Bỏ vợ cũ vì nghĩ cô vô sinh, 6 năm sau tỷ phú ngã ngửa khi gặp lại cô đi xem diễn binh 30 tháng 4 cùng 2 đứa trẻ giống hệt mình
Sài Gòn, ngày 30 tháng 4. Đường phố rực rỡ cờ hoa, hàng ngàn người đổ về đại lộ Lê Duẩn để xem cuộc diễu binh trọng thể kỷ niệm ngày Giải phóng miềnNam– thống nhất đất nước. Giữa đám đông náo nhiệt ấy, một người đàn ông bước xuống từ chiếc Mercedes Maybach sang trọng, chỉnh lại cà vạt, kính râm đắt tiền phản chiếu ánh nắng gay gắt của buổi trưa tháng tư.
Đó là Trịnh Hoàng Long – một trong những tỷ phú trẻ tuổi nhất ViệtNam, nhà sáng lập chuỗi công nghệ sinh học V-Bio, nổi đình nổi đám không chỉ bởi tài sản kếch xù mà còn bởi cuộc sống đời tư kín tiếng sau cuộc ly hôn đình đám 6 năm trước. Cuộc hôn nhân tan vỡ với Lê Minh An, người vợ đầu từng được ca tụng là “hoa khôi ngành y”, khiến giới truyền thông dậy sóng một thời.
Sáu năm trước, khi Long còn đang loay hoay khởi nghiệp, Minh An luôn là người bên cạnh, âm thầm hỗ trợ và hy sinh. Nhưng sau ba năm kết hôn, cả hai vẫn chưa có con. Những buổi hẹn bác sĩ, những lần xét nghiệm liên tục như những mũi dao xoáy vào lòng tự trọng của một người đàn ông đang trên đỉnh cao tham vọng.
Kết quả xét nghiệm không rõ ràng, nhưng trong một lần nóng giận, Long mắng An là “cái cây khô”, “gánh nặng” ngáng đường sự nghiệp. An cắn răng chịu đựng, lặng lẽ dọn ra khỏi nhà sau lá đơn ly dị mà Long ký nhanh không chút do dự. Anh không nhìn lại, không một lời xin lỗi, vì trong đầu Long khi ấy, phụ nữ không sinh được con thì chẳng còn giá trị.
Chưa đầy một năm sau, Long thành công rực rỡ với phát minh sinh học đột phá, trở thành tỷ phú. Anh tái hôn với người mẫu trẻ kém 10 tuổi – Hoa – và sinh được một đứa con trai qua phương pháp thụ tinh nhân tạo.
Còn An, biến mất không một dấu vết.
Hôm đó, Long chỉ định đến dự lễ diễu binh rồi rời đi, nhưng như có ai xui khiến, anh dừng chân nơi hàng rào sát khán đài, nhìn dòng người đi qua trong bộ quân phục, lá cờ đỏ sao vàng tung bay trong nắng. Và rồi anh thấy cô.
Minh An.
Không lẫn vào đâu được. Dù mặc đồ giản dị, nhưng ánh mắt cô – ánh mắt từng là cả bầu trời của anh – vẫn sâu thẳm như xưa. Bên cạnh cô là hai đứa trẻ, khoảng năm, sáu tuổi, một trai một gái. Cả hai đứa đều có nét giống anh đến rợn người – đôi mắt sâu, sống mũi thẳng, và cả cái kiểu nhíu mày như đang suy nghĩ.
Tim Long như có ai bóp nghẹt. Anh đứng chết lặng, không thể rời mắt.
Cô bé hỏi:
– Mẹ ơi, sao chú đó cứ nhìn tụi con hoài vậy?
An xoay người, bắt gặp ánh mắt của Long. Cô sững lại một giây, rồi kéo hai đứa trẻ đi như chạy trốn.
Long không thể để mất dấu. Anh gọi trợ lý:
– Tìm cho tôi cô ấy. Dùng mọi cách.
Ba ngày sau, Long đứng trước một ngôi nhà nhỏ ở Thủ Đức. Căn nhà tuy cũ kỹ nhưng ngăn nắp và đầy sức sống. Anh hồi hộp nhấn chuông. Cửa mở, Minh An đứng đó, đôi mắt lạnh lùng.
– Tôi không nghĩ anh sẽ đến. – cô nói, giọng không một cảm xúc.
– Hai đứa trẻ… là con tôi?
– Phải. – cô đáp ngay, không cần suy nghĩ. – Anh muốn xét nghiệm ADN không?
Long nghẹn lời.
– Tại sao em không nói gì?
– Vì khi đó, anh không cần con. Anh cần một người sinh sản được, không phải một người đồng hành. – Giọng An sắc như dao. – Tôi đã định phá thai. Nhưng rồi tôi không nỡ.
Long sụp xuống ghế. Cảm giác tội lỗi, mất mát và kinh hoàng xé nát lòng anh. Cả đời anh tự hào là người tính toán chính xác, không để cảm xúc chi phối, vậy mà quyết định ngu xuẩn nhất đời lại xuất phát từ cái tôi đàn ông độc đoán.
– Em có cần gì không? Tiền? Nhà? Xe? Anh có thể lo cho mẹ con em…
– Tôi cần sự tôn trọng, thứ mà anh đã không thể cho tôi 6 năm trước. – An nói, rồi dịu giọng – Bây giờ, tôi chỉ mong hai con tôi lớn lên bình thường. Anh không cần chen vào.
– Nhưng chúng là con tôi! – Long đứng bật dậy.
– Anh chỉ là người góp gen, không phải người làm cha.
Câu nói đó giáng vào Long như búa bổ. Anh về nhà, nhìn đứa con với Hoa – cậu bé có mọi điều kiện vật chất nhưng luôn lặng lẽ, ít nói và lạnh nhạt. Không như hai đứa trẻ anh vừa gặp – ánh mắt chúng sáng, tiếng cười giòn tan, một phần hồn của anh đang sống trong hình hài khác.
Long bắt đầu đến trường mẫu giáo của hai đứa trẻ, âm thầm theo dõi từ xa. Anh thuê người dạy thêm, hỗ trợ học phí, gửi quà nhưng luôn ẩn danh. Một lần, thằng bé bị ngã, Long băng qua đường, bế nó lên, và đứa trẻ – không biết anh là ai – tựa đầu vào ngực anh, gọi “chú” mà như “ba”.
Tim anh đau nhói.
Nhưng Minh An không mềm lòng. Cô để anh lại ngoài ranh giới cuộc sống của mẹ con cô. Cô không thù hận, nhưng cũng không tha thứ.
Một ngày, thằng bé bệnh nặng phải nhập viện. Bác sĩ yêu cầu người thân truyền máu gấp. Long nghe tin, phóng như bay đến. Anh hiến máu, ở lại suốt đêm, không rời giường bệnh.
Khi thằng bé tỉnh dậy, nó nhìn Long, khẽ gọi:
– Ba…
Minh An quay đi. Cô khóc.
Tin tức về “cặp song sinh bí ẩn” của Trịnh Hoàng Long bắt đầu rò rỉ ra ngoài. Cổ phiếu công ty dao động. Báo chí đặt câu hỏi về cuộc hôn nhân hiện tại của anh. Hoa – vợ anh – nổi điên, đòi ly dị, mang con ra nước ngoài. Long không giữ. Anh mệt mỏi với những gì giả tạo. Anh muốn được làm cha thật sự, không phải kẻ cung cấp tinh trùng.
Anh tổ chức họp báo, thừa nhận hai đứa trẻ là con ruột, xin lỗi Minh An trước toàn thể truyền thông.
Minh An không xuất hiện. Nhưng sau buổi họp báo, cô nhắn một dòng:
“Trẻ con không cần ánh hào quang. Chúng cần một người cha có mặt khi cần, không phải một cái bóng vĩ đại đứng từ xa.”
Năm ấy, Long rút khỏi vị trí CEO. Anh bán phần lớn cổ phần, thành lập quỹ học bổng mang tên hai con. Anh xin làm giáo viên STEM bán thời gian tại chính trường tiểu học mà hai đứa đang học.
Minh An, sau một thời gian quan sát, dần để anh tiếp cận bọn trẻ nhiều hơn. Những buổi dã ngoại, những lần đón con đi học, những đêm kể chuyện cổ tích… Long dần trở thành “ba” đúng nghĩa.
Một chiều muộn, khi cả ba bố con đang chơi ngoài sân, An bước ra, nhìn cảnh tượng đó, khẽ nói:
– Anh đã thay đổi.
– Vì em và con. – Long nhìn cô – Có thể… anh không xứng đáng làm chồng em một lần nữa. Nhưng nếu được… anh muốn làm người bạn đời của em – người đi cùng, không đi trước, không đứng sau.
An im lặng. Rồi cô nắm tay anh. Nhẹ. Nhưng chắc.
Ngày 30 tháng 4 năm sau, giữa hàng ngàn người xem diễu binh, một gia đình bốn người nắm tay nhau giữa phố. Không phải đại gia đình giàu có, không có hào quang lấp lánh, nhưng ánh mắt họ rực sáng hạnh phúc.
Cuộc đời có thể bắt đầu lại. Nếu con người ta biết nhận sai, biết sửa chữa, và biết yêu thương đúng cách.
TDS – Sưu tầm
Ảnh chỉ để minh họa