Giọt lệ cuối cùng 23

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

CHƯƠNG 23

Đang ρhâп vân không biết phải làm sao? thì bỗng cô nhận được tin nhắn của bác Minh, hỏi cô có muốn cho mẹ nhìn thấy Ba và cô Ngọc lúc này không? Lúc đầu Thu Hoài sợ mẹ buồn nên không đồng ý. Sau cô hiểu trước sau mẹ cũng cần biết và cô cũng muốn xem mẹ sẽ xử lý như thế nào khi tận mắt chứng kiến cảnh này? Hơn nữa cô cũng muốn Ba hiểu rằng không có việc gì mà có thể giấu được mãi. Sau sự việc ngày hôm nay thì mẹ sẽ như thế nào? Miệng mẹ nói sẽ ly hôn vì hết yêu Ba. Vậy qua lần này cũng xem như một bài Test để biết rằng mẹ còn tình cảm với Ba không? Nếu mẹ còn tình cảm với Ba thì mẹ sẽ mất bình tĩnh hoặc đau khổ. Và có thể là giận dữ khi tận mắt chứng kiến cảnh Ba bên người phụ nữ khác. Chính vì thế nên cô đồng ý với bác Minh:

– Dạ, cháu đồng ý…

Ông Minh bày kế cho cô gáι sau khi đã quan sát:

– Cháu rủ mẹ đi toilet nhưng cố ý đi qua bàn Ba con ngồi rồi chỉ cho mẹ con nhìn thấy. Xem mẹ sẽ phản ứng như thế nào?

– Dạ Bác…

Trả lời Bác Minh mà chính Thu Hoài cũng không hiểu tại sao mình lại mạnh mẽ như thế? Cô lại bàn ghé tai mẹ nói nhỏ:

– Con đi toilet, mẹ có đi không?

Bà Dung trả lời:

– Có, cho mẹ đi với…

Thu Hoài nói với bạn trai:

– Em với mẹ đi một chút xíu, anh ngồi chờ nhé….

Tuy cô không nói rõ là đi đâu, nhưng ánh mắt và tay đã chỉ về phía bàn ông Chánh ngồi thì Hoàng Dũng đã hiểu ý. Sau khi hai mẹ con vừa đi khỏi thì anh cũng đứng dậy nói với bà Hòa:

– Cháu đi toilet…

Bà Hòa đang mải nói chuyện điện thoại nên có lẽ cũng không để ý nên không trả lời. Hoàng Dũng nhanh chóng di chuyển về một bàn trống phía sau ông Chánh đang ngồi. Lúc đó thì Thu Hoài và bà Dung cũng vừa đi ngang qua. Thu Hoài cứ cố gắng nói chuyện để bà Dung chú ý, nhưng bà Dung lại mải nhìn về phía bên kia, nơi có hồ cá cảnh và không ngớt lời khen đẹp, nên không để ý đến phía ông Chánh ngồi. Hình như đã phát hiện ra vợ con nên ông ta có phần mất bình tĩnh. Ngay lúc đó, không chờ ông ta có thời gian để đối phó. Hoàng Dũng vội đi ngang cố ý vấp vào chân ghế mà cô Ngọc đang ngồi nên té ngã xuống đất. Đồng thời tay anh túm lấy chân bàn kéo mạnh, làm ly chén tгêภ bàn mà hai người vừa ăn xong đổ xuống. Cô Ngọc hét lên rồi ôm chặt lấy ông Chánh:

– Trời ơi, cậu đi đứng kiểu gì thế hả? Dơ hết áo tôi rồi…

Nghe tiếng kêu và tô dĩa đổ loảng xoảng, bà Dung và Thu Hoài vội đi về phía đó. Khi nhận ra người bị té xuống đất là Hoàng Dũng thì cô lao tới:

– Anh Dũng sao vậy nè?

Hoàng Dũng ôm chân tỏ ra đau đớn:

– Anh đang đi, cô kia ngồi giơ chân ra ngáng nên anh bị té…

Nghe thấy thế, cô ta rít lên:

– Đừng nói bậy mày, tao ngáng chân hồi nào?

– Bà không ngáng chẳng nhẽ ʇ⚡︎ự nhiên tôi té? Nếu cần yêu cầu chủ quán trích xuất Camera…

Ông Chánh đã phát hiện ra bà Dung đang đứng nhìn mình. Ông định nhân cơ hội này chuồn thẳng, nhưng không ngờ bị tay cô Ngọc túm chặt nên không tài nào mà gỡ ra được. Cuối cùng ông cũng đứng như hóa đá mà không nhúc nhích được.

Một lúc sau, không hiểu ông ta có nói gì với cô ả không? mà đang la hét thì cô ta bỗng im bặt. Hai người định bỏ đi nhưng Hoàng Dũng nhất quyết không chịu:

– Bà không thể đi được…

– Vậy mày muốn gì?

– Tôi yêu cầu bà phải bồi thường và công khai xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ báo côпg αп…

Hai chữ côпg αп khiến cô ta giật mình. Bởi chỉ mới chiều hôm qua cô ta và ông Chánh bị lập biên bản cảnh cáo. Chấp hành thời hạn quản thúc không được rời khỏi địa phương trong thời gian một năm. Bây giờ chỉ vì những chuyện không đâu mà lại phải vào gặp côпg αп thì hoàn toàn bất lợi. Và rõ ràng đó là điều mà cả hai không muốn. Cô ta hạ giọng:

– Tao đang bận không có thời gian nói lằng nhằng. Mày yêu cầu gì thì nói nhanh lên…

Hoàng Dũng chưa kịp trả lời, thì bỗng bà Dung đi nhanh đến gần hai người rồi nói như ra lệnh:

– Bồi thường 200 triệu về Ϯộι ʋu ҟҺốпg và làm tổn thương người khác…

Lúc này cô ta đã nhận ra người đứng trước mặt mình chính là bà Dung vợ ông Chánh thì mặt tái mét, cứ lắp bắp trong miệng nói không rõ tiếng. Ông Chánh cũng ở trong tình huống tiến thoái lưỡng nan nên cũng chẳng khác gì cô ả Ngọc. Thấy hai người lúng túng không phản ứng thì bà Dung rít lên:

– Tiền đâu? Có đưa hay không chỉ trả lời một câu thôi…

Bích Ngọc liếc nhìn ông Chánh, miệng lí nhí:

– Anh nói gì đi, làm sao bây giờ?

Ông Chánh nhìn vợ rồi cúi gằm mặt xuống tỏ ra có lỗi:

– Anh xin lỗi, mình về nhà nói chuyện được không?

Bất ngờ hai đồng chí côпg αп xuất hiện mời tất cả cùng về đồn. Khi hai người côпg αп xuất hiện là Thu Hoài đã biết chính bác Minh báo côпg αп chứ không phải ai khác. Nhìn ông Chánh cúi gằm mặt bước đi theo hai người côпg αп, mà Thu Hoài vừa giận lại vừa thương. Bởi dù gì thì ông ấy cũng là cha của cô, chuyện của Ba mẹ cô không dám can thiệp. Nhưng khi chứng kiến cảnh như thế này thì lòng cô không khỏi chua xót…

Có một điều lạ là bà Dung mẹ cô không hề khóc. Hai mắt vằn đỏ chứa đầy thù hận, Bà quay sang nói với con gáι:

– Kêu taxi cho mẹ về nhà…

– Dạ…

Ông Minh rất muốn được chở hai mẹ con về, nhưng trong hoàn cảnh này thì ông cũng đành phải im lặng. Nhìn theo chiếc xe Taxi chở hai mẹ con đi đã lâu mà ông vẫn đứng nhìn theo. Hình ảnh bà Dung căm thù khi tận mắt chứng kiến chồng mình đang ở bên một người phụ nữ khác, cứ ám ảnh làm ông không thể quên. Chợt ông thấy cậu Dũng đang từ ngoài đi vào thì vội đi theo. Khi đến gần chỉ thấy có mình bà Hòa mà không thấy bà Dung và Thu Hoài đâu, thì cậu ta quay nhìn xung quanh như kiếm tìm. Thấy thế ông Minh lại gần nói:

– Bà Dung không khỏe nên cô Hoài đưa mẹ về rồi…

Hoàng Dũng lễ phép:

– Vậy cháu cũng xin phép về trước ạ…

– Ngồi chơi đã cháu, hai mẹ con chắc cũng về đến nhà rồi…

– Dạ, thôi để dịp khác, cháu xin phép ạ…

Thấy cậu thanh niên vẫn cương quyết ra về thì ông cũng phải gật đầu đồng ý. Khi chỉ còn hai người thì ông nói với bà Hòa:

– Việc anh muốn cho Dung biết sự thật về ông Chánh, không biết là đúng hay sai nữa…

Không ngờ bà Hòa trả lời:

– Nếu là em thì cũng làm như thế…

– Có nghĩa em cũng đồng tình?

– Bởi em nghĩ trước sau cũng phải có ngày này. Thật có nằm mơ thì ông Chánh cũng không ngờ rằng vợ mình lại có mặt ở đây…

– Có bao giờ ông ta nghĩ rằng vợ cho người theo dõi mình không?

Bà Hòa cười:

– Em nghĩ là không, bởi lúc này ông ta đang bị tạm giữ mà. Ngay bà Dung cũng chỉ mới nghe nói rằng ông ta sắp được thả. Thiệt quá bất ngờ…

Ông Hoàng Minh im lặng, hồi sau ông nói:

– Giờ thì ông ta sẽ mệt với anh rồi…

– Anh định làm gì?

– Làm gì thì anh chưa biết, chỉ biết rằng ông Hoàng Minh bây giờ không còn như chàng trai Hoàng Minh ngày xưa. Anh sẽ bảo vệ cho cô ấy…

– Không có kết quả đâu?

Ông Minh ngạc nhiên:

– Em nói thế là ý gì?

Lúc này bà Hòa mới nói cho ông Minh nghe về nội dung cuộc nói chuyện giữa bà và bà Dung, và câu trả lời thẳng thắn khi bà Hòa hỏi về ông Minh. Im lặng nhưng nét mặt không thay đổi, ông cười:

– Sao em vội vàng thế chứ? Anh có nói như vậy với em đâu…

– Nhưng em sắp phải bay về Bển rồi, làm sao mà em yên tâm cho được chứ?

– Thì em cứ bay về Bển đi, anh và Dung bây giờ không còn như ngày xưa nữa. Mà là cả một quá trình, nhưng em nên nhớ rằng cho dù có khó khăn thì anh cũng sẽ chịu được…

Nét mặt bà Hòa thoáng buồn, nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt với gương mặt khắc khổ nhưng đầy quyết tâm, bà tin rằng những gì ông ấy nói sẽ thành sự thật. Bây giờ cuộc sống của hai người phải nói là đủ đầy, trong khi đó còn một người là bà Dung còn nhiều trắc trở. Thiếu thốn về kinh tế thì còn giúp đỡ được, chứ về tình cảm thì thật khó quá. Bà cũng chỉ biết hy vọng hai người sẽ thấu hiểu và chấp nhận nhau như thời còn trẻ, mặc dù việc đó không hề đơn giản…

Sau khi về nhà thì Thu Hoài vô cùng ngạc nhiên khi thấy mẹ đi nhanh vào phòng và đóng cửa lại. Sợ mẹ làm điều gì dại dột nên cô cố gắng gõ cửa làm bà Dung bực mình:

– Con làm gì thế hả?

Rơm rớm nước mắt, cô ấp úng:

– Con sợ…

Không ngờ mặt bà Dung vẫn bình thản đến lạ lùng. Bà cười hỏi con:

– Trong đầu con đang nghĩ cái quỷ quái gì vậy hả?

– Con sợ mẹ…mà sao có hai mẹ con ở nhà thì mẹ lại đóng cửa chứ?

– Đã bảo là thói quen, hơn nữa mẹ cần yên tĩnh…

Thấy tгêภ bàn là một tờ giấy và cây viết thì Thu Hoài hỏi mẹ:

– Mẹ đang viết gì thế?

– Đơn ly hôn, chẳng phải con cũng mong điều đó hay sao?

– Con không có…

Kéo con ngồi xuống bàn, bà nhìn vào mắt con rồi nói:

– Mẹ hiểu con đang nghĩ gì, và không một người mẹ nào muốn con mình phải sống trong sự chia tay của cha mẹ. Nhưng sự thật vẫn là sự thật và mình phải bản lĩnh đối diện với nó. Mẹ đã sai lầm khi lấy người mà mình không yêu, nhưng đến bây giờ khi biết được bản chất thật của người đó đã được bộc lộ hết. Thì mình phải đưa ra quyết định và tuyệt đối không được cho phép mắc sai lầm một lần nữa…

– Con đồng ý, mẹ đừng lo cho con. Con chỉ mong mẹ được hạnh phúc, cho dù có phải làm gì với Ba…Nhưng từ từ hãy nộp đơn có được không mẹ?

Ôm con gáι vào lòng mà bà Dung không cầm được nước mắt. Có bao giờ bà nghĩ trong cuộc đời lại có lúc xảy ra chuyện như thế này? Bà biết con nói như thế là vì thương mẹ, nhưng bà hiểu từ trong sâu thẳm con cũng không bỏ được người cha của mình. Nếu con còn muốn níu kéo cuộc hôn nhân này, thì hôm nay con đã không cố ý để mẹ nhìn thấy Ba đang ở bên một người đàn bà khác. Bà trả lời con gáι mà giọng nói đã nghèn nghẹn nơi cổ:

– Trước sau cũng phải có ngày này. Vậy thì từ từ mà làm gì chứ? Con đừng ngăn cản mà cứ để mẹ làm theo ý của mình…

– Vậy sau khi ly hôn thì Ba ở đâu?

– Ông ấy về quê, hồi ông nội con còn sống, Ba con mua một căn nhà kèm đất vườn để sau này làm nhà thờ…

– Sao con không nghe Ba nói?

– Đáng lý khi mua căn nhà đó trong thời kỳ hôn nhân, thì nếu ly hôn mẹ cũng có quyền lợi. Nhưng mẹ đã nhủ rằng điều đó không cần thiết, hơn nữa một khi đã mua để làm nhà thờ thì không được bán…

– Dạ, con cảm ơn mẹ…

Nói rồi Thu Hoài đi ra ngoài, bà Dung quay vào định viết tiếp, nhưng tâm trạng hình như đã được giải tỏa khi tâm sự với con gáι, làm bà bỗng thấy thoải mái. Con gáι bà đã nói rất đúng, việc gì làm trong lúc nóng giận cũng đều không nên, chi bằng cứ từ từ thoải mái. Bà có cảm giác bây giờ kể cả ngồi đối diện với ông Chánh thì bà cũng sẽ hết sức bình tĩnh, và rõ ràng mọi quyết định sẽ không bao giờ thay đổi…

Bài viết khác

Mαng nụ cười về cho mẹ – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đúng với thực tế hiện nαy

“Sαu này nếu lỡ con với người tα không hạnh ρhúc thì sαo hả mẹ?”. “Vậy thì mày cứ về đây, không ρhải lo gì cả. Mẹ có nhà ɾồi, nhà củα mẹ cũng là nhà củα mày”. Câu nói củα mẹ khiến nó cαy mắt. Nó cũng đã đôi bα lần tự hỏi. Tại […]

Tôi chọn lầm bạn gái – Câu chuyện tình yêu ý nghĩa sâu sắc

✍️Trần Linh Tôi sinh ra trong gia đình nghèo có mẹ đơn thân. Mẹ tôi luôn cố gắng chăm chỉ đi làm đủ mọi nghề để có thể nuôi tôi ăn học, lớn khôn. Sau khi tôi tốt nghiệp cấp 3, mẹ động viên tôi không cần lo lắng, cứ lên thành phố học hành […]

Nỗi niềm của Em – Một người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang sẽ làm người đàn ông hoảng sợ

Em ấy có khuôn mặt tròn, da trắng hồng, mịn màng, mắt to nhìn vào là thấy ưng liền vì rất xinh xắn. Dáng em cũng khoảng 1m6 trở lên, diện đầm và đi guốc vào nhìn rất cuốn hút. Em có giọng nói từ tốn, nhẹ nhàng khiến cho người nghe cảm nhận em […]