Tủi phận 31
Tác giả : Lương Thị Bé
Ba ngày sau, buổi sáng bà Uyên có cuộc gọi từ con gáι nuôi.
– A lô. Má nghe đây? Sao, hôm nay xuất viện phải không?
– Dạ. Xế chiều má vô Ьệпh viện đón con về nha má. Chồng con mắc bận rồi không đưa về được.
Bà Uyên hay tin chiều nay Linh Đan về đây ở cữ vì mới sinh xong, bà biết rõ tính con được nuông chiều từ nhỏ nên có phần ngang ngược và sẽ không thể chấp nhận mình là con nuôi. Bà Uyên kêu gọi cả nhà lại bàn chuyện.
– Con bé Linh Đan cả nhà ai cũng biết nó không phải con đẻ của nhà này. Nhưng vì nó mới sinh xong nên tôi muốn cả nhà mình đừng cho nó biết. Trước mắt thì cứ nói Vy và con bé ấy sinh đôi với nhau nhé!
Ai cũng gật đầu đồng ý.
Bà Uyên nhắc luôn chị Dung.
4 giờ chiều, mẹ con Linh Đan và bà Uyên từ Ьệпh viện về. chị giúp việc chạy ra dìu dắt cô con gáι nuôi của bà Uyên bước vào, còn bà Uyên bế đứa trẻ sơ sinh. Vừa bước vào trong Linh Đan giáp mặt với Vy đang ngồi ghế sofa cùng đứa trẻ, cô liền hỏi chị Dung.
– Ai đây?
Chị Dung đáp.
– Ừ thì…cũng chị em với em đó.
Linh Đan ngồi xuống ghế sofa tròn xoe mắt nhìn qua cô gáι lạ rồi hỏi mẹ.
– Má…ai vậy má?
Bà Uyên cười bảo.
– Đây là Vy, là đứa con thất lạc của má lâu lắm rồi. Con cứ hiểu nôm na là hồi má đẻ sinh đôi con với Vy, rồi Vy bị người ta ๒.ắ.t ς-.ó.ς nên…con không biết.
Linh Đan nhắm nghiền mắt lắc đầu.
– Con không hiểu gì hết. Hồi bé giờ con có nghe má nhắc tới đâu chứ.
– Thì chuyện buồn má không nhắc.
Linh Đang bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng. Vy thấy ái ngại, vì những lời của cô gáι cùng trang lứa kia, bà Uyên thấy Vy buồn nên đặt tay lên vai Vy nhẹ nhàng thay lời an ủi cô con gáι của bà.
Bà Uyên ôm đứa trẻ sơ sinh vào lòng rồi bảo.
– Con mới sinh con nên má bố trí cho con cái phòng dưới đó, bây giờ má bế cháu vào phòng cho con nghen.
Linh Đan vùng vằng nhăn nhó.
– Má…Con không thể ở cái phòng cạnh nhà vệ sinh đâu. Chứ cái phòng tгêภ lầu của con thì sao hả má?
– Phòng đó Vy đang ở rồi. Con mới sinh thì lên lầu làm gì cho khổ.
– Con không biết đâu, ʇ⚡︎ự dưng cái phòng của con thì cho người lạ ở là sao? Con lên lầu đây.
Linh Đan bước thẳng lên tгêภ lầu vào căn phòng cũ mà trước khi lấy chồng vẫn ở đó. Cô bước vào thấy quần áo lạ, đồ dùng lạ là biết ngay của Vy, cô gáι mà mẹ cô cho là chị em song sinh. Linh Đan nhăn nhó tóm lấy mớ quần áo quăng xuống nền nhà rồi bước ra kêu.
– Chị Dung chị lên gom dùm tui cái mớ này ra coi.
Bà Uyên đưa đứa trẻ cho Dung bế, bà tức giận bước lên.
– Má nói con ở dưới là con phải ở dưới, không được cãi nghe không hả? Ai cho con cái quyền gom đồ người khác quăng ra vậy hả Đan?
Linh Đan đứng liếc mắt nhìn mẹ.
– Nhưng cái phòng trước giờ là của con mà. Má…
– Con đã có chồng rồi, hôm nay con về ở tạm thôi, hết ở cữ là con cũng về bên ấy. Đi xuống dưới.
Linh Đan mặc dù sinh mổ, bụng dạ còn đau nhưng tính ngang tàng hỗn xược mà không hề nhẹ nhàng gì cả. Vì ức mà giẫm chân đi xuống dưới kêu la om xòm. Bà cụ nghe ồn ào, từ phòng bà bước ra hỏi.
– Gì vậy cháu? Sinh đẻ mới về à cháu?
Linh Đan biết bà hay cưng chìu nên bước lại nắm tay bà nũng nịu mách.
– Nội…Tự dưng má đuổi cháu xuống dưới, cho người dưng chiếm đoạt phòng cháu rồi. Nội lấy lại công bằng cho Linh Đan nha nội.
– Thôi. Không được đâu cháu à. Nội có ý này, nội sẽ đổi phòng cho cháu, chịu chưa?
Linh Đan lắc đầu.
– Không được. Linh Đan hổng chịu phòng bà.
– Chứ sao không được.
– Phòng nội cũng ở dưới lầu thôi. Cháu thích ở tгêภ cơ.
Vy ngồi nghe hết mọi chuyện nên cũng ngại ngùng vì chuyện tranh giành cái phòng. Vy bảo mẹ.
– Má. Hay để con ở phòng dưới cũng được. Ở tгêภ dưới gì chẳng có sao đâu má.
– Ừ, thôi con ở dưới đi nhé! Linh Đan nó ở cũng 1.2 tháng rồi cũng đi về nhà chồng à con.
– Dạ, con hiểu mà.
Linh Đan nghe thấy liền vênh vang lên dọng.
– Thấy chưa? Người ta đòi xuống dưới thì má cho xuống đi.
– Cái con nhỏ này, đi lên đây.
Bà Uyên cùng Linh Đan và chị Dung bế đứa bé bước lên lầu vào phòng, đứa trẻ khóc oe oe lên. Bà Uyên nhìn quần áo của Vy nằm ngổn ngang bực trong bụng nhưng cố nén lại rồi bảo.
– Dung, thu gom dọn dẹp giúp cô đi. Bỏ đứa bé ℓêп gιườпg đi.
– Dạ.
Bà Uyên xuống dưới cùng người hiups việc để sửa sang phòng cho Vy.
Linh Đan ngồi đưa mắt liếc ngang liếc dọc, chân đá đạp vào kệ tủ, mặc cho con khóc đòi sữa. Linh Đan lầm bầm.
– Con nhỏ đó là ai chứ? Chị em song sinh gì chẳng thấy giống tẹo nào. Đúng là lừa đảo.
Buổi tối, cả nhà chuẩn bị ăn cơm, bà Uyên thấy Linh Đan từ tгêภ cầu thang đi xuống ngồi phịch lên ghế sofa, mặt nhăn nhó. Bà Uyên hỏi.
– Con ở đây rồi ai trông thằng bé? Sao không ở tгêภ phòng đi, ở cữ cái gì mà leo xuống đây ngồi hả?
– Má… Con đau đầu với tiếng khóc của nó quá rồi. Má thuê người về chăm cho con đi má. Con còn phải xuống ăn uống nữa chứ, bắt con tгêภ đó hoài.
Bà Uyên thở dài ngao ngán tận cổ mà phải ráng nhịn.
– Thôi giờ chuẩn bị ăn cơm, con xuống ăn cơm đi, để má trông con giúp cho.
Linh Đan bước xuống bàn ăn, ánh mắt đầu tiên là liếc nhìn Vy một cú rồi mới ngồi xuống bàn. Ông Mạnh bảo.
– Đan, con ăn nhiều vào cho có sữa cho con nè!
Linh Đan ngồi gấp thức ăn bần thần, vẻ chán nản không muốn ăn, cứ đưa mắt nhìn mọi người lo lắng cho Vy rồi ngồi lầm bầm. Ông Mạnh nhìn thấy hỏi.
-Thức ăn không ngon hay sao mà ba thấy con dựng đũa không muốn ăn vậy hả?
Linh Đan không trả lời, cô ngồi chống càm bảo chị giúp việc.
– Chị Dung, tôi muốn uống nước ép trái cây.
Bà nội của Linh Đan nghe thấy yêu cầu của cô cháu gáι liền ngăn.
– Cháu mới sinh, còn cho con bú không được uống đồ chua đâu.
– Nhưng cháu thích uống, mắc gì mà không được hả nội.
Ông Mạnh thấy vậy chen ngang.
– Bà con nói đúng, con phải nghe lời bà, con ăn xong thì rửa tay lên phòng cho má xuống ăn cơm. Nghe không hả?
– Nhưng con muốn uống nước trái cây.
Ông Mạnh quát to.
– Có nghe không hả? Nãy giờ ba nói sao con cứ cãi là sao? Đi ngay đi.
Linh Đan sợ hãï, liếc mắt nhìn không dám cãi vì ông Mạnh đang bực, rồi cô đứng dậy đi rửa tay rồi đi lên nhà tгêภ và lên phòng. Vừa lên, cô ả vừa nhăn nhó, bực dọc rõ thấy, vừa đi vào, vừa kêu than.
– Chán thấy mồ…uống chút nước sinh tố mà cũng cấm.
– Con mới sinh mà sao không kiêng gì hết vậy? Ăn học không lo, giờ có chồng có con thì kêu ca đủ thứ. Thôi, má đi xuống ăn cơm.
Bà Uyên bước xuống ngồi vào bàn ăn cơm. Ông Mạnh nhìn thức ăn tгêภ bàn rồi bảo.
– Mai, tới bửa thì em cứ ngồi ăn đi, đừng có nuông chiều con bé quá mức như vậy. Tôi chịu hết nổi rồi.
– Dạ, nhưng cũng tại nó mới sinh đẻ, thôi anh ráng 1 tháng đi, tôi kêu chồng nó qua đón về bển cho rồi.
Vy ʇ⚡︎ự thấy mình trống trãi trong căn nhà này. Dường như mọi chuyện thay đổi quá đột ngột làm Vy không kịp thích ứng? Hay do một phần có sự góp mặt của một cô gáι ương bướng kia? Vy hơi buồn, bởi không khí trong gia đình trở nên nặng nề hơn. Tiếng vui cười tắt hẳn kể từ lúc Linh Đan xuất hiện.
Lát sau, bà Uyên cầm điện thoại bà vào phòng Vy kêu cửa.
– Vy, mở cửa cho má.
Vy bước ra mở cửa.
– Dạ, có gì không má?
Mẹ cậu Tấn muốn nói chuyện với con, hình như muốn gặp cháu nội bà. Số điện thoại bà ấy đây, con lấy số gọi đi.
Vy bấm số vào điện thoại.
Bà Uyên nhìn con gáι hiền lành bao nhiêu thì Linh Đan ngỗ nghịch bấy nhiêu. Bà không biết đỗ lỗi do đâu mà ra thế, bà thấy mệt mỏi vì phải nhịn đứa con không phải là con mình. Bà Uyên lại nhìn Vy cười rồi khuyên.
– Con cứ vui vẻ, ai làm gì mặc ai. Đừng có buồn nha Vy. Thôi má đi ngủ.
– Dạ. không sao mà má.
Bà Uyên bước ra khỏi phòng và cάпh cửa khép lại. Vy nằm gọi điện vào số mẹ Tấn. Nghe giọng Tấn
– A lô…Ai vậy?
– Em, Vy đó anh. Bửa giờ em không có số anh, không biết anh thế nào.
– Anh khỏe nhiều rồi. Vài ngày nữa anh xuất viện về nhà rồi chờ tái khám thôi em. Con bé bửa giờ có khóc không em?
– Có em nên bé không khóc, anh khỏe em mừng rồi.
Vy nói chuyện với Tấn một lúc rồi cũng tắt điện thoại. Tự dưng Vy nhìn mấy bộ quần áo Tấn mua cho thấy nhớ những ngày đầu mới quen nhau, lại nhớ kỷ niệm lúc Tấn bị người ta ᵭάпҺ. Cô nhớ đến chuyện Tấn ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς cô. Giờ Vy không còn giận nữa, cô đã bỏ qua lỗi lầm của anh. Người đã cho Vy nhiều niềm vui lẫn nỗi buồn, vẫn luôn tốt với cô, anh không có tiền nhiều tiền nhưng vẫn dành cho cô những món ngon. Anh cũng ông đủ sức khỏe nhưng sẵn sàng cố gắng vì cô.
Rồi mai này, anh sẽ về quê, cô sẽ không gặp anh nữa, mỗi người một nơi. Những gì mà hai người ở bên nhau giờ chỉ là kỷ niệm. Tự dưng Vy thấy nhớ Tấn, cô thấy trống vắng trong lòng.