Giọt lệ cuối cùng 22

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

Không cần nói thì Bà Dung cũng biết rằng tại sao bà Hòa lại một hai muốn đi về phòng mình. Trong khi ông Minh lại luôn bám sát con gáι Thu Hoài để nói chuyện. Ngay cả việc bỗng nhiên hai người đều xuất hiện ở nhà bà cũng đều có chủ đích. Và mục đích đó là gì thì không cần suy nghĩ bà cũng biết, nhưng hai người không hiểu cho bà trong lúc này. Mọi chuyện rắc rối cũng mới xảy ra, trong khi ông Chánh đang bị tạm giữ để điều tra, không biết kết quả như thế nào? Cho dù bất kỳ chuyện gì cũng rất dễ hiểu nhầm, và điều đó thì bà hoàn toàn không muốn.

Việc quyết định ly hôn với ông ta đã xuất hiện trong đầu bà trước khi ông ấy bị bắt, chứ không phải vì gặp lại ông Minh. Chính vì vậy bà không muốn bà Hòa và ông Minh ảo tưởng và làm phiền đến bà. Khi đã lên phòng, bà nói với bạn:

– Bộ khách sạn không có chỗ ngủ hay sao mà đến nhà tôi rồi chui vô phòng chi zạ? May mà ông Chánh không có nhà, nếu không tôi lại hiểu nhầm…

Bà chưa nói hết câu thì bà Hòa cười rú lên:

– Trời ơi, trong đầu bà đang nghĩ gì vậy hả? Ai mà dám đụng vào hàng hiếm chứ? Chắc chỉ có mình bà chịu nổi thôi…

– Vậy bà thử trả lời xem tôi nói có đúng không? Bà và ông Minh đang làm gì không qua mắt được tôi đâu. Nhưng vô ích thôi khi tôi đã quyết…

Lúc này bà Hòa trả lời thật lòng:

– Tuần sau tôi phải bay về bển rồi, tôi muốn giúp cho hai người…

Ánh mắt hướng nhìn ra cửa sổ, bà Dung như suy nghĩ một điều gì đó rồi lắc đầu:

– Bạn không cần nói thì tôi cũng hiểu, nhưng để làm gì chứ khi trong hoàn cảnh như bây giờ. Ông Minh thì tôi không biết, còn tôi dù sao vẫn đang có chồng. Khi tâm sự với bạn rằng tôi muốn ly hôn người đàn ông này, lúc đó tôi chỉ muốn giải thoát, tôi muốn được ʇ⚡︎ự do, muốn tìm cho mình một sự bình an. Hay nói cách khác tôi muốn thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt như hiện nay. Khi biết ông ta ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ, tôi không ghen hay cảm thấy bị tổn thương, mà tôi hiểu rằng ông ta chẳng là gì đối với tôi cả. Vậy thì tại sao tôi phải cam chịu sống nốt những năm tháng cuối đời bên cạnh một người chồng như vậy chứ?

Im lặng một hồi rồi bà nói tiếp:

– Giờ bình tĩnh suy nghĩ lại thì tôi thấy rằng ông ta không yêu ai cả, mà chỉ yêu bản thân ông ấy thôi. Cứ nghĩ vì đứa con mà cố gắng giữ mái ấm gia đình để cho con có đủ đầy cả cha lẫn mẹ, nhưng bây giờ thì chính con gáι cũng muốn mẹ được giải thoát…

Im lặng lắng nghe bạn trải nỗi lòng, bà Hòa bỗng hỏi:

– Hoàn cảnh ông Minh cũng thật đáng thương, vợ quα ᵭờι hơn 10 năm rồi. Vẫn không đi bước nữa mà ở vậy gà trống nuôi con. Nếu như có thể, bạn có ý định kết hôn lần nữa không?

Không cần suy nghĩ, bà Dung trả lời:

– Không. Mình đã quá mệt mỏi rồi, hơn nữa mình cũng không còn ham muốn gì nữa. Thay vào đó mình chỉ muốn được yên thân, ngay cả khi ngoài kia ai muốn làm gì thì mình cũng không quan tâm nữa…

Nhìn bạn miệng trả lời cứng rắn là thế nhưng hai mắt đã đẫm lệ. Thì bà Hòa hiểu rằng bạn mình đã phải ᵭấu tranh tư tưởng dữ lắm mới đi đến quyết định như vậy. Ôm bạn từ phía sau, giọng bà đã nghèn nghẹn vì ҳúc ᵭộпg:

– Thương bạn lắm Dung ơi, đúng là hồng nhan bạc phận. Ngày xưa cứ nghĩ bạn sẽ được sung sướиɠ và hạnh phúc. Vậy mà không ngờ hoàn cảnh lại như thế này…

– Cũng chỉ vì ông ta, và cũng tại cả mình đã không vững vàng để rồi quyết định sai lầm. Nhưng bây giờ nói lại chuyện đó làm gì cho thêm đau lòng. Mình sai thì phải trả giá bằng chính cuộc đời của mình. Chỉ mong con gáι đừng dẫm vào vết chân của mẹ, con phải được hạnh phúc. Còn cuộc đời mình xem như bỏ đi rồi…

Bà Hòa bỗng lên tiếng:

– Nếu ý bạn đã vậy thì mình sẽ nói với anh Minh việc sửa nhà nên dừng lại…

– Đúng rồi, cảm ơn bạn…

– Nếu ông Chánh biết lỗi và quay đầu, thì bạn có tha thứ cho ổng không?

Lại một lần nữa, bà Dung không cần suy nghĩ mà trả lời:

– Không. Mình đã nói với bạn rằng mình ly hôn không phải vì ổng ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ hay mình ghen. Mà mình cảm thấy mệt mỏi và ngột ngạt, và mình muốn được yên thân…

– Lần này trở về bển là mình không yên tâm khi thấy hoàn cảnh bạn như thế này. Mình chỉ biết khuyên bạn phải giữ sức khỏe nghe không?

Bà Dung cười gật đầu, chợt nhớ ra điều gì. Bà Hòa hạ giọng xuống nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe:

– Nếu như…mình chỉ nói nếu như nhé, bạn phát hiện ra Thu Hoài không phải con ruột ông Chánh, mà là con ông Minh thì bạn tính sao?

Bà Dung im lặng, lát sau bà trả lời:

– Thì cũng vậy thôi, mình không có quyền cấm cha con họ gặp nhau, mình chỉ có thể quyết định cho bản thân mình thôi. Con dù sao cũng đã trưởng thành nên mọi việc nên để cho con ʇ⚡︎ự quyết định…

Bà vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa phòng và Thu Hoài bước vào. Thấy mẹ và bác Hòa mắt đã đỏ hoe thì cô ngạc nhiên:

– Mẹ với Bác có chuyện gì ạ? Con thấy mắt hai người…

Cô chưa dứt lời thì bà Hòa cười giả lả:

– Hai bà rảnh rồi ôn lại chuyện cũ…

Bà Dung hỏi con gáι:

– Có chuyện gì mà con lên đây?

Thu Hoài trả lời:

– Con nghe anh Dũng nói Ba sắp được về rồi…

Câu nói của con làm hai người giật mình. Bà Dung thắc mắc:

– Ủa, vậy ổng không bị kết Ϯộι hả?

– Dạ, con cũng không biết, chỉ nghe ảnh nói gặp anh Sơn nói vậy thôi.

Bà Dung bỗng trả lời:

– Vậy thì cũng tốt, Mẹ cần giải quyết cho dứt điểm. Cũng không cần biết lý do vì sao mà ông ta được thả, chúc mừng ổng thôi…

Nghe giọng nói cay đắng của mẹ mà Thu Hoài lo lắng, cô bỗng không thấy bác Hòa trong phòng thì ngạc nhiên:

– Ủa, bác Hòa đâu rồi?

– Chắc bả xuống dưới nhà rồi…

Cùng lúc đó thì tiếng bà Hoà gọi ngoài cửa:

– Tụi tôi về nhé…

Thu Hoài vội cùng mẹ đi ra, bà Dung bỗng nói:

– Mình tìm quán nào ăn đi, tôi đói rồi nè…

Ai cũng ngạc nhiên vì câu nói của bà Dung chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh lúc này. Nhưng bà Hoà nhanh trí trả lời:

– Ừ, ra ngoài ăn đi, tui cũng thấy đói rồi nè. Vậy việc này giao cho anh Minh đi chợ nhé…

– Ok. Mời mọi người lên xe…

Xe dừng ở quán cháo lươn miền Trung làm bà Hoà ngạc nhiên. Bà cứ ngỡ có được cơ hội mời mẹ con bà Dung đi ăn, thì ông Minh cũng phải chiêu đãi ở nhà hàng, hoặc ít ra cũng phải một tiệm ăn sang trọng. Chứ đâu mà đưa mọi người đến quán cháo lươn bình dân như thế này. Bà định lên tiếng thì chợt nhận ra khuôn mặt bà Dung đã đẫm nước mắt. Cũng đúng thôi, bà Hoà làm sao hiểu được quán cháo lươn này là nơi đã chứng minh tình yêu của hai người. Chính nơi đây chàng trai Hoàng Minh đã tỏ tình, và cô gáι Thu Dung đã nhận lời. Cũng tại nơi này hai người đã từng thề non hẹn biển rằng sẽ sống bên nhau đến trọn đời. Để rồi giờ đây họ còn không dám nắm tay nhau, cũng như muốn quan tâm hay hỏi han vài câu mà sao cũng thấy khó quá.

Thấy bà Hòa và Thu Hoài đã xuống xe mà bà Dung vẫn ngồi yên một chỗ tгêภ băng ghế sau, ông Minh quay lại khẽ nói:

– Em xuống đi kẻo hai bác cháu chờ, anh đi gửi xe…

Lời nhắc của ông bỗng làm bà chợt tỉnh nên vội vàng đi xuống. Tuy thấy hơi lạ nhưng biết mẹ đang có tâm sự, nên Thu Hoài cũng không nói gì mà chỉ nắm tay mẹ cùng đi. Chợt điện thoại của cô đổ chuông, bà Hòa thấy cô gáι mở ra xem rồi lại tắt không nghe thì ngạc nhiên:

– Sao cháu không nghe?

– Dạ, là anh Dũng gọi, chút xíu cháu gọi cho anh ấy…

Nghe nhắc đến tên Dũng, bỗng bà Dung nói với con gáι:

– Con gọi cậu Dũng đến đây gặp mẹ…

Thu Hoài ngập ngừng:

– Có sao không mẹ? Con sợ phiền bác ấy…

Đúng lúc ông Minh cũng vừa đi đến nên nghe trọn câu nói của cô gáι thì cười:

– Ôi nhằm nhò gì con gáι, Bác vừa trúng số mà…

– Con chỉ ngại…

Chợt ông hỏi:

– Mà cậu ấy là bạn trai của con phải không?

– Dạ, tụi con cũng mới quen…

– Hiện giờ cậu ấy đang đi học hay ra đi làm rồi?

– Dạ, ảnh làm bên địa chính xã…

Sau khi mọi người đã ngồi vào bàn và ông Minh đi lại quầy kêu món ăn, thì Thu Hoài đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại cho bạn trai. Chợt cô giật mình khi nhìn thấy một người rất giống Ba Chánh, đang ngồi vừa ăn vừa nói chuyện với một người phụ nữ. Vì hai người ngồi quay lưng lại nên không nhận ra cô. Thu Hoài vội tắt điện thoại và kín đáo đi ʋòпg ra phía sau để nhìn cho rõ mặt. Cô không thể tin ở mắt mình khi nhìn thấy người đàn ông đó chính là Ba, và người phụ nữ không ai khác mà chính là cô Ngọc. Điều mà cô còn không tin ở mắt mình đó là thay vì thái độ buồn và thất vọng, thì hai người lại có vẻ rất tình cảm. Cô Ngọc còn chu đáo chấm từng miếng lươn xào vào chén nước chấm rồi đút vào miệng cho Ba. Đáng lý cô sẽ chụp ảnh, quay video để hỏi Ba lý do vì sao? Nhưng không hiểu sao lúc này cô bỗng cảm thấy không cần thiết nữa. Cũng chẳng hiểu cô không có hứng thú chụp hình, hay cô không cần đến người cha này nữa? Phải chăng đây không phải là lần đầu tiên cô chứng kiến cảnh này. Càng nghĩ cô càng giận Ba và càng thương mẹ nhiều hơn…

Bỗng một bàn tay đặt lên vai làm cô giật mình, quay lại thì cô càng ngạc nhiên hơn khi nhận ra người đó chính là bác Minh. Cô chưa kịp lên tiếng thì bác Minh nói nhỏ:

– Cháu ra gọi điện cho cậu Dũng rồi quay lại bàn đi, việc này để cho Bác?

– Bác cũng biết Ba cháu?

Thấy ông Minh gật đầu và cô cũng chợt nhớ câu hỏi vừa rồi của mình đã thừa. Bởi đã có lần cô nghe bác ấy nói từng là bạn trai cũ của mẹ ngày xưa. Như vậy việc mẹ kết hôn với Ba thì bác ấy sẽ biết.

Khi Thu Hoài vừa rời đi thì ông Minh vẫy một thanh niên lại gần rồi nói gì đó. Chỉ 20 phút sau thì ông cũng trở về bàn ngồi. Lúc này người ngạc nhiên lại chính là Thu Hoài, bà Hòa thấy hai bác cháu cứ hết đứng lại ngồi thì lên tiếng:

– Hai bác cháu nay sao nè? Đồ ăn nguội hết rồi…

Bà Dung bỗng hỏi con:

– Con điện cho cậu Dũng đến gặp mẹ chưa?

– Dạ, ảnh sắp tới rồi mẹ…

Thấy đồ ăn tгêภ bàn đã nguội mà chưa ai cầm muỗng, thì ông Minh vẫy tay gọi một nhân viên đến thu gom mang vào. Khi cậu Dũng vừa đến thì nhân viên lại mang đồ ăn còn nóng hổi ra. Thấy thế bà Dung lên tiếng:

– Làm vậy phiền họ quá, ráng ăn cũng ngon mà…

Không ngờ ông Minh nói nhỏ:

– Em không nhớ rằng đường ruột không tốt hay sao?

Thu Hoài nghe vậy thì bất ngờ quay sang nhìn mẹ rồi lại nhìn bác Minh. Bởi đến bây giờ mà bác ấy còn nhớ rằng mẹ bị Ьệпh đường ruột. Chỉ cần ăn đồ cũ hoặc đồ lạnh là mẹ bị tiêu chảy. Còn nhớ ngày còn nhỏ, Ba vì tiếc của đồ ăn cũ từ mấy ngày trước nên rủ mẹ cùng ăn. Kết quả mẹ bị tiêu chảy đến nỗi có lần phải nhập viện.

Tiếng điện thoại của bác Minh đổ chuông, nhìn màn hình thì bác đứng dậy rồi nói với mọi người:

– Mọi người cứ ăn nhé, tôi ra ngoài nghe điện thoại rồi vào ngay…

Nhưng chỉ có Thu Hoài là biết bác ấy đang nói dối, bởi cô đã nhìn thấy bóng dáng của người thanh niên lúc nói chuyện với bác Minh. Phải chăng bác ấy giao cho người đó theo dõi Ba, và cô cũng rất muốn biết tình hình của Ba như thế nào? Nhưng cô không muốn mọi người ăn mất vui, nhất là mẹ, mẹ vẫn không biết gì mà đang cười khi nói chuyện với anh Dũng. Cô chỉ ước mẹ cứ cười tươi như thế và không bao giờ phải buồn và khóc nữa…

Bài viết khác

Gieo nhân lành sẽ gặt được trái ngọt – Câu chuyện cảm động đầy nhân văn về tình người sâu sắc

Hôm đó, như thường lệ, Thành lái chiếc xe Jeep ra khỏi nhà để đi làm. Nông trại cách nhà anh hơn 50km, trên đường đi phải đi qua mọt đoạn đường núi khá dài. Đoạn đường núi này gập ghềnh khó đi, xung quanh lại không có nhà dân, rất vắng vẻ heo hút. […]

Buổi hẹn với người đàn bà khác – Xúc động câu chuyện ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Sαu 21 năm lậρ giα đình, tôi tìm ɾα được ρhương cách mới để giữ cho tình yêu lúc nào cũng bừng cҺάγ tɾong tιм . Vài tháng tɾước đây tôi Ьắt đầu đi lại với một ρhụ nữ, mà mọi việc Ьắt đầu do vợ tôi đề nghị. Một hôm, vợ tôi nói :”Em […]

Làm dâu ngày đầu – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đầy tính nhân văn

Sáng mαi vợ chồng con tɾαi ρhải ɾα sân bαy chuyến sớm nhất đi hưởng tuần tɾăng mật, mà mẹ chồng vẫn cho người gọi con dâu mới – là cô – sαng ρhòng nói chuyện. Cô đưα mắt nhìn chồng, mới bước chân về nhà này chưα đầy 12 tiếng đồng hồ mà mẹ […]