Tủi phận 34

Tác giả : Lương Thị Bé

Chị Dung chẳng muốn trả lời cô chủ ngông nghênh nên cứ lặng lẽ đi làm những công việc lặt vặt của mình.

Linh Đan từng mang bầu nên nhìn chị Dung rất khỏe khi ҳάch cái xô nước ra để lau dọn bếp. Cô gáι suy nghĩ.

Bầu bì gì mà khỏe như trâu vậy ư? Thấy con nhỏ kia bửa giờ rũ như sợi bún thì nó giống người mang bầu hơn? Hứ các người đừng hòng qua mặt tui. Linh Đan này không dễ lừa đâu nhé!

Cô ả ngồi trầm tư suy nghĩ với ánh mắt đầy giang manh.

-Hãy đợi đấy…đây sẽ Ьάσ ϮҺù.

***

Vy từ nhà vệ sinh mệt mỏi vì nôn không được gì mà lòng ռ.ɠ-ự.ɕ cứ nằng nặng lại khó chịu ở cổ, cô bước ra lấy nước ép thơm uống cho đỡ. Cô uống thấy dễ chịu hơn nên uống hết cốc nước.

Vy và chị Dung giúp việc tiếp tục nói chuyện về cái thai, Vy hỏi.

– Chị có chắc là em có bầu không?

– Chị chắc chắn là vậy? Tại con nhỏ Linh Đan nó nói có que thử trong nhà vệ sinh mà que thử thai đó của em đúng không?

– Em không biết. Không phải của em.

– Vậy lát nữa chị mua về thử lại coi. Mà chắc là em có rồi. Chị nhìn là chị biết. Hồi con nhỏ Linh Đan nó có bầu cái gì nó cũng chê có mùi, biểu hiện y chang em.

Vy ngồi nhớ tới Tấn, cô bất giác nói thành lời.

– Vậy là con anh Tấn. Mình có con rồi sao?

Chị giúp việc nghe Vy nói, cô đáp.

– Trời ơi! Vậy em có thai với Tấn. Chị e..mẹ em không chấp nhận.

– Anh ấy sắp li dị vợ rồi. Không lẽ em như thế này.

Giờ đây cô đã có con thì nghĩ thế nào rồi mẹ cô cũng tác hợp vơi Tấn để đứa bé trong bụng có cha.

***

Tấn từ ngày bị thương ở bụng vẫn còn chưa lành hẳn vết thương nên anh chỉ quanh quẩn ở nhà, anh không làm ra tiền mà số tiền của bà Uyên trợ giúp cũng đã cạn kiệt, Tấn buồn vì giờ đây đôi vai gầy của mẹ anh già nua lại gồng gánh, cố gắng kiếm ít tiền để có đồng ra đồng vào trang trãi cuộc sống.

Anh ngồi mở điện thoại ra nhìn hình Vy, anh nhớ đến cô nhưng lại không dám mơ tưởng đến vì nghĩ mình và Vy có một khoảng cách rất lớn.

Anh mong cô sẽ hạnh phúc bên ai đó. Nếu có còn tình cảm với anh thì em hãy quên anh đi, anh đã có lỗi với em, nhưng giờ đây anh muốn chuộc Ϯộι cũng không thể.

Lời xin lỗi của anh cũng không thể thay đổi được gì nhưng tận đáy lòng anh hối hận vô cùng.

Vy à! Chắc em giận anh lắm phải không? Anh ước gì lúc đó anh không làm tổn hại đến em. Giá như anh tỉnh táo hơn thì giờ đây em không phải mất đi điều đáng tiếc. khoảng thời gian chúng ta bên nhau không quá lâu nhưng cũng để lại trong anh nhiều kỷ niệm.

Tấn đau buồn, bỗng cuộc gọi từ Vy gọi đến. Anh nhìn vào màn hình thấy tên Vy hiện lên. Anh vui lắm!Nhưng Tấn đã nghĩ lại anh nén đi cảm xúc nhớ thương và không nhất máy.

Vy gọi liên tục, anh cũng đành lòng phải nghe máy và lên tiếng.

– Em gọi anh có gì không em?

– Em muốn nói chuyện với anh.

– Em nói chuyện gì?

– Chuyện riêng của anh và em.

Tấn lặng im vài giây, rồi anh mới có thể cất lời.

– Em hãy quên anh đi. Anh xin lỗi.

Vy im lặng rồi anh nghe tiếng cô khóc, anh nghe mà cảm thấy đau lòng.

– Hãy tha thứ cho anh và sống tốt.

– Không, em không tha thứ cho anh, tại sao anh không chịu trách nhiệm hả?

Vy ngắt máy. Nỗi lòng của Tấn thật buồn. Anh nói mà cô không thể nghe thấy.

– Anh không thể nào lấy em được Vy à. Gia cảnh của anh chẳng còn gì. Anh không mang lại cuộc sống êm đẹp cho em.

Tấn không hề biết Vy đã có mang trong bụng đứa con của anh.

Tấn chỉ biết ôm nỗi buồn ʇ⚡︎ự trách mình trong hối lỗi tận cùng. Ai đã từng trãi qua cuộc tình chia cắt mới cảm nhận được đau thương khi trong tιм vẫn còn nhiều nhung nhớ.

***

6h tối, trong bửa cơm, bà Uyên không thấy có mặt Vy nên bảo.

– Dung, vào gọi Vy ra ăn cơm.

Linh Đan ngồi mở miệng chế giễu.

– Vy nay bỏ ăn rồi má ơi! Có thai rồi đó.

Cả nhà sững sờ nhìn Linh Đan, ông Mạnh hỏi.

– Con nói ai có thai. Vy á?

– Chứ gì nữa. Có người mang thai hoang về đây mà ba không biết gì sao?

Bà Nội hỏi.

– Sao cháu biết hả Linh Đan? Nội có nghe ai nói gì đâu?

– Nội để mà coi rồi nội sẽ thấy.

Bà Uyên biết không thể giấu nên ngồi im lặng nãy giờ. Ông Mạnh nhìn vợ nghi ngờ vì biết nếu sai sự thật thì bà sẽ mở lời bênh vực rồi. Ông ngồi im lặng để chờ hỏi sau. Chị Dung bước ra bảo.

– Bé Vy nó nói không muốn ăn.

Bà Uyên lên tiếng.

– Thôi cả nhà ăn cơm đi.

Bửa cơm căng thẳng diễn ra không ai nói lời nào. Bà Uyên nhắc nhở Linh Đan.

– Con ăn nhanh rồi lên phòng với thằng bé, để thằng nhỏ một mình tгêภ đó mà ngồi không lẹ lên.

Linh Đan cau có.

– Tại má không thuê người về trông coi giúp con.

– Không thuê gì cả, ʇ⚡︎ự chăm cho quen đi. Ỷ lại là không tốt.

Linh Đan ngồi cong quẹo người nhăn nhó kêu lên.

– Má…Bộ má hết thương con rồi hả?

– Không phải là hết, mà má muốn tập cho con tính ʇ⚡︎ự lập để chuẩn bị về nhà chồng trong ít hôm nữa thôi.

– Chưa gì má đuổi con về bển rồi hả?

Ai cũng ăn xong và rời khỏi bàn ăn, còn mỗi Linh Đan, bà Uyên thấy bực bội Linh Đan ngồi õng a, õng ẹo nên bảo.

– Dung, tới dọn hết tгêภ bàn cho cô. Dọn luôn phần Linh Đan luôn đi.

Ngồi nhìn chị Dung dọn dẹp tất thảy mọi thứ thức ăn, cả chén cơm còn dang dở, Linh Đan đứng dậy nhăn nhó ánh mắt lườm lượm rồi giẫm chân thật mạnh đi lên lầu. Vừa đi, cô ả vừa bực dọc. Má đúng là hết thương mình rồi kể từ ngày con nhỏ kia xuất hiện. Mọi chuyện là như thế nào đây? Tại sao má lại yêu thương chìu chuộng nó hết mực, còn mình chẳng khác nào là con nuôi. Sự thay đổi quá rõ, phải chăng nó đích thực chung dòng ɱ.áύ với ba và má hay sao? Nếu vậy thì mình là ai? Rõ ràng từ bé đến giờ ba má luôn thương yêu mình hết mực thì không thể nào mình là con nuôi được? Thật khó hiểu.

Sự nghi ngờ càng lớn khi thái độ đối xử có phần tệ của mẹ đối với mình làm Linh Đan đặt nhiều dấu chấm hỏi trong đầu nhưng không biết đâu là sự thật . Một sự che đậy kín đáo bí ẩn này sẽ có ngày phanh phui không?

***

8h tối. Bà Uyên bước vào phòng Vy, bà mang yến chưng hạt sen cho Vy bồi bổ.

– Con ráng uống vào nhé! Cho mau khỏe.

Vy ngồi dậy.

– Má! Má nói cho con biết đi má. Có phải má biết con có thai không má.

Bà Uyên ngạc nhiên nhìn Vy.

– Con đã biết mình có thai rồi sao?

– Con biết, chị Dung cũng biết.

Bà Uyên bần thần nghĩ ngợi. Vậy là ai cũng biết hết, Linh Đan khi nãy đã nói hết rồi. Vậy mình không giấu gì nữa. Nhưng không thể cho con bé đi gặp Tấn được. Bằng mọi giá mình phải ngăn chuyện này. Bà Uyên lại nhìn con khuyên bảo.

– Má nói này, con hãy từ bỏ Tấn đi nha. Tấn và con sẽ không bền lâu được.

– Má…Con mang con của ảnh mà má cấm con thì má định để đời con không có chồng hay sao?

– Má biết điều đó là khó để con chấp nhận, nhưng con nghĩ mà xem, vì má thương con nên má sợ con khổ. Tấn, cậu ta пghιệп ngập, lại có vợ có con rồi.

Mà con về đấy thì chẳng khác gì làm vợ bé người ta, nếu cậu ta li dị thì trong tay cậu ta có được gì mà nuôi con. Thân cậu ấy còn lo chưa xong thì không thể lo được cho con được. Má thương con, má cho tiền con nhưng không thể cho suốt đời được, chỉ có chồng là chỗ dựa thôi con à. Con hiểu cho má.

Vy nước mắt đã tuôn ʇ⚡︎ự khi nào, ánh mắt lấp đầy nỗi đau, cô lắc đầu liên tục phản đối.

– Không…con không thể nào. Con của con sẽ bơ vơ vì không có cha. Con yêu anh Tấn, con chấp nhận tất cả, dù cực khổ đến đâu. Má đừng bắt ép con.

Bà Uyên đau từng đoạn ruột, bà không muốn thấy con đau khổ mà ảnh hưởng sức khỏe tâm lý nên nói giã vờ để xoa dịu bớt bi thương mà Vy phải chịu. Bà biết tính cách Vy ngang bướng, cấm cản thế nào cũng không được.

– Thôi má sẽ chấp nhận, nhưng chờ thời gian nữa nhé.

– Bao lâu con cũng chờ.

Bà Uyên đang tính kế hoạch rằng bà sẽ ngăn cách con mình bằng một cách khác mà Vy sẽ phải chấp nhận và đau buồn cũng sẽ nguôi ngoai theo thời gian.

Bài viết khác

Lá thư con gáι gửi bố mẹ trước ngày ly hôn: “Ngày mαi, có ρhải con là trẻ mồ côi ?” – Chuyện xúc động đáng để suy ngẫm

Một căρ vợ chồng quyết định ly hôn sαu 10 năm chung sống. Họ đã thường xuyên cãi vã nhαu trong nhiều năm quα, không chịu đựng nổi, cả hαi quyết định giải thoát cho nhαu để đi tìm hạnh ρhúc riêng. Điều duy nhất khiên cả hαi còn níu giữ nhαu suốt 10 năm […]

Lòng người đổi thay, thói đời bạc bẽo – Vậy tại sao chúng ta phải chọn cách sống lương thiện

Cô gái người Mỹ Liz Woodward là nhân viên một cửa hàng thức ăn nhanh phục vụ 24/24h tại New Jersey. Vào 4 giờ sáng mỗi ngày, trong lúc hầu hết mọi người vẫn còn đang say giấc, thì Liz vẫn phải kìm nén sự buồn ngủ để làm việc. Một ngày nọ, khi trời […]

Sự huyền diệu Từ câu chuyện có thật.

Buổi chiều tối mùa đông băng giá, bên ngoài tuyết phủ trắng xóa lấp lánh dưới ánh trăng rằm cuối năm, Quân đem vài thanh củi đến bên lò sưởi đốt lên sưởi ấm căn phòng. Mùi gỗ thông thơm thoang thoảng dễ chịu… Như thường lệ,sau khi dùng cơm chiều anh thường đem máy […]