alo?” cô ấy nói, giọng đã nghe đầy lo lắng.

Tôi giải thích rằng tôi đang ở cùng một người đàn ông lớn tuổi mà tôi cho là cha cô ấy. Rằng chúng tôi đang ở siêu thị trên đường Lane và ông ấy rất đau khổ và hoảng loạn.

“Tôi đang đến,” cô ấy nói. “Cô có thể đảm bảo ông ấy không đi lang thang không?” Cô tiếp tục, “Cảm ơn, cảm ơn. Tôi đang đến.”

Trong khoảng hơn 20 phút, tôi ngồi với một người lạ đang khóc. Tôi nắm tay ông. Tôi lau nước mắt cho ông. Khi ông run lên, tôi đặt áo khoác của mình xuống đùi ông. Tôi cho ông những câu trả lời mà ông cần nghe vào lúc đó. Tôi giữ ông không đi lạc. Vì đó là điều ít nhất tôi có thể làm.

Đột nhiên, một phụ nữ trẻ cao ráo, khoảng 28 hoặc 29 tuổi, bước vào. Tóc đen dài và mắt xanh. Chúng tôi nhìn nhau và cô ấy vội chạy đến.

“Cảm ơn. CẢM ƠN,” cô ấy nói:

“Tôi chỉ rời đi một giờ thôi, và chuyện này xảy ra. Tôi biết mình không nên để ông một mình. Tôi RẤT xin lỗi.” Cô ấy giải thích rằng ông đôi khi bỏ đi và tìm vợ mình. Rằng ông đã mất bà ấy 13 năm trước, nhưng ông không bao giờ ngừng tìm kiếm.

Cô ấy giúp ông đứng dậy khỏi ghế và cảm ơn tôi lần nữa.

Trên đường ra ngoài, tôi nghe ông nói thêm một lần nữa, “Vợ tôi đâu rồi?”

Trái tim tôi đau nhói, nhưng tôi rất vui khi thấy ông được ở bên gia đình mình.

Tôi chia sẻ câu chuyện này không chỉ vì người đàn ông này đã chạm đến trái tim tôi, mà để nói điều này:

Phần lớn thế giới này là những người xa lạ với bạn. Tôi biết điều đó. Nhưng đừng quên rằng chúng ta cùng chia sẻ thế giới này, và trong đó, chúng ta có thể chia sẻ lòng tốt. Đó là điều duy nhất có thể giữ chúng ta tiếp tục. Nếu bạn thấy điều gì đó, hãy làm điều gì đó. Bạn không bao giờ biết tác động của mình có thể lớn đến đâu với cuộc đời người khác.

Tôi không quan tâm việc chiếc xe đẩy mua sắm mà tôi vô tình bỏ lại ở lối đi mì ống trong lúc hỗn loạn đã bị dỡ hàng và cất đi. Rằng tôi phải tìm lại mọi thứ. Tôi không quan tâm việc tôi ăn tối muộn hơn một chút tối đó. Rằng tôi về nhà và khóc nức nở trong bếp vì người đàn ông đáng thương, ngọt ngào này. Lòng tốt không tốn gì.

Nguồn: David Attenborough Fans

Ảnh st.minh họa.

Bài viết khác

Luôn có một góc nhìn tích cực – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc luôn nghĩ tích cực vạn đời bình an

Một bà mẹ tắm cho cậu con tɾαi suốt ngày nghịch bẩn với ánh mắt yêu tҺươпg. Một cô ôsin tắm cho đứα bé tɾαi suốt ngày nghịch bẩn với ánh mắt tức giận. Nhưng nếu cô chịu nhìn sự việc dưới một góc độ tích cực hơn, ɾằng chính đứα bé này đã mαng […]

Vì sαo người xưα thường nói: “Chα mẹ nghiêm khắc tu dưỡng Ьản thân, thường có con hiền tài”

Người xưα nói “Nhà có chα nghiêm, thường có con hiền tài”. Xem những câu chuyện dạy con củα cổ nhân mới thấy chữ “nghiêm” này không có ý xét nét, khắt khe. Chữ “nghiêm” này cũng không nên chỉ hiểu theo một chiều ᵭối với con, mà Ьản thân chα mẹ tɾước hết cần […]

Chữ “Cả” và “Cái” đều quá hαy – Câu chuyện giản dị mà ý nghĩα sâu sắc

Cô cháu con ông αnh tôi về Việt Nαm thăm giα đình, hỏi tôi: -Cô có cần gì ở Việt Nαm không…? -Có, muα cho Cô một đôi đũα Cả. -Cô à, bây giờ không có αi dùng đũα Cả xới cơm nữα, không biết con có tìm được không…? Ai cũng thổi cơm bằng […]